Lang Phi

Quyển 2 - Chương 13: Hàn kiếm nhập cốt (4)



Bàn tay lạnh giá, cơ thể nóng rực, hai thứ tiếp xúc nhau, khiến lý trí cường ngạnh của Hàn Lăng suýt nữa sụp đổ.

Chỉ chốc lát thất thần, khiến nam tử phía sau khẽ cau mày, đối với lai lịch của nàng càng có phần hiếu kì, bởi vì hắn phát hiện nàng không sợ hắn. Cho dù lúc này, hắn khống chế cổ của nàng, tùy thời đều có thể lấy mạng nhỏ của nàng, mà nàng vẫn không sợ hãi. Tuy rằng cơ thể của nàng run lên khi tay hắn đụng vào da thịt nàng, nhưng nàng vẫn trấn định.

Chỉ có điều…

Sao cơ thể nàng lại nóng như vậy? Một tia dị quang lướt qua trong huyết mâu*, khóe môi nổi lên nụ cười châm chọc.

*Huyết mâu: trong bản gốc là hồng mâu, trong một dịp tình cờ mình có đọc dc một nhận xét nói là bên TQ hồng chính là đỏ, và vì từ ‘huyết’ nghe nó hung, lãnh nên mình quyết định sửa thành huyết, huyết cũng có nghĩa là đỏ.)

Nàng ăn mị dược!

Muốn lấy cái đó để được hắn đồng tình mà sủng hạnh nàng sao?

Trong hậu cung của hắn, lúc nào thì xuất hiện loại nữ tử tâm cơ như vậy?

Nghĩ tới đây, lòng Phượng Hạo Vân nổi lên tia chán ghét, hắc huyết lưỡng mâu dấy lên một tia sát khí.

Hàn Lăng đang đấu tranh với dục hỏa, cuối cùng dựa vào sức chống cự ngoan cường đã đè nén được dục tính sắp bạo phát. Đôi mắt băng lãnh bởi vì ẩn nhẫn mà tràn ngập sát khí. Vô luận là ai, lúc này trêu chọc nàng, nhất định không có kết quả tốt!

Không hề e sợ bàn tay đang đặt trên cổ mình, cấp tốc xoay người, đối diện với nam tử đang chuẩn bị lấy mạng nàng!

Vừa vặn, huyết mâu được mái tóc dài của nam tử che khuất, đột nhiên bị một cơn gió kéo tới cuốn mái tóc lên, nhất thời, dung nhan yêu nghiệt của nam tử hiện ra trước mặt Hàn Lăng!

Hắc huyết song mâu!

Hàn Lăng nhất thời sửng sốt mở to hai mắt, nhưng sau một khắc ánh mắt liền nheo lại! Hắn là hoàng đế Phượng quốc, Phượng Hạo Vân!

Âm thầm tự giễu cười nhạt, không ngờ vận khí của nàng thật đúng là tốt, bị thủ hạ ám sát, tiếp theo bị người đưa vào cung hầu hạ một lão thái giám, bây giờ lại gặp được hoàng đế! Chẳng lẽ lão Thiên cảm thấy cuộc sống của nàng quá mức vô vị? Cho nên mới chuẩn bị nhiều ‘kinh hỉ’ như vậy tặng nàng?

Ánh mắt u ám, thầm mắng một tiếng, khốn kiếp!

Cùng lúc đó, thiếu nữ với mỹ mạo thoát tục, thanh thủy phù dung, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không bỏ sót chi tiết nào nhập vào mắt Phượng Hạo Vân!

Phượng Hạo Vân chậm rãi nhíu mày, nụ cười châm chọc hầu như biến mất, từ trong mắt nàng, hắn thấy rõ, nàng biết hắn! Hắn có thể thập phần khẳng định, trong hậu cung, không có loại mỹ nhân độc nhất vô nhị cỡ này!

Vậy thì…

Cúi đầu, chủy thủ nhiễm huyết trong tay thiếu nữ lọt vào mắt hắn, chợt hiểu rõ, lại lần nữa mở miệng: “Đêm nay náo nhiệt như thế, hóa ra là nàng đang âm thầm thúc đẩy.”

Thấy tuyệt mỹ thiếu nữ nhìn chằm chằm vào hắn, vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn. Nam tử lại nói tiếp: “Chẳng lẽ muốn lấy thứ này đến để giành được sự sủng ái của trẫm?” Nhìn sắc mặt nàng ửng hồng, hẳn là dược hiệu của mị dược dần dần phát tác.

Hàn Lăng siết chặt tay, lý trí đang chiến đấu, thần kinh đang đấu tranh, suy nghĩ lại chuyển động. Nàng không thể ở chỗ này, bằng không, không phải Phượng Hạo Vân giết nàng, mà là nàng mai một lý trí, cường bạo hắn! Nghĩ đến đó, lại nghĩ đến đãi ngộ kiếp trước lúc sắp chết gặp phải, thì dục hỏa vốn còn đang thiêu đốt nàng, dễ dàng bị dập tắt, thế nhưng ngọn nguồn dục tính, lại cuồn cuộn kéo đến không ngừng.

Cười, vắt trên môi, Hàn Lăng cười với Phượng Hạo Vân, môi đỏ mọng khẽ mở: “Buông tay ngươi ra.”

“Nói mục đích nàng tiến cung!” Phượng Hạo Vân tuy rằng kinh ngạc vì dung nhan của thiếu nữ, thế nhưng, hắn vốn lãnh tình nên tuyệt đối sẽ không để bản thân hãm sâu vào nguy hiểm.

Mục đích? Khóe miệng Hàn Lăng giật giật, “Ngươi cho rằng ta muốn ám sát ngươi?”

Phượng Hạo Vân nhướn mi, nhìn nàng không giống, ngược lại có chút giống như quyến rũ hắn. Song, nếu lúc này, sát khí trong mắt nàng đổi thành nhu tình như nước, thì hắn thật ra có thể gắng gượng chấp nhận là nàng đang quyến rũ hắn.

Một luồng nhiệt lưu lại mãnh liệt tập kích, Hàn Lăng bỗng nhiên hoảng thần, cảm thấy bàn tay lạnh lẽo trên cổ… Khoan khoái, khiến nàng suýt nữa không tự chủ được mình. Cắn răng, lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Mị dược phát tác? Ánh mắt Phượng Hạo Vân hiện lên một tia dị dạng, tay, vẫn không buông. Trong mắt hắn, không có người nào ngoại lệ, trừ phi, biết rõ mục đích của nàng, bằng không, nàng chỉ có thể chết.

Thu tất cả phản ứng của Hàn Lăng vào mắt, Phượng Hạo Vân nở nụ cười, tiến lên nửa bước, rút ngắn khoảng cách với Hàn Lăng, giọng nói xen lẫn trong tiếng gió, nhẹ nhàng, và bàn tay lạnh lẽo như có nhiệt khí vô cùng to lớn phà hơi trên đỉnh đầu mỹ thiếu nữ, khiến cho cơ thể Hàn Lăng không tự chủ được run rẩy, “Nếu như nàng thẳng thắn thành khẩn khai báo, có thể, trẫm sẽ tìm một nam nhân cho nàng thỏa mãn.”

Thanh âm mê hoặc, nội dung lại khiến Hàn Lăng bởi vì dục hỏa mà nới lỏng bàn tay đang siết chặt. Sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lạnh lùng, trong nháy mắt, khiến thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh được.

Ánh mắt Phượng Hạo Vân căng lên, nếu không phải cơ thể nàng có nhiệt độ, hắn sẽ nực cười cho rằng nàng là tiên tử. “Nhất giới nữ lưu sao chống đỡ được sức cám dỗ của mị dược? Trẫm ra điều kiện đủ để cho nàng mất lý trí mà gật đầu khai báo. Chỉ có điều, nàng còn đang lưỡng lự cái gì?” Trong mắt hắn, đa số nữ nhân đều dâm đãng, mỗi đêm phi tử và ám vệ đều mây mưa hoan ái, càng khiến hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ ấy.

Đúng lúc này, chủy thủ trong tay Hàn Lăng, dưới thần sắc vô cùng kinh ngạc của Phượng Hạo Vân, cắt ngang ngực Phượng Hạo Vân, lực đạo hung ác độc địa, không có bất luận ngoài ý muốn gì, chỉ cần Hàn Lăng thoáng dùng sức sẽ xuyên thấu y phục, đâm vào ngực hắn.

“Ta xin ngươi, đừng nhiều lời vô ích như vậy!” Hàn Lăng nghiến răng nghiến lợi, mỗi một câu hắn nói đều khiến nhiệt khí ngưng tụ ngay đỉnh đầu, khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm của nàng.

Phượng Hạo Vân nhìn chủy thủ trên ngực, khuôn mặt đông lạnh, nàng tuy không có nội lực, thế nhưng tốc độ lại nhanh! Sự lãnh lẽo truyền tới từ ngực, rất rõ ràng nói cho hắn, nàng sẽ giết hắn!

“Nghe cho rõ mỗi một câu ta nói, một, bây giờ xuất hiện trước mặt ngươi không phải là ý muốn của ta. Hai, ta không phải thích khách. Ba, xem như không thấy ta.” Hàn Lăng căng thẳng nhìn chằm chằm hai tròng mắt hắc huyết của Phượng Hạo Vân, chủy thủ trong tay huých huých vào ngực hắn, nếu như hắn muốn mạng nàng, vậy thì, nàng lấy mạng hắn trước!

Trên ngực rất nhanh truyền đến cảm giác đau đớn, Phượng Hạo Vân gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Lăng.

Song, độ mạnh yếu trên ngực lại rất nhanh biến mất.

Hàn Lăng biến sắc, dục hỏa trong cơ thể bạo phát! Cứ như vậy bạo phát ngay tại giây phút này!

Phượng Hạo Vân nhận thấy được sự khác thường của nàng, đang định khuyên bảo nàng đừng kiên trì nữa. Thì Hàn Lăng làm một động tác khiến hắn kinh sợ!

‘Xì’, thanh chủy thủ vốn còn vắt ngang ngực hắn, nay đã đâm vào bả vai nàng!

Máu tươi nóng bỏng phun tung toé lên mặt hắn! So với huyết đồng của hắn còn đỏ tươi hơn!

Nàng vì muốn chống cự lại dục hỏa, mà đả thương bản thân!