Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 695: Khách không mời (Thượng)



Đối với việc hôm nay tới đây, Lăng Kiếm vốn chờ đợi đã lâu. Khi lần đầu tiên nghe được kiến giải về Âm Dương yến, Lăng Kiếm liền quyết định chủ ý, lại thêm võ công của hắn gần đây có tiến cảnh cực lớn, lòng tin càng bạo thăng tới cực điểm.
Đây là một cơ hội rất tốt, gần như toàn bộ những cao thủ đứng đầu hai đại lục đều tề tựu về đây, nếu có thể thành công lập uy trong tình cảnh này, thì chuyện sau này của Thuận Thiên Minh còn ai dám nói nửa lời? Loại uy hiếp vô hình này mới là giá trị lớn nhất của một võ giả!
Đặc biệt là lần này tới đây còn có lý do cực kỳ rõ ràng: tìm gia chủ Hoàng Phủ thế gia và gia chủ Tống gia, ừm, tìm hai vị đại nhân vật này có sự tình trọng yếu cần thương lượng. Những chuyện như vậy, với tính cách của mình, thực sự là rất phù hợp, không thể thích hợp hơn được nữa.
Đối với dự định của Lăng Kiếm, đám người Lăng Nhất đều tương đối có lý trí, đồng thời im lặng không trả lời. Lời nói nuốt hết vào trong bụng: công tử đã từng nói, tới một mức nào đó, phải tìm gia chủ hai nhà đó đàm phán, lần này cũng không thực sự là một tiếng trống cổ vũ ba quân, nhất cử tiêu diệt hai nhà, nhưng công tử cũng không nói cụ thể lúc nào mới là thời khắc đó nha! Công tử càng không nói gì tới việc đến Thủy gia tìm hai người kia mà?
Tìm Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng với Tống Thiên Kiều, có đáng để ngài đến Âm Dương yến của Thủy gia và Ngọc gia đại náo một hồi hay không? Đây chính là một tổ ong vò vẽ cực lớn! Thật sự là quá mạo hiểm đi, vị tất hữu ích!
Thế nhưng lúc này, Lăng Thiên lại vô tung vô ảnh, hạ lạc bất minh, cho dù muốn hồi báo hắn cũng không tìm được. Mà chỉ cần công tử không ở đây, mọi quyết định đều nằm trong tay Kiếm ca đại nhân. Cho nên khi Lăng Kiếm trừng mắt mở miệng nói đây là thời cơ thích hợp nhất, cũng là cơ hội thỏa đáng nhất, ai còn dám hé răng?
Nhìn chung toàn bộ Lăng gia, những người mà Lăng Kiếm kiêng kỵ nhất cũng chỉ có ba người mà thôi. Một là Lăng Thiên, hai là Lăng Thần, ba là Lê Tuyết. Thậm chí người cuối cùng còn chưa hẳn tâm phục khẩu phục. Lúc này ba người đó không có ở đây, chính là trong núi không còn cọp, hầu tử xưng đại vương, tổng đà của Thuận Thiên Minh triệt để biến thành nơi Lăng Kiếm nói một không ai dám nói hai!
Kết quả là, Lăng Kiếm vui vẻ mà đi đến quyết định này (mà không quyết định cũng không được, ai dám phản đối tức thì ăn một trận đòn hiểm. Đánh đến khi nào phục mới thôi. Cái này gọi là lấy thịt đè người nha.) đồng thời đe dọa: chờ khi công tử trờ về rồi hỏi, thì cứ nói mấy người chúng ta thương lượng, hết thảy đều đã đồng ý, đều là giơ cả hai chân hai tay tán thành, lão luyện thành thục. Thậm chí ta đã khuyên can rất nhiều, thế nhưng các người cứ một mực kiên trì, ta cũng không có biện pháp, đành phải cố mà đi cùng các ngươi, chủ yếu là sợ các ngươi gặp phải nguy hiểm… Nếu ai nói sai đừng có trách bổn đại gia không khách khí!
Ba người Lăng Nhất cùng Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị Thập đều câm như hến. Mỗi người lúc trước đều là lão đại nói một không hai của Thuân Thiên Minh, nhưng ở trước mặt vị Kiếm ca này cơ bản so với nắm bột mì bị bóp tròn nặn dẹt chẳng khác là mấy. Về phần hai người Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị Thập thì càng không cần phải nói. Đều tự thầm hỏi, mới mấy ngày không gặp, vì sao Kiếm ca lại trở nên âm hiểm và đê tiện như vậy?! Những lời hắn vừa mới căn dặn, nói ra thì ai tin đây, tự hắn lừa bịp hắn mà thôi! Hắn còn nói lão luyện thành thục? Lời này nếu làm cho công tử nghe, mặc kệ là ai cũng lập tức ăn một trận đòn đầu tiên!
Cho nên Lăng Kiếm cứ oai vệ, hùng hùng dũng dũng như vậy mà đến. Bởi toàn bộ cao thủ của Thủy gia đều đã tập trung ở nơi này, cho nên Lăng Kiếm một đường tiến vào, không một ai phát hiện ra. Hơn nữa vừa mới đến đã động kiếm với nhất chiêu liều mạng của Thủy Vô Ba. Sau khi đối ứng hai chưởng, dưới ánh mắt của hàng trăm cao thủ nhất lưu, đại mã hoàng đao đứng ngay ở cửa đại sảnh nơi diễn ra Âm Dương yến của hai nhà Thủy Ngọc…
"Hảo công phu! Các hạ là vị nào?" Thốt ra một tiếng tán thưởng. Khuôn mặt cứng ngắc của Thủy Vô Ba phát ra những tia nóng bỏng. Nhìn Lăng Kiếm. Người này không đơn giản chút nào. Cùng mình bang bang bịch bịch đánh một trận mà không rơi vào hạ phong, xuất kiếm cực nhanh, chiêu thức quỷ dị, thân pháp khó lường. Rõ ràng là rất hiếm có! Khiến cho vị võ si này vô cùng hứng thú. Nếu như không phải là người có đủ tư cách, đại trưởng lão Thủy gia sẽ quyết không khách khí như vậy.
"Tại hạ chính là một gã vô danh tiểu tốt của Thuận Thiên Minh. Phụng mệnh của ba vị đương gia. Đến đây lấy khẩu tín của gia chủ Hoàng Phủ v gia chủ Tống gia." Lăng Kiếm ngang nhiên mà đứng, ngữ thanh âm trầm. "Không biết hai vị gia chủ đã cân nhắc kỹ càng hay chưa?"
Chúng nhân đang ngồi nhất thời ai nấy đều lộ ra sắc mặt giận dữ! Quả thực là không coi ai ra gì! Chỉ có một mình đại trưởng lão Thủy gia tăng thêm vài phần tán thưởng. Người có bản lĩnh nên có phần khí phái này. Lão tử thích!
Trong mắt hai người Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu phát ra những quang mang kỳ dị. Đây không phải là Lăng Kiếm sao?! Hai nàng không phải chỉ ở chung với Kiếm ca ngày một ngày hai. Chỉ cần nhìn vóc người nghe ngữ khí liền có thể đoán ra ngay tức khắc. Bên phía Ngọc gia, Ngọc Mãn Thiên lắc lư cái cổ tráng kiện. Hừ hừ. Ngửa mặt nhìn trời. Đảo mắt trắng dã. Tiếp đó lại chợt cúi đầu xuống. Hung hăng phun ra một ngụm nước bọt. Mắng: "Mẹ nó. Thực sự là không có thiên lý!" Ngoại trừ hai nàng kia ra, lão ca hắn chính là người nhìn thoáng đã nhận ra bản diện của Lăng Kiếm.
Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu kinh sợ đánh giá hắc y nhân bịt mặt, không nhịn được cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc! Hắn chợt nhớ chuyện mà Ngọc gia tao ngộ vào một đêm nọ. Vị đệ nhất lâu chủ võ công kiêm kiếm thuật đều đạt cảnh giới tuyệt đỉnh, vô luận là thân hình hay xuất thủ đều có vài phần tương tự. Nhưng cảnh giới võ công hiện tại hoàn toàn khác nhau. Nếu nói võ công tịnh tiến, thì khả năng không lớn. Thực lực võ công giữa hai người thực sự chênh lệch quá nhiều…
Ngọc Mãn Thiên cũng nhận ra tiểu tử mà hắn tán thưởng nhất, cho nên hắn mới phẫn nộ, thậm chí còn bất bình. Dựa vào cái gì chứ? Tiểu tử này vốn không phải là đối thủ của lão tử, hiện tại lại hoàn toàn khác biệt, lão tử không phải là đối thủ của hắn! Đến bây giờ mới qua bao lâu chứ? Tiến bộ sao có thể đạt đến tốc độ này, con bà nó, còn có thiên lý hay không?
Đương nhiên, lời nói của Ngọc Mãn Thiên lọt vao tai người khác lại là ý tứ bất đồng. Chính là, giữa lúc sáu bảy trăm cao thủ ở đây ngươi còn dám tới quấy rối, thực sự là không có thiên lý!
Bốn người của Vô Thượng Thiên nhìn nhau, yên lặng cười khẽ, ngồi xuống. Thủ hạ mạnh nhất của Lăng Thiên, bọn họ cũng nhận thức được, ký ức vẫn còn mới mẻ nha. Đặc biệt là thủ pháp giết người của người này khiến người ta nôn mửa… Bất quá bốn người đương nhiên sẽ không vạch trần hắn. Từ khi Tống Quân Thiên Lý tặng Liệt Thiên Kiếm cho Lăng Thiên, vô hình trung Vô Thượng Thiên đã nằm trong trận doanh do Lăng Thiên quản lý. Bốn người bọn đương nhiên sẽ không tiết lộ cơ mật của Lăng Thiên cho những kẻ đối nghịch.
Kỳ thực, nói đến chuyện này, toàn bộ Vô Thượng Thiên cũng phiền muộn không ngớt. Đây là Liệt Thiên Kiếm chứ bộ! Là tượng trưng cho chủ quyền thiên hạ, đưa cho Lăng Thiên, Lăng Thiên lại có bộ dạng như rất không tình nguyện, biểu tình rõ ràng là Vô Thượng Thiên chiếm của hắn rất nhiều tiện nghi. Chuyện này sau khi đến tai mấy trưởng lão trong môn phái, khiến họ kém chút nữa thì tức giận đến thổ huyết…
Còn một chuyện khác khiến người ta căm tức muốn nện cho Lăng Thin một hồi chính là, Lăng Thiên không chỉ dùng Liệt Thiên Kiếm để giết người, thậm chí còn dùng nó để thái thịt, đào đá… Đây là Liệt Thiên Kiếm nha, là trời của ta nha!
Cho nên đối với Lăng Thiên, chúng nhân của Vô Thượng Thiên đầy một bụng tức giận! Đương nhiên, Diệp Khinh Trần tức giận ít hơn một chút. Nói chuyện với người ta đã mềm mỏng, tay người ta cũng bắt chặt rồi, ngay cả ăn uống cũng chẳng chút khách khí, còn tức giận cái nỗi gì…
Câu hỏi của Lăng Kiếm vừa ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng Tống Thiên Kiều còn chưa kịp nói chuyện, thì lão giả mũi ưng của Thiên Thượng Thiên đã nổi giận đứng lên: "Tiểu tử cuồng vọng! Ngươi là ai? Dám đến nơi này làm càn, muốn chết hay sao?"
Lăng Kiếm lặng lẽ nở nụ cười, mặt tựa hai thanh lợi kiếm, nhìn tận mặt lão giả mũi ưng, chỉ trong chốc lát, thở gài một tiếng, lắc đầu nói: "Lão tiểu tử, trình độ ngươi quá kém, lão tử không có hứng thú."
Lão giả mũi ưng gần như sắp phun ra một ngum tiên huyết, chuẩn bị ngất tới nơi! Run run chỉ tay vào mặt Lăng Kiếm, mắt đỏ hồng: "Ngươi, ngươi, ngươi…"
Lăng Kiếm hừ một tiếng, hai mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều nói: "Ba vị đương gia nói, bọn họ rất không vui. Sẽ cho các người một ngày một đêm cân nhắc việc quy thuận Thuận Thiên Minh, hoặc là triệt để khiến cho các ngươi tan rã biến mất! Chọn đường nào, hai người các ngươi mau chóng đưa ra quyết định đi!" Khẩu khí như vậy, đã không còn là đàm phán với hai vị gia chủ nữa, mà là khẩu khí của thượng cấp đối với hạ cấp. Đối với lão giả mũi ưng ở một bên hoàn toàn không để ý tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Lăng Kiếm thân cô thế cô đứng ở cửa, nhưng không mảy may lo lắng, tự tin tràn đầy, khiến cho thiên hạ rung động! Trong cách nhìn của người khác, phía sau hắc y nhân thật giống như có thiên quân vạn m, hoặc thế lực cực kỳ cường đại làm hậu thuẫn.
Mấy vị trưởng lão của Ngọc gia hừ lạnh một tiếng, định tiến lên. Sắc mặt của Ngọc Mãn Lâu trầm xuống, mấy người tức khắc tỉnh ngộ, đều ngồi trở lại. Hắc y nhân này xông đến chính là vọt vào đình viện của Thủy gia, người hắn cần tìm là gia chủ của Hoàng Phủ gia tộc và Tống gia, bọn họ càng đánh nhau nói nhiệt càng tốt, thậm chí chết sạch thì Ngọc Mãn Lâu càng vui vẻ. Đương nhiên sẽ không cho phép thủ hạ của mình xuất đầu thay cho Thủy gia và Hoàng Phủ gia tộc.
Sắc mặt của Thủy Mạn Không nổi lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi là người của Thuận Thiên Minh?"
Quyển 7