Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 37-2: Kết cục – Phần 8



Nhiều người như vậy mà cư nhiên không một ai nói cho ta biết. Trong nháy mắt, tuyệt vọng, bất lực cho hồ đã quật ngã ta. Tuyệt Hoàng giật nhẹ góc áo ta, nhỏ giọng nói “Mụ mụ, mụ mụ không nên quá thương tâm. Muội muội mất, mụ mụ còn có bọn ta, còn có tuổi đệ đệ và tiểu muội muội trong bụng”

Nước mắt ta liền lăn dài xuống. Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về giương mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Hoàng “Ngay cả Tuyệt Hoàng cũng biết đó là muội muội. Ngay cả Tuyệt Hoàng cũng biết muội muội sớm đã chết, phải không? Có phải Vấn Hiên thúc thúc cũng sớm đã biết rồi? Nhưng là, Vấn Hiên thúc thúc vì không muốn mụ mụ thương tâm nên không nói ra.Nguyên lai, trên đời này, chỉ là mỗi mụ mụ không biết mà thôi. A, nguyên lai, nữ tử trong giấc mộng đó là hài nhi của ta. Vấn Hiên ở thế giới bên kia cũng sẽ giúp ta chăm sóc hài tử

Tuyệt Hoàng ô ô khóc, nhỏ giọng nói “Mụ mụ, mụ mụ, đừng khóc.”

Nguyên lai, Kim Long nói mất đi còn có thể tìm về, đó là có ý này. Hắn không nói khi tìm về thì còn sống hay đã chết. Ta nghĩ đến trăm ngàn viễn cảnh khi gặp lại hài nhi, nhưng không ngờ lại là như thế này

Cư nhiên tìm thấy nàng bên trong lăng mộ hoàng thất. Đây là cái gì, tìm được thi thể mà cũng xem như là tìm được sao? Trong hoàng lăng này đã mai táng rất nhiều thân nhân của ta, phụ thân, mẫu thân, Vấn Hiên, hài nhi. Tương lai, Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng của ta cũng sẽ ở chỗ này. A! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta cũng sẽ được an táng ở chỗ này, phải không?

Trong tâm ta đau đớn. Có phải nếu như không có nơi này, bọn họ đều đã sống lại? Cái thế giới này chỉ để lại Đường Vấn Thiên đối đầu với ta, cùng nhau xem tương lai thế nào sao?

“Đường Vấn Thiên, ngươi mang các hài nhi ra ngoài đi, để ta nhìn Vấn Hiên 1 chút. Ta chỉ lại bên hắn trong chốc lát rồi sẽ ra ngoài” Ta nhỏ giọng nói

Hắn cau mày, một hồi lâu mới nói, “Nửa canh giờ, nếu như sau nửa canh giờ nàng còn không ra, ta liền vào bắt nàng ra ngoài!”

Ta gật nhẹ đầu, hắn lúc này mới dẫn Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng ra ngoài

Ta cười khổ. Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh binh khí va chạm, ta cau mày, trong mộ huyệt còn ai không muốn sống? Ai muốn quấy rầy Vấn Hiên của ta, hài nhi của ta, phụ mẫu của ta?

Ta cau mày, xoay người, chậm rãi đi ra mộ huyệt.

Nam nhân đó 1 thân hắc y, là Đường Vũ Hiên. 8 người đi theo vào đã bị hắn giải quyết, trong cả mộ huyệt chỉ còn lại ta và hắn

“Bên ngoài nhiều người như vậy, ngươi vào bằng cách nào?” Ta lãnh đạm nói.

“Ta tự có đường của ta! Diệp Dược Nô, ta không muốn chết trong tay ngươi, mà lúc này là cơ hội duy nhất của ta! Cho nên, ta đến đây để giết ngươi!” Hắn lạnh lùng cười

Lúc này hắn vẫn giống như lúc bọn ta mới quen, vô cùng cuồng vọng, vô cùng âm trầm. Nếu như hắn không biểu lộ vô cùng nhiệt liệt bên người ta, ta sẽ tưởng rằng đây cũng chỉ là 1 giấc mộng của ta mà thôi

“5 năm trước ngươi không giết được ta, bây giờ, ngươi lại tới giết ta, phải không? Tại sao không dồn ta và chỗ chết, Đường Vũ Hiên?” Ta bình tĩnh nói, cứ như thể người hắn muốn giết không phải là ta

Hắn cuồng thanh cười to, chậm rãi đi tới chiếc quan tài bằng gỗ, lấy tay định mở nắp quan tài, khuôn mặt tự tiếu phi tiếu nhìn ta. Hắn thần bí nhìn cỗ quan tài, lại nhìn ta “Ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?!” Ta cắn răng nói.

Hắn cười nói, “Bên trong cỗ quan tài là người nào, ngươi muốn xem không? Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể mở ra cho ngươi xem!”

Ta cau mày, rất muốn trả lời, nhưng trong lòng có 1 âm thanh gào thét không nên xem. Ta nói giọng khàn khan “Muốn thì sao, mà không muốn thì sao?”

Hắn bật cười ha ha “Nhìn đi! Nhìn đi, tất cả mọi người đều đã sáng tỏ rồi! Nhìn đi, Diệp Dược Nô, nhìn đi!”

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta nổi lên ý nghĩ phản kháng, lạnh lùng nói “Tại sao ta phải nghe ngươi? Khai [mở] quan nữ nhi ta, làm cho nàng sau khi chết cũng không được an bình. Ngươi cho rằng ta sẽ nghe theo ngươi sao?”

Hắn sợ run một hồi lâu, yên lặng nhìn ta, “Nguyên lai ngươi đã biết rồi! Như vậy, Diệp Dược nô, chúng ta đi xem quan tài của Đường Vấn Hiên 1 chút, thế nào? Chuyện của hắn, ngươi nhất định không biết!”

Ta cau mày, lạnh lùng nói, “Ngươi đang nói cái gì?!”

Hắn cười ha hả “Nhìn đi, rồi sẽ biết!” Dứt lời, kéo lấy ta, hắn tiến vào trong mộ huyệt Kim Long. Sắc mặt ta không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn

“Ngươi không cần mở quan tài của hắn ra, ta cũng biết, có phải ngươi muốn nói đến vết thương trên lưng Vấn Hiên? Trên lưng hắn có 1 vết thương giống như bị cao thủ đánh 1 chưởng!” Ta nói giọng khàn khàn.

Hắn ngẩn người, buông ta ra, hắn nghiêm mặt “tại sao ngươi cái gì cũng đoán được! Như vậy, ngươi nói ra xem vết thương trên lưng hắn là ai làm?”

Ta lạnh nhạt mà nhìn chăm chú rồi hắn liếc mắt một cái, một hồi lâu mới nói, “Ta không biết, khó khăn không được, ngươi biết?”

Hắn hé ra gương mặt tức giận đến đỏ bừng “Diệp Dược Nô! Ta thấy người là không muốn cứu Đường Vấn Hiên rồi, có phải không?”

Ta lạnh nhạt nhìn hắn “Quốc sư, người chết không thể sống lại. Vấn Hiên hắn đã cách biệt ta rồi! cho dù không tình nguyện chấp nhận sự thật này thì cũng đã quá muộn. Nếu quốc sư thật sự có bản lĩnh thì ngày đó sao không đi cứu Tuyên Tuyết Tán? Quốc sư trân trọng Tuyên Tuyết Tán như vậy, ta tin ngài tất hẳn sẽ nghĩ cách cứu sống hắn, phải không?”

Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói “Diệp Dược Nô, ngươi thay đổi rồi, ngươi sao có thể trở nên như thế? Một người như vậy sao có thể giết chết ta?! Ngươi không còn nhẫn tâm, dứt khoát như trước mà đã trở nên không khác gì 1 người phụ nữ bình thường rồi. Vậy thì,  ta còn đang lo lắng cái gì?” Hắn như không ngừng hỏi chính mình

Bên môi ta nổi lên nụ cười vô lực “Đúng vậy, nói cho cùng, ta cũng chỉ là 1 người phụ nữ mà thôi! Một nữ nhân, có cao ngạo thế nào, thì cũng chỉ là 1 người phụ nữ. Nữ nhân, một khi hữu tình thì cũng không mạnh mẽ nổi, một khi có hài như thì cũng chỉ là 1 người mẫu thân mà thôi. Nữ nhân mạnh mẽ mà không bảo vệ được thân nhân của mình thì có tác dụng gì? 1 nữ nhân không thể bảo vệ hài nhi, không thề bảo vệ phu quân thì cũng chỉ là kẻ yếu đuối

Hắn từ trong lòng móc ra 1 viên ngọc rồng màu vàng đồng “Ngươi xem, Diệp Dược Nô, ngươi xem! Ngươi có biết đây là vật gì không”

Ta lắc đầu, “Có liên quan gì đến ta đâu!”

Hắn cau mày, “Đây chính là thần ngọc long vương! Đông Hải Long Vương, như thế nào mà không biết! Đây là viên ngọc long vương tu luyện ngàn năm, có được thứ này, ngươi có thể lên trời xuống đất, muốn đến đâu thì đến đó. Trước khi ngươi được phong hậu, ta không phải đã nói với ngươi rằng ta biết Sa Hận Thiên sẽ phong Tiểu Hạ Diệp gia ngươi làm đại phi sao? Ngươi nói, ta như thế nào mà biết được, đó là vì có trong tay viên thần long ngọc này!”

Ta thoáng cau mày, lúc này mới tinh tế mà nhìn thoáng qua viên ngọc hình rồng. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, viên ngọc đó không phải là hình rồng, mà là, bên ngoài trong suốt, bên trong là 1 tiểu long [con rồng nhỏ] màu vàng đang nô đùa du ngoạn, hình thái ngoại mạo giống như là chân long [rồng thật ]

Đây là Kim Long thần ngọc sao? Trong lòng ta thất kinh. Mặc dù không nói gì, nhưng là, ta xác định, đây tất hắn là Kim Long thần ngọc

Tại sao Long thần ngọc lại ở chỗ này? Trong lòng ta thất kinh. Nói như vậy, ta gọi Kim Long, hắn không xuất hiện là bởi vì mất đi viên ngọc này sao?

Viên ngọc này có thể khởi tử hồi sinh hay không? Trong lòng ta đột nhiên sinh ra 1 niềm hi vọng

“Ta không tin! Viên ngọc này của ngươi chắc chắn là giả. Long vương thần ngọc sao có thể đơn giản bị người phàm khống chế trong tay như vậy? Khoan nói đến Quốc sư ngươi, cho dù là người cả giới, cho dù là thần nhân cũng không thể!” Ta lạnh lùng nói. Ta nhất định phải đoạt được Long thần ngọc này! Chỉ khi đoạt được Long thần ngọc, ta mới có cơ hội cứu được Vấn Hiên

Ta đang ôm niềm hi vọng này sao?

Hắn thấy ta nói như thế, thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Xem ra, không cho ngươi xem, ngươi quả quyết sẽ không tin. Ta chính là thần nhân ấy, vốn là thần nhân mà trời cao chỉ thị, ta như thế nào mà không biết! Được, ta cho ngươi xem 1 chút! Ngươi nói đi, ngươi muốn xem cái gì?”

Ta muốn xem xem Tuyên Tuyết Dung rốt cuộc ở nơi nào. Nhưng là, ta đã đáp ứng tâm nguyện của Vấn Hiên, không bao giờ truy tìm Tuyên Tuyết Dung nữa “Ta muốn biết mộ phần của Tuyên Tuyết Dung rốt cuộc ở nơi nào!”

Hắn lấy tay bao bọc Thần Long ngọc, trong miệng đọc đọc thần chú “Thiên chi nhai, hải chi sừng, Tuyên Tuyết Dung đang ở nơi nào?! Long vương thần ngọc, mau mau hiện hình!” hắn mới nói xong, bên trong Kim Long thần ngọc liền phát ra 1 luồng ánh sáng trước. Ánh sáng vô cùng chói mắt, ta nheo mắt lại, muốn nhìn, nhưng lại không nhìn thấy

Hắn thoáng giật mình, “Như thế nào có thể, không có khả năng! Ta làm lại! Thiên chi nhai, hải chi sừng, Tuyên Tuyết Dung đang ở nơi nào! Long vương thần ngọc, mau mau hiện hình!”

Bên trong Kim Long thần ngọc lại phát ra 1 mảnh sương mù màu đen, ta lấy tay xua đi, rồi lại không nhìn thấy

“Thoạt nhìn, có vẻ mất linh quang rồi!” Ta kết luận. Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên trắng bệch. Một hồi lâu mới nói “Như thế nào có thể! Rõ ràng chính là Long thần ngọc, như thế nào có thể!”

Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Là như thế này sao? Như vậy, lúc trước nhìn thấy ngươi sẽ giết chết ta, có phải cũng là giả hay không?” Hắn vỗ vỗ Long thần ngọc, chụp lấy tiểu long đang chạy khắp nơi bên trong

“Ngươi đối xử với tiểu long không được tốt lắm. Ngươi đưa Long thần ngọc cho ta xem nào!” Ta cười nói.

Hắn thoáng giật mình, “Tiểu long cũng có cái gì mà vất vả sao? Ngươi đang nói giỡn hay sao?”

Ta lắc đầu, đem mặt hướng sát vào Long thần ngọc, nhỏ giọng nói “Tiểu Kim Long, ngươi là tiểu Kim Long, có đúng không? Ta muốn biết Tuyên Tuyết Dung rốt cuộc táng thân ở nơi nào!”

Bên trong Long thần ngọc chậm rãi phát ra 1 đạo kim quang, nơi tận cùng của kim quang là 1 mảnh hắc ám

Ta cau mày, cư nhiên ngay cả Long thần ngọc cũng không tìm được chỗ của ả! Ả như là được mọi người bảo vệ vô cùng chu đáo. Trái dù là chết cũng vẫn vậy

Là chàng sao? Vấn Hiên, là chàng đang bảo vệ ả sao? Chỉ là, chàng không biết sao? Trong một khác ta đáp ứng chàng, ta đã từ bỏ việc trả thù ả! Cho nên… cho nên….

Thôi! “Nọ vậy làm đơn giản thôi, ngươi tìm Đường Tuyệt Thế và Đường Tuyệt Hoàng là được!” Đường Vũ Hiên oa oa hét lớn

Ta hừ lạnh một tiếng “Bọn họ ở bên ngoài!”

“Ngươi hỏi Long thần ngọc này, hắn sẽ có biểu hiện địa!” Hắn vội vàng thúc giục  .

Ta nhẹ giọng nói, “Long thần ngọc ơi Long thần ngọc, hài tử của ta bây giờ đang ở nơi nào, xin ngươi cho ta biết.”

Bên trong Long thần ngọc chậm rãi phát ra kim quang, tiểu Kim Long bên trong Long thần ngọc du dương sung sướng. Phía cuối kim quang chậm rãi hiện ra 1 bóng người, là 1 thiểu nữ 15, 16 tuổi, 1 thân hồng y đang vô cùng an tường nằm trên băng ngọc hàn giường được trang mãn tiên hoa. Trên bả vai nàng, mơ hồ hiện ra ấn ký hoa mai màu đỏ, là hài nhi đã mất đi của ta. Ta nheo mắt lại, muốn cẩn thận nhìn rõ mặt nàng 1 chút