Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 49-2: Tin tưởng



Tạ Tùy vừa vui vẻ, vừa tiếc nuối, tuy rằng cậu đã đạt được điểm tiêu chuẩn nhưng khoảng cách để nhận phần thưởng của Tiểu Bạch vẫn hơn kém nhau một điểm.

Đáng tiếc quá!

Chủ nhiệm lớp trào phúng nói: “Tạ Tùy, em thật lợi hại, không nhiều một phần không thiếu một phần, vừa vặn đạt điểm tiêu chuẩn, tính toán rất chuẩn đấy, không giống với mấy người các em, chỉ biết đâm đầu vào chép, thi điểm cao như vậy, ai sẽ tin?”

Tạ Tùy lạnh giọng nói: “Tôi không có.”

“Ai sẽ tin em?”

“Mặc kệ ông tin hay không, dù sao lão tử cũng không có, trả bài thi lại cho tôi.”

Tạ Tùy nói xong liền muốn lấy lại bài thi của mình từ trong tay thầy chủ nhiệm.

“Em muốn tiêu hủy chứng cớ có phải hay không?” Thầy chủ nhiệm lớp đứng lên, chỉ tay vào cậu nói: “Thầy nói cho các em biết, lần này cả một tập thể lên kế hoạch gian dối nhà trường, hậu quả đương nhiên cũng vô cùng nghiêm trọng, các em đều bị phê bình trước toàn trường!”

Tạ Tùy lấy bài thi lại, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.

Chủ nhiệm lớp tức giận nhìn cậu lớn tiếng hô: “Tạ Tùy, có gan làm sao lại không có can đảm thừa nhận, thầy nói cho em biết, việc này sẽ bị ghi vào học bạ, sự sỉ nhục này sẽ theo em cả một đời!”

Trước cửa văn phòng, Tạ Tùy bỗng nhiên quay đầu, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia ngoan lệ, giọng nói bị ép đến trầm hẳn đi.

“Lặp lại lần nữa, tôi không có gian dối.”

**

Buổi chiều hôm đó, trêи loa thông báo của trường học bắt đầu thông báo về sự kiện gian lận này, danh sách những học sinh liên quan cũng được đọc tên rõ ràng.

Tịch Bạch đang vùi đầu sửa lại bài thi số học, trêи tờ giấy nháp là một đường vòng cung mới vẽ, bỗng nhiên lại nghe được hai chữ “Tạ Tùy” trêи loa thông báo, bút máy đang sử dụng cũng bị cô bẻ gãy!

Thanh âm nghiêm nghị của thầy giáo vụ truyền đến toàn trường: “Gian dối là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ, thầy hi vọng học sinh toàn trường lấy đó làm gương! Môt khi bị trường học phát hiện, trường học nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, không để cho loại chuyện xấu xa này lan tràn ở môi trường giáo ɖu͙ƈ được.”

Bạn học xung quanh hưng phấn mà nghị luận.

“Lần này điểm bình quân tiếng Anh ở ban 19 đã bắt kịp với ban mình luôn, một nửa nam sinh của lớp đó đều có tham gia vào việc này.”

“Hình như ban 19 có người tiến vào văn phòng trộm đáp án.”

“Tôi khinh, ai lại đi làm chuyện xấu hổ kìa chứ?”

“Là Tạ Tùy, trừ cậu ta ra còn có thể là ai? Lần trước cậu ta không phải đã chạy vào phòng theo dõi trộm video hay sao?”

“Tại sao cái gì cậu ta cũng trộm được thế nhỉ? Với thân thủ như vậy, nếu như sống ở cổ đại, cậu ta chắn chắn là một tên giang dương đại đạo.”

Tịch Bạch nắm chặt bút máy trong tay, đầu ngón tay sớm đã trắng bệch.

Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn từ Tạ Tùy.

[Chờ em trêи sân thượng.]

Tịch Bạch dừng vài giây, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng học.

Ở sân thượng, thân ảnh cao lớn của Tạ Tùy ngược hướng với ánh mặt trời, cậu đứng trêи bậc thang, có hơi ngẩng đầu.

Trêи bầu trời cao, ánh nắng dần dần bị che khuất bởi những tầng mây dày.

Tương Trọng Ninh lo lắng nói: “Tùy ca, cậu đừng vội, đợi thêm một chút nữa, Tiểu Bạch nhất định sẽ đến, chúng tôi giúp cậu giải thích.”

“Giải thích có ích lợi gì, thầy chủ nhiệm cũng không tin lời nói của chúng ta, cậu cảm thấy người khác có thể tin hay không?”

“Không sao gì chứ, cũng quá oan ức rồi!”

Tạ Tùy nhìn đồng hồ, đã hết nửa giờ nhưng cô vẫn chưa đến.

Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, Tạ Tùy ném tàn thuốc lên bức tường bên cạnh, tạo ra một vệt đen chói mắt!

Cậu cho rằng nếu như bản thân biết cố gắng thì có thể bò ra khỏi vũng bùn nhưng trêи thực tế, cậu lại bước ra ngoài với một thân dơ bẩn, vô luận là có dùng sức đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào rửa sạch được!

Tạ Tùy hy vọng xa vời là được đứng ở bên cạnh cô gái của mình nhưng cậu lại không thể mang đến vinh quang cho cô, duy nhất chỉ có sự dơ bẩn này mà thôi.

Tạ Tùy đạp lên tàn thuốc, lập tức đi xuống sân thượng.

“Tạ Tùy, cậu đi đâu?”

“Phòng quyền anh.”

“Không phải đã nói là không đánh nữa hay sao?”

“Không đánh, mẹ nó cậu cho lão tử tiền à?”

Tương Trọng Ninh nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của cậu đã khôi phục lại bộ dạng đầy lệ khí và sắc bén như ngày xưa.

Bước xuống cầu thang, khi đi ngang qua hành lang của tòa nhà dạy học, rất nhiều học sinh dùng ánh mắt không chút thiện cảm lặng lẽ liếc nhìn cậu, thấp giọng nghị luận.

Tựa như đang xem một vở hài kịch.

Cậu cho rằng cứ cầm sách giáo khoa cố gắng học tập thì có thể thay đổi, trở nên tốt hơn, cậu chính xác là bùn nhão không trét nổi tường, đã vậy còn muốn làm một học sinh ngoan ư?

Không xứng.

Cậu vĩnh viễn không xứng được đứng ở bên cạnh cô.

Tạ Tùy bước vào phòng học cầm lấy chiếc balo màu đen của mình rồi dứt khoát bỏ đi, lát sau còn có tiết học nhưng cậu vẫn không chút để tâm. Bỗng nhiên bài thi tiếng Anh từ trong balo rơi ra ngoài, Tạ Tùy nhặt lên, sau đó tùy tiện vò nát ném vào thùng rác ven đường.

Mẹ kiếp, từ bỏ.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, Tùng Dụ Chu và mấy nam sinh còn phải chờ để nhận thư mời, chắc chắn ông ta lại muốn mời phụ huynh rồi.

Tạ Tùy không chớp mắt định bước qua thì bỗng nhiên nghe được một thanh âm trong trẻo truyền đến, phảng phất như một giọt mưa nhỏ rơi vào cả đại dương xanh biếc.

“Tạ Tùy tuyệt đối không có gian lận!”

Tạ Tùy dừng lại, cậu nghiêng đầu liếc nhìn vào trong phòng làm việc, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra một ít, cô gái nhỏ đứng ở trước bàn làm việc của thầy chủ nhiệm ban 19, ánh nắng chiếu thẳng lên gò má, mái tóc và cả vầng trán của cô, nhìn qua có chút chói mắt.

Hai gò má Tịch Bạch ửng đỏ, cô vội vàng lấy từ trong cặp ra một cuốn tập nháp, trêи từng trang giấy là vô số những từ đơn bằng tiếng Anh.

“Thưa thầy, em có thể chứng minh, những thứ này đều là giấy nháp mà khoảng thời gian này Tạ Tùy đã dùng qua.” Cô đem chúng đưa cho chủ nhiệm lớp Triệu Đức Dương: “Em vẫn đang giúp Tạ Tùy học bổ túc, anh ấy học tập rất chăm chỉ.”

Triệu Đức Dương tiếp nhận bản nháp, tùy tiện lật vài trang, ông ta nhận ra được nét chữ được như giương nanh múa vuốt này chính xác là của Tạ Tùy, không sai được.

“Nhưng điều này cũng không thể chứng minh được Tạ Tùy không có gian giận.” Triệu Đức Dương cau mày, cuộn lại cuốn tập nháp chỉ vào một loạt các nam sinh đang bị phạt đứng ở bên cạnh: “Mấy em này bình thường đều đi theo Tạ Tùy lêu lổng, chính bọn họ đã thừa nhận bản thân mình gian lận, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen, muốn nói Tạ Tùy không có gian lận, ai sẽ tin đây?”

Tùng Dụ Chu vội vàng nói: “Tùy ca thật sự không có, trong khoảng thời gian này cậu ấy rất chăm chỉ, trước kia khi kiểm tra, cậu ấy đều nộp giấy trắng hết, một chút cũng không cùng bọn em nhìn tài liệu, chứ nói gì đến thi cử.”

“Đó là do em ấy lười.” Triệu Đức Dương hừ lạnh, sau đó nhìn Tịch Bạch: “Người như Tạ Tùy, muốn cho cậu ta học giỏi ấy à, trừ phi mặt trời mọc ở phương Bắc!”

Bàn tay Tịch Bạch giấu trong tay áo sớm đã siết chặt lại thành quyền, thân thể nhịn không được mà run lên: “Ông dựa vào cái gì. . . Mà có thể nói như vậy?”

“Thầy nói không sai chứ, bùn nhão cũng không thể trét nổi tường.”

Trong đôi mắt Tịch Bạch ẩn giấu sự phẫn nộ, thanh âm trầm thấp như đang mất dần tiếng nói: “Tạ Tùy, anh ấy không phải là bùn nhão.”

“Đi muộn về sớm, đánh nhau trốn học, đều đã làm qua, bây giờ còn gian dối, trộm cắp gì đó, đây không phải là bùn nhão thì là cái g?”

“Anh ấy. . .” Cô cắn chặt môi dưới đến trắng bệch: “Anh ấy chỉ là. . .”

Triệu Đức Dương nhìn thấy Tịch Bạch cúi đầu, nói không ra lời, ông ta khuyên nhủ vài lời thấm thía: “Em ở ban 1 phải không? Thầy khuyên em không nên kết giao với người như Tạ Tuỳ, đã vậy còn giúp em ấy học bổ túc, quả thực là lãng phí thời gian.”

Tịch Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Triệu Đức Dương, cố chấp lặp lại: “Tạ Tùy không có gian lận, nếu ông không tin thì tôi sẽ đi lên phòng giáo vụ để nói cho rõ ràng, nếu phòng giáo vụ không tin, tôi liền đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng nói, nếu các người nhất quyết không tin, tôi sẽ đi gặp từng bạn học để nói, nhất định sẽ có người tin tưởng anh ấy!”

Nếu cả thế giới đều cảm thấy cậu ấy không tốt nhưng cậu lại đối xử với cô rất tốt, Tịch Bạch nhất định sẽ tin tưởng cậu ấy tốt.

Thiếu niên ngoài cửa dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cả hô hấp và trái tim cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Triệu Đức Dương cau mày nhìn Tịch Bạch: “Xem ra, hai người các em có phải đã yêu sớm rồi hay không. . .”

Lời còn chưa dứt thì bỗng nhiên có một bóng người đẩy cửa phòng làm việc bước vào.

“Tôi có biện pháp chứng minh mình không có gian lận.”

Cậu đi đến bên cạnh Tịch Bạch, kéo cô ra phía sau, cất cao giọng: “Bài thi Tiếng Anh này, tôi có thể làm lại một lần nữa.”

“Em lại nghĩ ra trò gì nữa đây?”

“Thầy Triệu, cho em thêm một cơ hội này thôi.”

Triệu Đức Dương kinh ngạc nhìn Tạ Tùy, đây là lần đầu tiên ông ta nghe được từ trong miệng của cậu phát ra hai chữ thầy Triệu này.

“Em nói thật? Em muốn làm lại một lần nữa?”

“Đúng vậy.”

Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy, đáy mắt tối đen của cậu lộ ra ánh sáng của sự kiên nghị và bình tĩnh.

Triệu Đức Dương nhờ cô dạy tiếng Anh đem đến cho Tạ Tùy một bài thi khác.

Bà ta vẫn hoài nghi Tạ Tùy có thể nhớ được câu trả lời, cho nên quyết định không lấy ra bài thi cũ nữa.

Tịch Bạch và mấy nam khác bị đẩy ra khỏi phòng, mọi người đều ghé vào bên cửa sổ nhìn Tạ Tùy, cô dạy Anh và thầy chủ nhiệm cùng nhau đứng gác, ánh mắt mỗi một phút đều không rời khỏi người của cậu.

Tạ Tùy nghiêng đầu, cong môi nhìn Tịch Bạch, ý bảo em hãy yên tâm.

Tịch Bạch có chút lo lắng, đến tiết học cũng không thèm trở về, cô vẫn đứng ở bên ngoài chờ cậu.

Giáo viên tiếng Anh nhìn Tạ Tùy chậm rãi phiên dịch từng từ đơn, mức độ chính xác cũng rất cao.

Bà ta và chủ nhiệm lớp đưa mắt nhìn nhau, trêи mặt tràn ngập bất ngờ, khó có thể tin.

Mặt trời thật sự đã mọc từ phương Bắc rồi ư?

Bài thi đương nhiên cũng sẽ không thể làm xong hết, một giờ sau, Tạ Tùy được thả ra khỏi phòng.

Tịch Bạch vội vàng bước tới, kéo cậu đến bên cạnh một cái cầu thang vắng vẻ, lo lắng hỏi: “Thế nào? Thầy có tin tưởng anh không?”

Tạ Tùy lắc lắc cổ: “Em đoán xem?”

Tịch Bạch cầm lấy cánh tay của cậu: “Anh đừng vòng vo với em nữa, nói mau lên.”

Tạ Tùy đặt tay lên bờ vai của cô, cười nói: “Ba câu hỏi phần đọc hiểu, anh đều làm đúng hết, bọn họ không có lý do gì để hoài nghi anh nữa.”

Tịch Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cảm thấy xương cốt toàn thân mình đều đã mềm nhũn, chỉ biết dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống ôm hai đầu gối của mình.

Tạ Tùy thấy cô có chút không thích hợp, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô: “Bọn họ tin anh mà, không sao đâu, Tiểu Bạch.”

Tịch Bạch môi mím chặt môi, đem mặt vùi vào đầu gối, toàn thân có chút phát run.

Cô đã khóc.

Tạ Tùy cảm nhận được lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể mình đều đã co quắp lại, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô.

“Tiểu Bạch. . .”

Tịch Bạch bỗng nhiên ôm chặt lấy cổ của Tạ Tùy, dùng hết sức lực của mình mà ôm lấy.

Tạ Tùy mở to hai mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang gắt gao vùi mặt vào xương quai xanh của mình mà khóc nức nở.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp rối loạn cùng với những giọt nước mắt nóng hổi của cô. . .

“Em không biết. . .”

Giọng điệu của cô mang theo tiếng khóc nức nở và run rẩy đến đáng thương: “Em không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến cho bọn họ tin tưởng anh, anh không phải người như vậy. . . Em biết. . .”

Cánh tay Tạ Tùy đang nhè nhẹ vỗ về lưng cô bỗng nhiên dừng lại.

Anh không phải người như vậy, em biết.

Tạ Tùy chưa bao giờ cảm thấy bản thân sống trêи thế giới này có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng lúc này đây, khi nhìn đến cô gái nhỏ đang bất lực ghé vào vai cậu khóc đến yếu mềm, khoảnh khắc ấy chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời của cậu, nó khiến cho cậu cảm thấy, nhân gian này là đáng giá.

Cô mỉm cười với cậu, vì cậu mà rơi nước mắt, khi cô tức giận, sẽ nhẹ nhàng mà đánh cậu một cái và cô cũng sẽ đau lòng thay cậu. . .

Tịch Bạch chính là nhân gian của Tạ Tùy!