Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 29: Sự ân cần của anh đã sớm trở thành một phần cuộc sống của cô (1)



Convert: Sakahara

Editor: Mãn Mãn

Khi đang định trả lời tin nhắn của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bố Tưởng.

Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi.

"A lô, bố ạ, có chuyện gì thế?"

Bố Tưởng nói: "Cũng chẳng có chuyện gì lớn cả, chỉ là bố vừa nghe nói, hóa ra tấm hình Tô Dương từng đăng tải kia chính là để tuyên truyền cho phim ảnh chứ không phải để thừa nhận thân phận của con."

Nói đến đây, giọng điệu vốn đang bình thường của ông bỗng nhiên đổi thành giọng chế nhạo: "Bố sợ con nhất thời luẩn quẩn ở trong lòng nên phải gọi điện ngay để an ủi con một cái. Tuy bố nhìn con không vừa mắt, nhưng con người thiện tâm như bố sẽ không chế giễu con vào lúc này đâu..."

Tưởng Bách Xuyên cười lạnh một tiếng.

Giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác rõ rệt như thế mà còn không gọi là chế giễu sao?

Bố Tưởng thở dài: "Tưởng Bách Xuyên, bố nói câu này không phải để cười nhạo con đâu, nhưng con chính là nỗi bi ai của cánh đàn ông chúng ta đấy!"

Tưởng Bách Xuyên: "..."

*

Khi bố Tưởng gọi điện xong cũng là lúc mẹ Tưởng bước ra khỏi phòng bếp. Bà bước qua rót trà cho ông, đoạn hỏi: "Bách Xuyên nói thế nào?"

Bố Tưởng biết ý mà còn cố tình hỏi: "Nói thế nào là sao?"

Mẹ Tưởng đặt khay trà lên bàn, "Đương nhiên là về chuyện ảnh của thằng bé bị dùng làm áp phích tuyên truyền rồi."

Không đợi bố Tưởng trả lời, bà lại đắc chí nói: "Đúng là con trai do tôi sinh ra có khác, dù ở nơi nào cũng là người đứng đầu!"

Bố Tưởng: "..."

Ông nhìn mẹ Tưởng bằng ánh mắt ghét bỏ.

Sau khi mẹ Tưởng tự luyến xong, bà lại hỏi bố Tưởng: "Ông nói đi, rốt cuộc Bách Xuyên đã bảo gì hả? Chẳng lẽ thằng bé có thần giao cách cảm với chúng ta, biết chúng ta đang sầu lo về chuyện chưa biết ăn nói thế nào với ông cụ Kiều nên mới để tấm hình này trở thành áp phích tuyên truyền, tạm thời chặn miệng người nhà họ Kiều lại?"

Bố Tưởng bưng tách trà lên, đặt bên miệng rồi nhẹ nhàng thổi.

Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Tôi thì thấy khả năng chó ngáp phải ruồi có vẻ lớn hơn một chút đấy. Cũng có thể là Tô Dương không muốn khiến quan hệ giữa chúng ta cùng nhà họ Kiều căng thẳng như vậy nên khi đăng tấm hình kia, con bé đã định để tấm hình ấy làm áp phích."

Mẹ Tưởng suy tư, gật gật đầu: "Dù hai đứa nó vô tình hay cố ý, chung quy cũng đã tạm giúp chúng ta đưa cho nhà họ Kiều một câu trả lời, chí ít cũng không làm bố mất mặt. Không biết ông Kiều cùng vợ nghĩ thế nào mà cứ khiêu khích tính nhẫn nại của Bách Xuyên thế nhỉ, bọn họ thực sự không sợ thằng bé trở mặt sao?"

Phải biết rằng, khi Tưởng Bách Xuyên trở mặt thì thực sự không phải là người tốt, mà mẹ Tưởng lại cực kỳ hiểu con trai mình.

Bố Tưởng cười lạnh một tiếng: "Đây chính là nỗi khổ của việc không tự biết mình đấy, bọn họ luôn cảm thấy nhà họ Tưởng chúng ta thiếu nợ bọn họ."

Năm đó, khi ông cụ Kiều còn khỏe mạnh, ông cụ quả thực đã giúp nhà bọn họ không ít chuyện, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, chẳng phải những năm này, nhà họ Tưởng đã đền đáp gấp bội hay sao?

Người nhà họ Kiều lại chẳng thèm cân nhắc chút nào, chỉ luôn nhai đi nhai lại chuyện này, khiến nó càng ngày càng trở nên vô nghĩa.

Bố Tưởng nhẹ nhàng gõ dọc theo chiếc tách, "Lúc này, Bách Xuyên sẽ không để Kiều Cẩn làm xằng làm bậy nữa đâu."

Mẹ Tưởng mờ mịt: "Ý ông là gì?"

Bố Tưởng: "Tôi thấy cậu con trai bảo bối của bà lại muốn tác quái ở trên mạng rồi đấy. Ngày hôm qua, nó đã tới chỗ Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không phải là vật vô tri, mà nó ở cùng Tiểu Ngũ lâu như vậy thì hai đứa nó có thể thương lượng chuyện tốt gì?"

Mẹ Tưởng: "... Có ai lại đi nói xấu người nhà như ông không!"

Bố Tưởng không tiếp lời, ánh mắt trầm xuống.

Ông nhẹ nhàng uống một ngụm trà: "Tôi chẳng hiểu lão Kiều đang nghĩ gì nữa, đã không tìm một nhà chồng tử tế cho con gái mình thì thôi, lại còn suốt ngày toan tính để để tạo ra mấy cái tin vịt trong vòng giải trí!"

Mẹ Tưởng tiếp lời: "Có lẽ bọn họ hy vọng Bách Xuyên ly hôn cùng Tô Dương, sau đó hai nhà chúng ta làm đám hỏi để Bách Xuyên cưới Kiều Cẩn. Bà Kiều không chỉ dò ý tôi một lần thôi đâu, bà ta hỏi khi nào Bách Xuyên chấm dứt với Tô Dương, rồi nói thằng bé nên tìm một nhà môn đăng hộ đối."

Bố Tương "A" một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng: "Bọn họ nghĩ lung tung cái gì vậy! Không bao giờ có chuyện ly hôn ở nhà họ Tưởng chúng ta đâu!"

Ông nhìn về phía mẹ Tưởng: "Lần sau bà ta còn nói thế thì bà trực tiếp xóa bỏ cái ý niệm ấy đi, chẳng hiểu những người này dành cả ngày để nghĩ gì nữa!"

Mẹ Tưởng đột nhiên trở nên hung dữ: "Còn không phải là vì ông không ủng hộ cuộc hôn nhân của Bách Xuyên sao, nên nhà họ Kiều bọn họ mới tính tính toán toán như vậy đấy!"

Bố Tưởng: "Tôi không để con bé Tô Dương tiếp tục ở trong ngành giải trí cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa nó! Đứa nào cũng bận rộn suốt ngày, mặt chẳng đối mặt, cứ như đang đi thăm người thân ấy, dăm ba tháng lại gặp một lần, có cuộc hôn nhân nào chịu nổi sự giày vò như vậy? Chẳng nhẽ tôi lại thực sự trông chờ tình yêu dẫn dắt chúng nó đi qua một thế hệ sao?"

"Tôi là người từng trải, tôi đã nhìn nhiều thấy nhiều rồi. Tôi sợ hai đứa nó sau này hối hận nên mới sớm tiêm một mũi dự phòng cho chúng nó, bọn nó lại khen ngược, cả hai đứa đều chẳng thèm cảm kích, một tấm lòng vàng lại bị xem như lòng lang dạ thú!"

Nói xong, bố Tưởng không khỏi có chút kích động.

"Huống hồ, khi Tô Dương vẫn còn ở trong cái chảo nhuộm lớn kia, bên người Tưởng Bách Xuyên lại xuất hiện lớp lớp những người phụ nữ có tâm tư với nó.... Ai có thể đảm bảo nó sẽ không bị người khác mê hoặc!?"

Mẹ Tưởng nói chen vào: "Ông nói thế là sai rồi, Bách Xuyên không phải người như vậy, Tô Dương cũng không phải một đứa bé xằng bậy."

Bố Tưởng hừ lạnh một tiếng: "Tôi chỉ nói tới đây thôi, nếu bọn nó còn tiếp tục cách vài tháng mới gặp nhau một lần như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra!"

Mẹ Tưởng ra hiệu cho ông ngừng lại: "Có ai lại nói thế về con nhà mình như ông không!"

Bố Tưởng nhấp mấy ngụm trà, hòa hoãn cảm xúc của mình xuống.

"Tôi nào có mong chúng nó sống không tốt? Tôi đang sợ chuyện không tốt đó sẽ xảy ra ấy!"

Dứt lời, ông không khỏi thở dài: "Bà nói xem, một cô gái đã kết hôn rồi thì cũng nên quan tâm tới chuyện trong nhà một chút, nên sinh con thì nên sinh con, ở bên cha mẹ già nhiều một chút. Trong nhà cũng đâu có thiếu tiền, nào có cần con bé phải ra ngoài liều mạng làm việc để gánh vác chi phí trong nhà!"

Ngừng một chút, bố Tưởng lại nói: "Cũng đâu phải tôi không cho con bé làm việc, lúc trước tôi đã nói với Bách Xuyên rồi, đừng để Tô Dương tiếp tục ở trong giới giải trí, làm giáo viên đại học hay gì đó, ngày nghỉ nhiều, có thể thường xuyên qua New York, Bách Xuyện lại chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn! Tôi thực sự không hiểu hiện nay người trẻ tuổi suy nghĩ thế nào!"

Mẹ Tưởng lắc đầu đứng lên, dùng sức vỗ lên vai bố Tưởng: "Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!"(*) Nói xong, bà tao nhã xoay người lên lầu."

(*) 燕雀安知鸿鹄之志哉 (Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai): Nôm na là những kẻ nhỏ bé không thể thấu hiểu được tham vọng của những người vĩ đại. 

Bố Tưởng: "..."

Ông nhìn trà xanh còn đang tỏa ra hơi nóng lờ mờ trong tách, suy tính xem Tưởng Bách Xuyên sẽ trút giận lên nhà họ Kiều như thế nào, mà nhà họ Kiều sẽ phản kích lại ra sao.

Ông xoa bóp ấn đường, thật đúng là không khiến người ta bớt lo mà!

Hết người này tới người khác thi nhau góp nên cái cục diện rối rắm này, xử lý thế nào cũng không hết!

Trước đó vài ngày, Tô Dương đã bỏ theo dõi Kiều Cẩn trên Weibo, rồi sau đó, Tưởng Bách Xuyên không chịu theo dõi lại. Bố Kiều cùng mẹ Kiều không chiếm được câu trả lời từ chỗ ông, liền chạy qua chỗ chú hai của Tưởng Bách Xuyên thêm mắm dặm muối.

Ngay đêm hôm đó, chú hai gọi điện qua đây, giọng điệu rất không tốt, nói Tô Dương làm việc không đúng mực, không để tâm tới mặt mũi của trưởng bối hai nhà.

Vì bố mẹ Kiều, ông tức tới mức thiếu chút nữa phát bệnh tim, lại không thể không lập tức chạy tới chỗ chú hai để giải thích rõ ràng vào lúc đêm hôm khuya khoắt.

Ông đã làm việc tốt không lưu danh thì chớ, kết quả còn bị mẹ Tưởng hiểu nhầm là ông muốn kết bè với chú hai của Bách Xuyên, chia rẽ hai vợ chồng son chúng nó...

Bố Tưởng uống thêm mấy ngụm trà, lắc đầu thở dài.

Nếu lần này Tưởng Bách Xuyên lại tác quái, ông cụ Tưởng sẽ không dễ nói chuyện như vừa rồi.

Nhưng Bách Xuyên là con trai của ông, ông lại không thể khiến con mình uất ức.

Mà ông cụ Tưởng lại là bố của ông, người làm con trai như ông không thể bất hiếu với cụ.

Vậy nên, việc này khiến thực sự khiến ông buồn bực chết đi được.