Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 10: Hiệu sách



Hoàng Viễn là thư sinh nghèo một bộ dáng cao cao gầy gầy, học vấn thì đến nay vẫn chỉ là đồng sinh, hiện tại gia đạo sa sút đi học không được đọc sách cũng không nổi, chỉ có thể bày một cái sạp nhỏ ở dưới cầu đá bán chữ sống tạm qua ngày, kỳ thực cũng không thể nói là bán chữ, trên thực tế hắn cũng chỉ thay người ta viết thư, viết giấy nợ các loại, may mắn dân chúng bình thường đều không biết chữ, thư sinh nghèo học vấn không cao còn có thể dựa vào cái này kiếm kế sinh nhai.

Hắn lăn lộn thành bộ dạng chật vất như này, nếu là nhìn thấy đồng môn phong quang vô hạn trước kia chắc chắn sẽ không chủ động chào hỏi, có điều... Lâm Lập Hiên quá đặc biệt, sự tình hai năm trước hắn cũng nghe qua, hiện tại nhìn thấy Lâm Lập Hiên mới kinh ngạc bật thốt lên gọi hắn...

Với cả, nhìn Lâm Lập Hiên bây giờ bộ dạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, cũng giống hắn một bộ là thư sinh nghèo, Hoàng Viễn vẫn có thể giao lưu với hắn được.

Hoàng Viễn lòng hiếu kỳ nặng, hắn từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ Lâm Lập Hiên một phen, tò mò về những chuyện hắn gặp phải mấy năm qua, nhưng đó là việc tư của người khác cũng không tiện mở miệng hỏi thẳng, chỉ có thể bóng gió hỏi tin tức: " Lâm huynh đây là muốn đi đâu vậy?"

Lâm Lập Hiên không nhẹ không nặng nói: "Hiệu sách Tùng Vận."

"Ngươi là muốn đi mua sách đi." Hoàng Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ tay nói, lập tức trong lòng hắn lại sinh nghi vấn: "Nhưng đi hiệu sách tại sao lại đi con đường này?" nếu như thư sinh bình thường đi mua sách đều sẽ đi đường đông, ai lại đi qua cây cầu đá đi tới bên này, chẳng phải vô duyên vô cớ đi uổng cả một chặng đường sao?

Lâm Lập Hiên cũng không phải muốn đi mua sách, nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ chỉ hướng đi của mình: "Ta là từ bên kia tới, lâu không vào trong huyện, liền đi dạo một chút"

"Là thế à." Hoàng Viễn gật gật đầu, hắn gật gù đắc ý nghĩ: "Chẳng qua trong huyện nào có thay đổi gì, cùng mấy năm trước không sai biệt lắm."

Hoàng Viễn còn muốn trò chuyện cùng Lâm Lập Hiên thêm chút, ai ngờ —— "Có thời gian chúng ta có thể... A, Diêu thẩm đến, ta đáp ứng giúp nàng viết thư gửi cho chất tử của nàng, hiện tại không nói nữa, ngươi đi mua sách đi." Nói xong cũng nhanh chóng chạy về sạp của mình, quả nhiên có một người phụ nữ mặc thanh y váy ngắn đang đợi ở đó.

Tâm bát quái có lớn đến đâu cũng không thể cản được con đường tiền tài a.

Hiệu sách Tùng Vận là tiệm sách lớn nhất trong huyện, vô cùng có tiếng trong vòng trăm dặm ở huyện Toàn Thủy, thư tịch bên trong tiệm sách thượng vàng hạ cám thể loại gì cũng có, trên có kinh, sử, tử, tập, hạ có tập thư lục nghệ, có thể nói cần cái gì cũng có, tiên sinh đồng sinh cần sách gì cũng có thể đến nơi này mua, nhưng nếu so với hiện đại thì chính là tiểu vu gặp đại vu*.

( *Tiểu vu gặp đại vu: tài kém, không bằng ai)

Nghe nói bối cảnh sau lưng lão bản hiệu sách khá thâm hậu, trước kia từng làm quan, sau khi từ quan liền ẩn cư trong huyện này mở cửa hàng kinh doanh mua bán sách, tạo phúc cho học sinh một phương.

Hiệu sách Tùng Vận không những bán sách mà còn khắc thư, chính bởi vì điểm này, trước đó Lâm Lập Hiên mới suy xét đến việc viết bản thoại kiếm tiền.

Lâm Lập Hiên lấy mấy trang bản thảo từ trong túi tay áo trong ra, bản thảo này hắn đã lựa chọn sửa chửa tỉ mỉ, chọn đoạn thú vị nhất, nắn nót chép lại một bản, đồng thời cực kì có ý xấu là tới đoạn đặc sắc nhất thì dừng, nảy sinh hồi hộp, tình tiết trầm bổng, đảm bảo sau khi đọc xong, sẽ không nhịn được muốn biết tiếp theo sẽ như thế nào.

Hiệu sách tọa lạc tại đầu phố đường đông, là vị trí cực kỳ dễ thấy, Lâm Lập Hiên ngẩng đầu, có thể nhìn thấy biển hiệu bốn chữ sơn đỏ "Hiệu sách Tùng Vận", chữ trên bảng hiệu bút lực mạnh mẽ, khí thế bất phàm, nhất định là được một vị đại gia thư pháp đề viết, cửa tiệm không tính là lớn, xa xa có thể nhìn thấy những quyển sách bìa xanh đóng bằng sợi dây vàng được sắp xép gọn gàng trên giá sách...

Lâm Lập Hiên đi vào hiệu sách, vừa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ mùi mực vô cùng đặc biệt, hắn đánh giá xung quanh một lượt, bên trong hiệu sách lúc này ngoài hắn ra không có vị khách nào cả, chỉ có một hoả kế ngồi trên ghế ở cửa tiệm liu thiu buồn ngủ, nhìn thấy hắn mới hơi vực dậy tinh thần đi đến tiếp đón.

Trên mặt hoả kế xoát ra một nụ cười nịnh nọt: "Khánh quan, ngài muốn mua sách gì nha?"

"Chỗ các ngươi có thu bản thảo không?" Lâm Lập Hiên nâng mắt hỏi.

Nghe xong lời này của hắn, hỏa kế kia liền minh bạch hắn không phải đến mua sách, nụ cười trên mặt lập tức vô tung vô ảnh, nguyên lai là thư sinh nghèo ra bán bản thảo a, cũng đúng, nhìn bộ dáng bên ngoài này của hắn, cũng không giống như khách hàng lớn, liền không có hứng thú nữa, hoả kế kia hờ hứng chỉ chỉ nơi hẻo lánh bên trong, " Đem bản thảo của ngươi để ở đấy đi, lúc nào lão bản trở về rồi sẽ xem."

Hoả kế không biết chữ, đối với chuyện những người đọc sách viết sách hay bản thảo đều không quan tâm lắm, hắn chỉ quan tâm mỗi ngày mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền, có thể bán một quyển sách, tiền công có thể cao hơn một chút, còn cái khác, liên quan gì đến hắn đâu. Nếu là nhà có tiền, phái hạ nhân đến muốn in ấn mấy quyển gia huấn các loại, hắn sẽ vô cùng cao hứng tiếp đãi, còn như Lâm Lập Hiên đến bán bản thảo kiếm tiền, cũng không quan hệ gì đến hắn.

Từ bên trong hiệu sách đi ra, Lâm Lập Hiên lại đi dạo khắp nơi, đem lộ tuyến bên trng huyện thành nhớ đến bảy tám phần, về đến cửa chợ tây, liền nhìn thấy thiếu niên thanh tú đang đứng bên cạnh còn có hai cái gùi hết nhìn đông lại nhìn tây chờ hắn, thiếu niên nhìn trái nhìn phải vẫn chưa thấy hắn quay trở lại, trong lòng không khỏi bối rối, đến khi nhìn thấy thân ảnh thanh tuyển của Lâm Lập Hiên đang bước tới, mắt liền sáng lên, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài hướng về phía Lâm Lập Hiên vẫy vẫy tay.

Sau một lúc, Lâm Lập Hiên liền đi tới bên cạnh thiếu niên, "Để ngươi đợi lâu."

Ngôn ca nhi vừa thấy được Lâm Lập Hiên liền yên tâm, y bán xong đồ ăn liền bắt đầu hối hận, y hẳn là nên đi theo Lâm đại ca, Lâm Lập Hiên thân thể mới khôi phục, Triệu Lập Nương cho mình đi là để chiếu cố hắn thật tốt, nếu là y đem... Đem Lâm Lập Hiên lạc mất, y làm sao giao phó với Triệu Lập Nương a.

Ngôn ca nhi ngập ngừng mở miệng: "Lâm đại ca, ngươi trở về liền tốt, ta còn sợ..."

Lâm Lập Hiên cười với y một cái: "Sợ ta không nhớ đường về?... Yên tâm, ta đã không ngốc."

"Đồ ăn đều bán xong rồi?"

Ngôn ca nhi gật gật đầu, trừ một ít đồ không tốt thực sự không ai muốn còn cái khác đều bán sạch, thiếu niên cúi đầu xuống cầm chuỗi đồng tiền trong tay đưa cho Lâm Lập Hiên, nơi này hết thảy có chín mươi ba văn, là toàn bộ số tiền vừa nãy bán được, y đã tỉ mỉ đếm qua rất nhiều lần, lúc đứng chờ Lâm Lập Hiên, không có chuyện gì làm, liền ôm lấy một đống đồng tiền kia, dùng đầu ngón tay cái lật từng đồng một giống như bộ dạng hoà thượng vân vê châu hoàn từng bước từng bước gảy.

"Không cần đưa ta, chính ngươi cầm đi." Nhìn bộ dáng đưa tiền đồng như đang hiến bảo của thiếu niên, Lâm Lập Hiên không khỏi cười một tiếng, thuận tiện đưa bao dầu trong tay cho thiếu niên.

Quý Ngôn nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?" Giấy dầu nóng hầm hập, còn có một cỗ mùi hương nồng đậm, cơn thèm ăn của Ngôn ca nhi nháy mắt bị câu lên, hung hăng nuốt nước bọt.

"Cũng đã gần đến giữa trưa, đói bụng đi? Ta mua bốn cái bánh bao, ta ăn hai cái, ngươi ăn hai cái, ta đã nếm qua, còn lại hai cái này ngươi mau mau nhân lúc còn nóng ăn đi." Trên thực tế Lâm Lập Hiên chỉ mua ba cái bánh bao, hắn ăn một cái, hắn lại biết rõ thiếu niên khẩu vị lớn, tự nhận thấy hai cái mới có thể thoả mãn được thiếu niên, hắn sợ thiếu niên không dám ăn, đành phải nói mình cũng ăn hai cái.

Là bánh bao thịt..."Không nên lãng phí tiền này a." Thiếu niên nhíu mày, có chút đau lòng, một cái bánh bao thịt mất năm văn tiền, bốn cái chính là hai mươi văn, sau khi mua bánh bao, tiền bán rau củ hôm nay của bọn hắn cũng bị giảm bớt đi thật nhiều... Lâm đại ca đúng là không phải đương gia không biết củi gạo đắt, tiêu xài phung phí như vậy phải làm sao cho phải đây...

Ngôn ca nhi có chút khổ não nghĩ.

"Vẻ mặt đau khổ như thế làm gì, mau ăn a, nguội liền không thể ăn." Lâm Lập Hiên đem bánh bao đẩy qua, hắn sau khi tới nơi này đã không dính lấy một chút mùi thịt tươi mới, đã sớm nhập gia tùy tục giống như người Bích Khê Thôn thèm ăn thịt, mua không nổi thịt trong sạp bán thịt, nhưng mấy cái bánh bao thịt vẫn có thể mua ăn cho đỡ thèm chút.

Người bán bánh bao này cũng coi như thành thật, ruột bánh bao cũng nhiều thịt, bánh bao nóng hổi nước tràn ra tứ phía, hương khí mê người, Ngôn ca nhi thiếu chút nữa thì không chống cự được: "Ta thôi không ăn đâu, về nhà ăn gạo lức là được rồi, bánh bao này mang về cho nương ăn đi."

Thật là một hài tử hiếu thuận...

"Yên tâm ăn đi, ta đã mua ít bánh điểm tâm cho nương, lại nói bánh bao nguội liền không thể ăn."

Thiếu niên nhíu chặt lông mày ăn từng miếng từng miếng như đang ăn một cái bánh bao lạnh ngắt cứng như đá vậy, nhìn bộ dáng khổ não lo nghĩ kia, Lâm Lập Hiên còn tưởng như mình đang ép thiếu niên ăn thuốc độc vậy.

Thiếu niên nhẹ giọng nói: "Ngươi về sau... Có thể hay không đừng xài tiền bậy bạ..."

Ăn vào trong miệng là da bánh bao thơm mền cùng ruột nhân non mềm ngon ngọt... Nhưng thiếu niên một chút cũng không cảm nhận được, chỗ này nào phải ăn bánh bao... Đây là đang ăn tiền đồng nha!

Nhai một cái trong kẽ răng đang vang lên âm thanh thanh thúy của tiền đồng...

Thiếu niên cau mày, đau lòng không thôi.

Đây là xài tiền bậy bạ sao? Lâm Lập Hiên bị Ngôn ca nhi một bộ dáng đau lòng làm cho buồn cười.

"Được, nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta đi về."

Chờ đến lúc bọn hắn về đến Bích Khê Thôn, đã là giữa trưa, đối với Lâm Lập Hiên mà nói lần này vào huyện cũng coi như là có thu hoạch, hắn đại khái hiểu rõ tình hình trong huyện, giá cả hàng hoá ở thế giới này cũng coi như nắm rõ, cuối cùng, quan trọng nhất đối với hắn chính là —— sau lần đi vào huyện này, Triệu Lập Nương cũng biết rõ gắn đã khôi phục hoàn toàn, không cần bắt hắn ru rú trong nhà nữa.

Lâm Lập Hiên cũng chỉ là người bình thường*, từ sau khi đến Lâm gia, cho tới bây giờ cũng không ra vẻ thiếu gia nhà giàu như trước kia, nếu đã như này thì hắn liền yên ổn làm những việc mà thân phận này nên làm, làm ruộng thì hiện tại hắn còn chưa học được, thể lực không đảm đương nổi, nhưng việc tưới nước, uy gà, cuốc vườn rau hắn vẫn nguyện ý học rồi làm.

(* Đoạn này nguyên văn là 林立轩不是不食人间五谷之人,tui không có hiểu lắm, sau khi đi hỏi thì ngta có chỉ cho là gần nghĩa với câu 他也是个普通人. Nên tui mới dịch như vậy, nếu mn có biết dịch sao cho sát nghĩa hơn thic chỉ tui với nha)

Lâm Lập Hiên ngồi xổm ở vườn rau trước cửa, tỉ mỉ nhỏ cỏ dại, nếu nhìn thấy sâu liền phải bắt, đây là chỗ không tốt ở cổ đại, chăm sóc ruộng đồng đặc biệt phiền phức, không có thuốc sát trùng cũng không có thuốc trừ sâu, chỗ tốt duy nhất là thuần thiên nhiên, không ô nhiễm.

Hắn đem cọng cỏ dại nhổ lên- ném sang một bên, gương mắt nhìn tiểu nhân ảnh gầy gầy ở giữa cổng viện.