Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 32: “Đương nhiên là không rồi!”



“Ba, Lâm Mộc, anh ta...anh ta...” Lư Tiểu Tuấn cứng họng trố mắt, giọng nói run rẩy.



Lư Ngũ Gia ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tay vịn, cánh tay không khỏi run rẩy, đôi mắt nhìn đau đáu lên võ đài.



Không ngờ, tên thiếu gia bỏ đi kia lại có thể đè bẹp Hoàng Đạo Trường mà ông ta tốn bao sức lực mới mời về được.



5 năm qua, rốt cuộc tên thiếu gia bỏ đi này đã trải qua những gì?



“Hay lắm!” Bằng Gia thấy Lâm Mộc giành phần thắng. Lập tức đứng dậy khen hay.

Advertisement



Ông ta đã phải kiềm chế cục tức này từ lâu lắm rồi, bây giờ coi như được xả cơn tức.



Sau đó Bằng Gia quay người nhìn về phía Lư Ngũ Gia.



“Lư Ngũ Gia, thế nào? Thực lực của người anh em Lâm Mộc không làm ông thất vọng chứ? Không biết Lư Ngũ Gia ông còn có thể phái thêm kẻ mạnh nào lên võ đài không, nếu không, Ngô Bằng tôi chính là người thắng cuộc đấu hôm nay rồi!” Bằng Gia cất giọng âm vang.



Ánh mắt Lư Ngũ Gia tránh né, sắc mặt khó coi vô cùng, mấy lần ông ta toan mở miệng, nhưng lại chẳng thốt nên lời.



Ngay cả Hoàng Đạo Trường còn bị đánh bại, ông ta kiếm đâu ra kẻ mạnh mà phái lên võ đài nữa?



“Lư Ngũ Gia, nếu ông không thể phái thêm người thi đấu, thì từ nay về sau, thế lực ngầm ở Cốc Huyền do tôi nắm giữ, còn ông thì phải nghe theo sự sắp xếp của tôi!” Bằng Gia chắp hai tay sau lưng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.



“Được.”



Lư Ngũ Gia há miệng mãi mới nhả ra được 1 từ.



Trận quyết đấu này do Kiền Nhị Gia của tỉnh đứng ra điều giải, cuối cùng quyết định kết quả.



Tuy Kiền Nhị Gia không đích thân tới xem, nhưng kết quả thắng thua cuối cùng sẽ báo cáo lên ông ta, hơn nữa còn có đám người quyền quý của Cốc Huyền đến làm chứng.



Nếu thua còn hối hận nuốt lời, thì coi như không nể mặt Kiền Nhị Gia của tỉnh rồi.



Tuy Lư Ngũ Gia to gan lớn mật, nhưng ông ta nào dám đắc tội với Kiền Nhị Gia.



Dù ông ta ngàn vạn lần không nguyện ý, cũng buộc phải chấp nhận hiện thực này.



Lâm Mộc đã bước xuống khỏi võ đài.



“Người anh em Lâm Mộc, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Bằng Gia mặt mày tươi tắn, vội nghênh đón Lâm Mộc.



Lần này Lâm Mộc thật sự đã giúp ông ta một việc lớn.



Ông ta cũng được chứng kiến thực lực khủng khiếp của Lâm Mộc thêm lần nữa.



Tuy lần trước ở biệt thự nhà Bằng Gia, Lâm Mộc giơ một ngón tay đã đập tan lọ hoa thì có hơi khoa trương, nhưng hôm nay Lâm Mộc thể hiện bản lĩnh bằng đòn tấn công mạnh mẽ, vẫn khiến ông ta chấn động.



Thậm chí Bằng Gia còn nghĩ thầm, nếu Lâm Mộc công kích ông ta bằng sức mạnh này, chỉ e ông ta hoàn toàn không có sức mà chống đỡ.



Cho dù ông ta có rất nhiều thuộc hạ, thì Lâm Mộc chẳng cần đụng tới người vẫn có thể đánh ngã cả đám người ấy nhỉ?



Điều này khiến Bằng Gia càng thêm kiêng dè Lâm Mộc.



“Bằng Gia, nếu tôi đã đồng ý giúp anh, thì thời gian sắp tới khi tôi cần tới sự giúp sức của anh, hy vọng anh có thể dốc toàn lực.” Lâm Mộc nói.



“Hiểu rồi! Hiểu rồi! Tới lúc đó cậu cứ phân phó là được, anh nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ!” Thái độ của Bằng Gia với Lâm Mộc đã mang theo sự kính cẩn.



“Được, Bằng Gia hiểu năng lực của tôi, tôi tin anh sẽ không nuốt lời.” Lâm Mộc nói.



Câu nói này ít nhiều cũng có ý cảnh cáo.



Lâm Mộc giúp Bằng Gia, tiện thể bày ra thực lực của bản thân, sau đó ngầm cảnh cáo một câu, đây gọi là lấy cái ân để thị uy.



“Đương nhiên là không rồi!” Bằng Gia nở nụ cười.



“Thế chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc nói xong thì đi ra ngoài.



Lúc đi ngang qua Lư Ngũ Gia Lâm Mộc bỗng dừng bước.



“Lư Ngũ Gia, ông còn nợ tôi một lời xin lỗi.” Lâm Mộc nhìn Lư Ngũ Gia/



Mặt Lư Ngũ Gia biến sắc.



Không ít kẻ quyền quý ở Cốc Huyền có mặt nơi này, ông ta không khỏi thấy mất mặt.



Nhưng nghĩ tới bản lĩnh của Lâm Mộc, ông ta lại kinh sợ.



“Lâm Mộc, tôi.. tôi xin lỗi cậu.” Lư Ngũ Gia muối mặt cúi đầu xin lỗi.



“Đi.” Lâm Mộc không nói thêm điều gì, dứt khoát đi ra ngoài.





Mọi người nhìn theo bước chân rời đi của Lâm Mộc, sự chấn động chất chứa trong mắt họ vẫn chưa vơi đi chút nào.







“Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao Bằng Gia lại dẫn theo một tên thiếu gia bỏ đi đã sa sút, thậm chí còn gọi huynh đệ, bởi vì cậu Lâm Mộc này có bản lĩnh như thần thánh!”







“Sau 5 năm, tên thiếu gia sa sút này đã hoàn toàn thay đổi...”







Đám người Lâm Mộc ra khỏi nơi thi đấu, vừa đi vừa trò chuyện, Bằng Gia giữ vững được địa vị của mình, đương nhiên vô cùng vui vẻ.




Đồng thời sau chuyện lần này, ông ta có thể tiến thêm một bước củng cố sức ảnh hưởng của thế lực ngầm của mình ở Kim Châu.