Lãng Tích Hương Đô

Chương 360: Sư muội Y Đằng Thanh Tử đã tới



Toàn bộ người trong phòng không ngờ tình huống lại xảy ra như vậy, đều sợ hãi kinh hô lên một tiếng, nhất thời phản ứng không kịp.

Đối phương làm sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Đây đúng là dọa chết người mà?

Phải mất tới hai phút sau, số 15 mới kinh hô lên: "Tôi, tôi không có dùng quá sức, tôi chỉ hơi chạm nhẹ một cái hắn đã ngã xuống, cái này, cái này làm sao có thể."

Lúc bình thường, hắn luôn luôn mặt mày lạnh tanh, gặp nguy tim cũng đập nhanh một cái, cho dù là đối mặt với kẻ thủ mạnh mẽ cũng không nhíu mày một cái, càng không có cái vẻ khiếp đảm, vậy mà bây giờ hắn cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, cắt không ra hột máu. Nếu như mình thật sự khiến hắn đi chầu diêm vương, Lý tham mưu trưởng chắc chặt mình thành mấy khúc mất.

Long Yên Nguyệt vội vàng đẩy số 15 ra, ôm chặt Lâm Bắc Phàm vào trong lòng, thoáng kiểm tra hô hấp của đối phương, lập tức sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, run run kêu lên: "Lâm Bắc Phàm, anh, anh làm sao vậy? Anh mau tỉnh lại, có ai không, anh, anh, anh ấy sắp không xong rồi. Anh, anh vừa rồi đã làm gì anh ấy? Các người, các người...." Nếu như đối phương không phải là người của trung ương phái tới, chỉ sợ cô nàng đã rút phăng khẩu súng ngắn bên hông, nã cho mấy phát rồi.

Mấy người xung quanh đều sợ đến nỗi mồ hôi túa ướt hết cả áo. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ đẩy nhẹ một cái cũng gây tai nạn chết người sao?

Số 15 sợ quá, suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất. Chuyện gì thế này? Đều tại cái tay thối này, tự dưng ấn loạn cái gì chứ? Đây không phải buồn quá nghịch dại sao? Sắc mặt hắn tái mét, nhìn những người xung quanh, liên tục xua tay, run run kêu lên: "Cái này, chuyện này không liên quan tới tôi!"

Mấy người còn lại đều trợn trừng mắt, âm thầm nhìn hắn đầy khinh bỉ.

Người ta băng bó đầy người như vậy, ngươi lại đến ấn ấn vào miệng vết thương, còn trách được ai nữa? Đáng đời.

Mục Nghiên Kỳ cũng vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, tháo lớp băng trên người Lâm Bắc Phàm ra, lập tức nhìn thấy một vết đao chém dữ tợn, máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, xem ra quá nữa vừa rồi là bị số 15 đẩy nhẹ một cái, làm miệng vết thương vỡ ra.

"Anh, anh, anh...." Mục Nghiên Kỳ đứng bất dậy, chỉ thẳng vào mặt số 15, mặt mày tức giận tới trắng bệch.

"Tôi, tôi, tôi, trời ơi!"

Long Thiên Hữu so với những người khác vẫn bình tĩnh hơn một chút, vội vàng quát lớn: "Mấy người náo loạn cái gì chứ, mau cầm máu cho hắn rồi nói sau, cứ để máu chảy như vậy, hắn đi chầu diêm vương bây giờ. Để tôi báo cứu thương, kêu bệnh viện tới đưa hắn đi!"

Vừa nói hắn vừa rút điện thoại di động ra, vội vàng bấm số điện thoại của bệnh viện.

Tất cả mọi người lúc này mới tỉnh táo trở lại. May mà bọn Mục Nghiên Kỳ thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên trong người lúc nào cũng mang theo thuốc cầm máu., lúc này mới nhanh chóng bôi thuốc lên ngực Lâm Bắc Phàm, khiến vết thương trên ngực hắn dần dần cầm máu, không cho máu chảy ra ngoài nữa. Tuy sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng không nguy hiểm tới tinh mạng nữa.

"Lão đại, thấy em ra tay thế nào? Bảo đảm bọn kia bị dọa cho chết khiếp, sau này khẳng định không dám làm liều nữa!"

Tiểu Kim rất là vô sỉ, cười hô hố, phảng phất như mình vừa làm một chuyện rất đắc ý vậy.

Lâm Bắc Phàm thầm khinh bỉ hắn, hừ một tiếng: "Chú cũng hơi quá tay đấy, tùy tiện làm nhè nhẹ một chút là được, sao lại để anh chảy ra nhiều máu như vậy, chú không sợ anh chảy máu đến chết hả? Bây giờ phải mua bao nhiêu máu mới đủ bù đây?"

"Em cũng chỉ hơi xử lý một chút thôi àm, không phải anh cũng không mất bao nhiêu máu sao"

Tiểu Kim có chút xấu hổ truyền ân nói. Vừa rồi hình như mình cũng không khống chế pháp lực, khiến đối phương xuất huyết hơi nhiều, giống như đàn bà đến kỳ vậy. Lâm Bắc Phàm cứng họng, không biết nói gì hơn.

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng được đưa tới bệnh viện, sau khi được truyền mấy trăm ml máu tươi, sắc mặt cuối cùng mới tươi tỉnh hơn một chút. Lần này đúng là khiến cho bọn số 15 và số 8 không còn dám đụng lung tung vào người hắn nữa, quả thật nâng niu hắn so với nâng niu đồ sứ Tống triều còn cẩn thận hơn mấy chục lần, cả đám lo lắng đứng cạnh giường, so với cháu nội còn ngoan ngoãn hơn trăm lần.

"Mình, mình đã chết rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm cực kỳ vô sỉ, từ từ mở mắt ra, ra vẻ gian nan lắm mới há được miệng, phun ra một câu.

"Bắc Phàm, anh, anh không chết, anh đang ở bệnh viện!"

Liễu Vi bổ nhào tới, ôm lấy Lâm Bắc Phàm, khóc rấm rứt.

Long Yên Nguyệt cùng Mục Nghiên Kỳ tuy trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, ai biết Lâm Bắc Phàm lại phát sinh biến cố như vậy? Nhưng do mấy cô nàng không thể so sánh với Liễu Vi, nên chỉ có thể đứng bên cạnh, đến một câu ân cần, quan tâm cũng không nói được.

Số 15 cố gắng gượng cười nịnh hai tiếng nói: "Lâm tiên sinh, anh không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là bình phục thôi!"

"Mời các người ra ngoài, tiên sinh nhà tôi bây giờ cần nghỉ ngơi!"

Hai hàng mi thanh thú của Liễu Vi nhíu lại, lạnh lùng nói.

Sắc mặt cả bọn số 15 đều biến đổi, đã nhận ra sự bất mãn ngấm ngầm trong lời nói của Liễu Vi. Nếu như là người khác, chỉ sợ bọn họ đã sớm nổi giận rồi, nhưng đối diện với Liễu Vi, bọn họ thật sự không có biện pháp nào, ai bảo người ta là vợ Lâm Bắc Phàm? Mà bọn họ lại khiến Lâm Bắc Phàm biến thành cái bộ dạng sắp chết này. Thật sự quá đuối lý.

Số 8 tựa như còn đang muốn nói điều gì, nhưng phát hiện cánh tay trái của mình bị người khác kéo kéo hai cái, quay đầu nhìn lại đã thấy Mục Nghiên Kỳ đã đến bên cạnh hắn, cô nàng khẽ lắc đầu, sau đó đánh mặt về phía cửa phòng. Bọn họ nhìn nhau mấy cái rồi cuôi cùng cũng mặt mày xám xịt đi ra ngoài.

Lâm Bắc Phàm cố ý làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Vi nhi, em không cần làm khó bọn họ, bọn họ cũng không phải là cố ý, ai ngờ thương thế của anh lại nghiêm trọng như vậy, đụng nhẹ một cái đã chảy máu? A!"

Liễu Vi lặng lặng ngồi bên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, thấp giọng nói: "Anh đối với ai cũng tốt như vậy. nhưng người tốt thật sự có hảo báo sao? Bọn họ thiếu chút nữa đã làm anh mất mạng, vì sao anh còn muốn nói giúp cho bọn họ? Người như bọn họ đều như vậy, đều ỷ vào cường quyền, làm khó người khác, thật sự là đáng giận!"

Mồ hôi Lâm Bắc Phàm điên cuồng túa ra. Thật không ngờ chỉ vì chuyện mình bị thương mà lại khiến Liễu Vi chụp lên đầu tiểu đội hành động đặc biệt tội làm xằng làm bậy, ngông cuồng tự đại. Trong lòng hắn thầm mặc niệm cho bọn họ ba phút. Bất quá trong lòng lại càng thêm yêu quý cô nàng cá tính kiên cường, nội tâm yếu ớt này.

Cô ấy chính là người phụ nữ đầu tiên của mình, người phụ nữ có thể liều tất cả vì mình, là người phụ nữ đáng để mình quý trọng cả đời. Nếu không phải là tên nhóc Tiểu Kim bắt mình tu luyện cái gì mà Long Tu Bảo Điển thì mình cũng không phải đi ngắt hoa sờ lá khắp nơi, lặng lẽ ở cùng cô ấy cả đời.

"Lão đại, cái này không thể trách em nha!"

Tiểu Kim rất ủy khuất phản đối một tiếng. Lúc trước mình còn có lòng tốt trợ giúp đối phương, làm sao bây giờ đã đổ tội lên đầu mình?

"Ai bảo trước kia chú không nói trước với anh, tu luyện cái Long Tu Bảo Điển kia sẽ có tác dụng phụ? Nếu như chú nói cho anh biết trước, nói không chừng anh đã cân nhắc kĩ hơn."

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ hỏi ngược lại.

"E hèm...." Tiểu Kim bị hắn hỏi cho á khẩu, không trả lời được câu nào.

Lâm Bắc Phàm lên mặt, ra vẻ già đời, truyền âm dạy bảo đối phương: "Anh nói này tiểu Kim, làm người, à, làm rồng thì phải trung thực, phảm phải sai lầm thì phải cố gắng sửa chữa, không thể đưa đẩy cho qua. Anh xem chú đã cố gắng một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa có giác ngộ, như thế thì làm sao có thể trở thành tân nhất đại Long Thần chứ?"

Tiểu Kim thật sự muốn tự sát, uống cho mình lúc nào cũng xem hắn là lão đại, thật không ngờ hắn lại có thể vô sỉ đến như vậy.

Bây giờ còn giở giọng dạy dỗ mình. Lúc trước khi hắn cưa ngã mấy cô nàng kia, tại sao không nghĩ tới mình?

Nghĩ đến đây, hắn liền nhắm luôn mắt lại, tiến vào mộng đẹp, ngay cả một từ cũng không nói thêm.

Lâm Bắc Phàm truyền âm thao thao bất tuyệt một hồi, chợt phát hiện ra tiểu Kim không có phản ứng nào, chỉ có thể thở dài trong lòng, giác ngộ của nó còn tồn tại rất nhiều vấn đền, cần mình mở ra từng bước một. Nghĩ tới đây hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Long Yên Nguyệt đứng bên cạnh, gian nan mở miệng nói: "Tiểu Nguyệt, anh muốn ăn một quả táo, em có thể....."

"Anh...." Long Yên Nguyệt tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, mình biến thành bà bảo mẫu từ khi nào vậy?

Bất quá nhìn vẻ yếu ớt của đối phương, cô nàng chỉ có thể nhẹ gật đầu, cầm lấy quả táo trên bàn, bắt đầu gọt vỏ, sau đó cắt nhỏ thành từng miếng, tự tay đút cho Lâm Bắc Phàm.

"Tiểu Nguyệt, anh muốn uống nước!"

Lâm Bắc Phàm lại vô sỉ, giam nan há to miệng rồi phun ra một câu.

"Tiểu Nguyệt, anh muốn ăn chuối!"

"Tiểu Nguyệt, anh muốn nghe chuyện tiếu lâm!"

Long Yên Nguyệt nhìn đối phương đang sai mình như sai nô lệ, hận không thể nhảy tới tống cho hắn một quyền, cho hắn biết sự lợi hại của mình, nhưng nghĩ tới cảnh đêm qua đối phương liều mạng cứu mình ra, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm kích, chỉ có thể cố gắng áp chế lửa giận xuống, không ngừng chạy ngược chạy xuôi.

Liễu Vi nhìn bộ dáng bọn họ, chỉ có thể lắc lắc đầu, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì.

"Lão đại, lão đại, đại sự không hay rồi. Thằng cháu trai Liêu Thiên Cửu kia chết rồi, Hồ Điệp bang sắp thống nhất hắc đạo Nam Thành rồi!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Không biết bao lâu sau, Trương Minh Thắng hớt hải từ bên ngoài chạy vào phòng, đem cái tin tức cũ rích này hô lớn, bất quá sau khi hắn nhìn được cảnh tượng trong phòng bệnh, nhịn không được há hốc miệng, ngây ngẩn cả người.

Đây là dưỡng thương hay là hưởng thụ thế?

Lâm Bắc Phàm ngồi trên giường, Long Yên Nguyệt nhẹ nhàng đấm lưng, còn Liễu Vi thì mát xa hai chân của hắn, hắn đang thoải mái đến híp cả mắt, cơ hồ muốn ngủ luôn, thật sự là quá dễ chịu.

"Ngày xưa, có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng...." Long Yên Nguyệt kể một chuyện cổ tích, hai mắt thì không ngừng bốc hỏa, hận không thể giết chết luôn cái tên hỗn đản đang khi dễ mình này. Lão bà của mình thì không kêu, hết lần này tới lần khác chỉ thích khi dễ mình, còn bắt mình kể cái gì mà chuyện cổ, chẳng lẽ hắn thật sự coi hắn là trẻ con mới lên ba sao? Minh nói thế nào cũng đường đương là cục trưởng phân cục công an, lại phải kể cho hắn mấy cái chuyện cổ tích vớ vẩn này, thật sự mà xấu hổ chết mất.

Trương Minh Thắng hâm mộ đến nước dãi chảy ròng ròng, vì sao mình lại không có vận khí tốt như vậy chứ?

Hai tuyệt sắc mỹ nữ hầu hạ, cái thứ hưởng thụ này so với thần tiên còn muốn sướng hơn, so với chủ tịch nước còn hầm hố hơn.

Lâm Bắc Phàm nghe thấy Trương Minh Thắng chạy tới, lúc này mới mở hai mắt ra nói: "Tin tức này anh biết từ lâu rồi!"

"Á, anh biết rồi sao? Không sao, em còn một tin tức khác!"

Trương Minh Thắng giơ tay áo quẹt quẹt nước dãi dính trên khóe miệng.

"Ồ, tin tức gì vậy?"

"Sư muội Y Đằng Thanh Tử tới rồi, nói muốn khiêu chiến với anh!"

Trương Minh Thắng nói ra từng chữ một.

"Hả? Sư muội của cô ấy tới đây?"

Lâm Bắc Phàm trừng to mắt, thiếu chút nữa lăn từ trên xuống đất.