Lần Tỏ Tình Thứ Mười Một

Chương 34: Thất Tịch (2)



Bầu không khí của bữa tối ánh nến rất hài hòa, Từ Văn và Lưu Ngạn ngồi bên hồ, Trần Quân Hiền còn săn sóc chuẩn bị giúp họ ít nhang muỗi, tuy mùi hơi gớm nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được.

Còn Từ Văn lại không thả lỏng nổi, anh tự tính mức độ khả thi khi dẫn Lưu Ngạn về nhà, kết quả cuối cùng chỉ gồng được 0.01% – nếu hôm đó Từ Tư tốt tính có khi sẽ chặn giúp anh hai gậy.

Từ Văn hiểu quá rõ tính tình của cha mình, một khi đã ghê cái gì rồi thì lời nào cũng dám nói. Loại thiếu gia được chiều chuộng từ nhỏ tới lớn như Lưu Ngạn này, Từ Văn cũng không muốn hắn bị dè bỉu.

Lưu Ngạn nhận ra Từ Văn lơ đãng cả tối nay, hắn chỉ đành tiếp tục thao thao bất tuyệt, chỉ mong có thể khiến Từ Văn ra khỏi ngõ cụt, lại không ngừng tự trách trong lòng, hắn thực sự không hiểu cái miệng của mình đã làm gì để xảy ra nông nỗi này.

Nhưng ngay giây tiếp theo Lưu Ngạn đã không rảnh để tự trách nữa, bởi vì Trần Quân Hiền ở Iceland xa xôi đã cấp tốc gọi một cú điện thoại đường dài cho hắn, bảo là ông nội hắn vừa tới quầy lễ tân hỏi khách hàng Lưu Ngạn đang ngồi ở đâu.

“Ông nội tôi tới làm gì?”

“Sao tôi biết được chứ!” Trần Quân Hiền đang ở vòng Bắc Cực với bạn trai hưởng tuần trăng mật, tự dưng hay tin có một lão phật tổ bước vào khách sạn nhà mình, thế là vòng Bắc Cực nhanh chóng biến thành chảo nóng đốt kiến.(Vòng Bắc Cực đi qua Iceland)

Từ Văn ngồi đối diện Lưu Ngạn càng ngạc nhiên hơn, anh chàng đẹp trai trước mắt mới vừa nói cười vui vẻ trong nháy mắt tiến vào trạng thái sắp gặp kẻ thù, khiến anh vô cùng nghi ngờ có phải là thế giới sẽ bị hủy diệt trong hai giây nữa không.

“Nhanh lên, bà gọi cho anh tôi bảo ổng tới đón người đi.” Lưu Ngạn hạ lệnh cho Trần Quân Hiền, cô nghe mà nhũn cả hai chân – đó là ông nội của Lưu Ngạn đấy! Là con trai ruột của danh nhân lịch sử đó! Trần Quân Hiền tiếc hận không thể nói những lời hay ý đẹp bên tai ông, chứ ai như hiện giờ bị ép phải đuổi ông đi chứ!

Lưu Ngạn cũng biết mình vừa dồn Trần Quân Hiền vào thế khó, vì vậy hắn nhanh chóng gửi cho ông anh một đoạn thoại dài xin cầu cứu, còn bản thân thì chuẩn bị mang Từ Văn cao chạy xa bay.

Ấy thế mà mới bước ra ngoài chưa được nửa bước thì ông nội đã đứng ngay cạnh Lưu Ngạn, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng phúc hậu, thực sự là quá bình dị gần gũi.

Ba người lại quay về chỗ cũ, Lưu Ngan lo âu ôm trán, Từ Văn như đứng đống lửa như ngồi đống than, chỉ có ông nội là quen của quen nẻo gọi thêm cho Lưu Ngạn hai món hắn thích.

Cuộc đời của ông nội khá đơn giản. Năm đó ông rời Bắc Kinh cũng không tính tới việc quay lại, vẫn luôn chờ đợi ở quê nhà. Người ngoài nhìn vào dặm mắm dặm muối, cảm thấy gia đình này đã xuống dốc, ông từng là một cái tên nổi đình nổi đám trong giới chính trị, còn nhà họ Lưu của ông thì lại an phận một xó, chui vào một góc nhỏ giữa chốn rắn rết độc địa.

Nhưng Lưu Ngạn lại biết rõ bản lĩnh của ông mình. Ông đã nhìn quá rõ thế sự nên lười bị hòa trộn vào đó, khả năng hô phong hoán vũ của ông vẫn chưa hề mai một, tám mươi tuổi nhưng vẫn minh mẫn, giống hệt con xe Phượng Hoàng của hắn phong độ ngời ngời.

“Ngạn này, lớn đầu rồi, sao càng ngày càng xa cách ông nội vậy hả?” Ông nội cầm dao cắt bít tết, động tác tay vô cùng điêu luyện.

Lưu Ngạn liếc mắt an ủi Từ Văn, hắn cầu nguyện ông nội mình tốt nhất vẫn cưng chiều hắn như trước, ít nhất có thể hiền lành nuốt xong bữa cơm. Hắn ngẫm nghĩ một hồi mới mở miệng: “Cháu chỉ tranh thủ chút không gian riêng tư cho mình thôi ạ.”

“Sau đó bí mật quyết định chuyện cả đời à?” Ông nội rút giấy ăn, bình tĩnh lau khóe miệng, ảnh mắt đảo qua Từ Văn ngồi đối diện, cả người Từ Văn nổi da gà trong nháy mắt.

“Ha ha, đâu có đâu ạ, con còn tính sớm muộn ra mắt mọi người ạ.” Lưu Ngạn giờ như rắn mất đầu, thực ra ông nội chưa bao giờ tức giận với hắn, có thể nói là rất chiều chuộng, nhưng hắn không hiểu sao mình lại hoảng như thế.

“Còn gạt ông à?” Ông nội tức giận liếc xéo Lưu Ngạn, “Ông cũng không phải đặc vụ quân đội.”

“Ha ha, đâu có ạ, là từ từ mà tiến mà ạ, haha.”

“Tiểu Từ… Gọi là Tiểu Từ nhé.” Ông nội bất thình lình chuyển hướng sang Từ Văn.

Từ Văn ngay lập tức thẳng lưng như cây cột sau lưng, trông giống hệt lúc ngồi phỏng vấn với bộ phận nhân sự: “Vâng ạ, Từ Văn, song nhân bàng đích từ, Văn trong văn chương.”(Đoạn này giới thiệu nghĩa tên, mình không hiểu 双人旁的徐)

“Thạc sĩ đại học, lương một năm gấp đôi con ạ.” Lưu Ngạn thổi bên tai ông nội hắn vài câu, khiến ông phải biết Từ Văn ưu tú đến nhường nào.

Ông nội liếc Lưu Ngạn một cái, khẽ cười, Từ Văn không biết đây là tiếng cười khinh miệt hay chiều chuộng, dây thần kinh cả đầu vẫn căng chặt chờ đợi câu thẩm vấn tiếp theo của ông.

“Bên nhà Tiểu Từ gặp Ngạn chưa?”

Rồi xong, chỉ một câu mà làm cả Lưu Ngạn lẫn Từ Văn choáng luôn.

“… Vẫn chưa ạ.”

“Vậy tính bao giờ gặp?”

“… Cháu với Ngạn đang bàn ạ, chắc sớm thôi ạ.”

Ông nội hiểu rõ gật đầu: “Tiểu Từ là con một à?”

“Cháu có một em gái ạ.”

“Cũng tốt, sau này còn được bế cháu.”

Lưu Ngạn lập tức xù lông: “Phương Phương với Viên Viên chưa gây đủ rắc rối cho ông với bà ạ?”

“Xùy, ai cho con xen mồm vào, Tiểu Từ đây còn chưa nói gì đâu, con chen vào làm gì.”

Từ Văn ngửi được một tia nguy hiểm, trong lòng cũng thả lỏng một chút – anh trời sinh điêu luyện xử lý rắc rối, yên bình quá lại không quen.

“Em gái cháu còn trẻ, chưa tính xa tới vậy ạ.”

“À, tuổi trẻ rất tuyệt… Bên nhà con làm gì nhỉ?”

Lưu Ngạn mắng thầm: “Hóa ra là điều tra hộ khẩu.”

“Cha cháu là giám đốc khách sạn, em gái cháu là sinh viên trường đại học gần nhà, nhưng nó nói tính học thêm mấy năm nữa, có lẽ sẽ thi lên thạc sĩ ạ.”

“Thi lên thạc sĩ cũng phiền đấy.” Ánh mắt ông bỗng chốc lóe lên tia sắc bén, người hơi khom lại nhìn chằm chằm Từ Văn, khí tràng quanh người đột nhiên tăng lên theo cấp số mũ, “Nếu muốn làm chính trị thì có lẽ nhà chúng ta có thể giúp một chút, em gái con cũng có thể tự tin hơn, ngày sau cũng nhàn tản hơn.”

“Ông ơi được rồi đấy ạ, có chuyện gì về nhà nói sau đi ạ!” Lưu Ngạn tức rồi – chắc là ông đang nghĩ Từ Văn lợi dụng nhà mình chứ gì, nhưng Từ Tư còn chẳng biết ba mẹ hắn làm nghề gì cơ!

Ông lão sống bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy thằng cháu mình nổi khùng trước mặt mình, mặt mày ông lập tức đen đi tám chục lần, cũng không mở miệng nói thêm, chỉ quay sang nhìn Lưu Ngạn chằm chằm.

Lưu Ngạn trong giây phút ấy tưởng như mình không phải đang đối diện với cặp mắt nâu mà là bị hai ngọn núi lớn đè thẳng lên người.

Hắn ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với hai mắt Từ Văn. Từ Văn không cảm thấy gì, nhưng người đau lòng nhất vì những lời nói này lại là hắn. Anh chỉ hơi bối rối, dù sao cũng tưởng hôm nay là một ngày Thất Tịch lãng mạn, ai mà ngờ được ông nội trong truyền thuyết của Lưu Ngạn lại rồng đến nhà tôm.

Lưu Ngạn nhìn ánh mắt của Từ Văn, trong lòng trái đau phải đớn, cơn nóng giận nhất thời xông tới đỉnh đầu, suýt chút nữa là vỗ bàn cãi lại ông nội. Tiếng đũa gỗ và bát sứ va vào nhau, Lưu Ngạn hiên ngang lẫm liệt hạ chiến thư với ông mình.

“Dù sao ông cũng vui rồi ạ, con gọi chú Hoàng tới đón ông, về nhà nhớ bảo bà nội gửi tin nhắn cho con.” Lưu Ngạn cầm di động gọi điện thoại cho chú tài xế trong nhà, lại bị ông lão giữ tay lại.

Ông lão không dùng sức, ngón tay hờ hững đặt trên cổ tay Lưu Ngạn, nhìn hắn một lúc lại quay sang Từ Văn, trầm giọng nói: “Như đứa con nít vậy, uất ức có tí cũng không chịu được.”

“Ông đúng hết ạ, làm gì có uất ức nào ạ.”

“Ông có làm con uất ức đâu, là con tự tìm mà.” Lúc nói lời này ông nội vẫn nhìn chằm chằm Từ Văn, Từ Văn như một con sói con bị khiêu khích, ăn miếng trả miếng đấu mắt với ông lão.

Ông bình thản nói tiếp: “Con giúp thằng bé chèo chống, nó uất ức con cũng uất ức, con với nó cùng nhau chống chịu, như vậy cuộc sống mới dễ thở được.”

“Hôm nay ông làm thằng bé chịu thiệt, vậy ngày mai thì sao? Nếu chút đạo lý này con cũng không hiểu, sau này lấy đây ra thể diện để qua lại với người ta?”

“Lông cánh chưa mọc đủ lại nói không chịu nghe, tới lúc ấy xảy ra chuyện rồi thì đừng đi tìm bà nội con để khóc.” Ông lão cuối cùng cũng đảo mắt, nhàn nhã cầm dao cắt thịt bò, “Người trong nhà bảo bọc con quá tốt, con không biết con đường này khó đi như thế nào, hôm nay ông mới chạm chút da lông của con mà con đã vội tới vắt chân lên cổ. Đợi ngày sau địa vị của con cao lên, có khi con bị đùa tới chạy vòng vòng nếu họ chụp ảnh hai đứa quá.”

Từ Văn chợt hiểu ra nguyên nhân ông lão tới nơi này, bàn tay giấu dưới mặt bàn bỗng run lên, coi như hoàn toàn thất bại trong trận cờ này.

Lưu Ngạn vẫn cảm thấy ông nội mình vô lý, nhưng ông không làm gì, hắn cũng ngại dở chứng: “Địa vị của con cũng ổn, con nghĩ chắc không bị ảnh hưởng bởi ông đâu.”

Ông nội không ngẩng đầu lên: “Con lại che chở cho nó rồi. Sao con không thử hỏi xem Tiểu Từ có tình nguyện cùng con gánh vác hậu quả không?”

Từ Văn siết chặt tay, móng tay ghim vào da thịt.

“Ôi ông nội con, cháu trai người gặp được người rồi!” Anh trai Lưu Ngạn sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện ở khu quan sát gần hồ, thanh âm dưới gió đêm mờ ảo như vang lên từ cầu Hỉ Thước.

“Ai gọi con tới!” Ông lão mặt mày hoảng sợ, tựa như người xuất hiện không phải cháu trai mà là địch thủ.

“Con với vợ tới khách sạn của chú Trần đón Thất Tịch, hồi nãy nghe Hiền nói ông tới đây ạ. À chắc ông không biết, để con gọi Phương Phương với Viên Viên qua chơi với ông.” Anh trai vui như mở cờ, hiện trường gió tanh mưa máu bỗng chốc trở thành ông hiền cháu thảo, cậu cháu trai này còn không tha, lại kéo vợ và hai cô cháu gái tới, “Ở đây này ở đây này!”

Phương Phương và Viên Viên cùng thả tay chị dâu Lưu Ngạn, nhanh chóng lao tới bên người ông lão, anh trai còn không quên chêm thêm câu nữa: “Ông ơi ông ơi, nếu ông muốn, để con gọi ba mẹ con tới, thế là nhà ta tứ đại đồng đường luôn đấy, ông thấy sao ạ!”

Ông nội: “…”

Miệng anh trai vẫn tiếp tục liến thoắng: “Ôi ông ơi, nhưng chắc không tứ đại đồng đường được rồi, bà nội con gọi ông về, hôm nay ông ra ngoài là lừa bà con đúng không ạ? Vậy thì không ổn rồi, nếu bà đi cùng ông thì không sao. Hai người đều lớn tuổi rồi, bà có mắng ông thì ông phải chịu thôi.”

Ông nội còn chưa kịp lên tiếng, anh trai đã nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho chị dâu, chị dâu ngầm hiểu vội vàng phụ họa: “Phương Phương Viên Viên, tới đỡ cụ nội nào.”

Ông lão nghẹn một bụng tức, thấy hai cô chắt gái cũng chỉ có thể im lặng, ông dữ tợn liếc thằng cháu cả một cái, sờ đầu hai cục nắm nhỏ rồi đi mất.

Anh trai giơ ngón cái với Từ Văn và Lưu Ngạn, còn nhìn em trai yêu dấu rồi wink một cái.(tác giả dùng từ wink)

Lưu Ngạn: “…”

Từ Văn: “…”

Anh trai lấy từ trong túi ra một cái hộp vuông đặt trước mặt Từ Văn, lại nói như bắn pháo liên thanh với anh: “Lưu Ngạn chọn cho cậu một chiếc Vacheron Constantin nhưng lại để quên ở nhà anh, hai đứa cứ từ từ ăn nha, anh qua với ông nội, bên phía ba mẹ cũng không cần lo lắng đâu, ngày mai muốn qua thì qua, chúc hai đứa Thất Tịch vui vẻ nhé, anh đi đây…”

Từ Văn đã quên mất vết móng tay đâm vào da thịt, dẫn đầu bừng tỉnh sau khung cảnh náo nhiệt đến im lặng, che mặt bật cười.

Lưu Ngạn thấy anh cười, tuy không hiểu tình hình hiện tại nhưng dù sao cậu ấy cười là được rồi. Hắn cũng bật cười – chà, không hổ là anh trai mình.

Từ Văn gắp cho Lưu Ngạn một cái chân giò hun khói, cười nói: “Anh cậu siêu thật, ông nội cậu chỉ ngồi thôi cũng đủ dọa người, anh cậu nói hai câu lại tiễn được người đi.”

“Ông nội nể mặt ổng vì Phương Phương và Viên Viên thôi.” Tiễn được ông nội đi, cục đá trong lòng Lưu Ngạn cũng rơi được một nửa, giọng điệu cũng thư thái hơn, “Hồi nhỏ anh tôi sống ở nhà ông bà nội, thân hơn tôi, ổng cũng táo bạo hơn. Nếu không có anh trai tôi trấn giữ, người nhà tôi nào dám nuôi thả tôi như bây giờ.”

Hai người giả vờ như chưa có gì xảy ra tiếp tục hưởng thụ bữa tối ánh nến hiếm có, nhưng những lời ông nội vừa nói lại ăn sâu bén rễ trong lòng họ.

Lưu Ngạn nghĩ: “Cậu ấy có tình nguyện gánh vác cùng mình không?”

Từ Văn nghĩ: “Thật ra mình có thể sánh vai cùng cậu ấy.”

Cho dù ông nội chỉ răn dạy Lưu Ngạn, nhưng những lời ấy lại vô tình đánh thức Từ Văn. Từ Văn luôn tự làm từ chịu, chưa bao giờ muốn Lưu Ngạn bị ảnh hưởng, luôn luôn nơm nớp lo sợ mình sẽ liên lụy tới tương lai của hắn, luôn muốn thay hắn đẩy mọi việc ra xa để hắn có thể sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc. Chết ở chỗ Lưu Ngạn cũng nghĩ như vậy, hắn không mảy may phán xét, chỉ chăm chăm nghĩ tới cảm xúc của Từ Văn, thoả mãn mọi yêu cầu của Từ Văn, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện cùng nhau đối diện thử thách. Hai người họ sống cuộc sống của riêng mình, tự gánh vác khó khăn của riêng mình, lại chưa bao giờ bảo bọc lẫn nhau, nếu cứ tiếp tục như thế, chuyện tình này sẽ dần trở thành chướng ngại của nhau.

Từ Văn không chấp nhận kết quả ấy, anh muốn ở bên Lưu Ngạn cả đời.

Trên giường khách sạn phủ kín hoa hồng, anh hôn lên tấm lưng Lưu Ngạn, trầm trầm cất tiếng: “Ngạn, ngày mai chúng ta đi gặp chú dì đi.”

Lưu Ngạn giúp anh gỡ chiếc kính vướng víu xuống, nâng cằm anh, cả hai trao nhau một chiếc hôn, “Được.”

Tiết trời tháng tám nhẹ dịu, pha giữa sự mát trong của trời thu và cái ấm nồng của cuối hạ, ngày ấy Ngưu Lang Chức Nữ băng qua cầu Hỉ Thước gặp nhau, còn người tình nhân gian thì trao nhau lời hẹn ước.