Lai Giả Khả Truy

Chương 43



Trong bóng tối, cậu cất từng bước đầy khó khăn mỏi mệt, không biết phải đi đâu về đâu.

“Mèo con… Mèo con…”

Tiếng kêu tha thiết cứ vang vọng bên tai, là ai đang gọi cậu sao? Cậu mờ mịt đưa mắt tìm kiếm chung quanh, lại bị màn đêm tối mịt quấn chặt lấy.

“Mèo con… Mèo con…”

Thanh âm kia lại vang lên. Không rõ vì sao, khi nghe được thanh âm ấy trái tim lạnh giá của mình lại trở nên thật ấm áp.

“Mèo con… Mèo con…”

Không được, nhất định phải đi tìm âm thanh ấy, nhất định phải tìm cho bằng được. Phải thoát khỏi cái màn đêm tăm tối lạnh lẽo này…

Một màu trắng lóa mắt dần dần rõ ràng hiện ra trong mắt. Màu trắng này thật giống màu sắc của người kia, tinh khiết, kiêu ngạo, ấm áp…

Triển Chiêu run run hàng mi dày cong vút, chậm rãi mở mắt ra. Trong phòng yên tĩnh, ấm áp dễ chịu. Muốn nhúc nhích, nhưng có chút lực bất tòng tâm.

“Mèo con, em tỉnh rồi?” Một gương mặt lo lắng xuất hiện ở trước mắt mình, đó chính là khuôn mặt mà mình khao khát được trông thấy nhất trong bóng tối. Nhưng, tại sao anh lại trở nên như vậy?

Con người vốn khỏe mạnh rạng rỡ như ánh mặt trời, lúc này đây lại lộ vẻ tái nhợt thiếu sức sống; đôi mắt thường ngày thần thái phi dương cũng lờ mờ vô thần; bình thường có chút bệnh thích sạch sẽ mà giờ này cằm lại mọc râu tua tủa, tóc tai cũng rối bời.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu gọi tên anh, cố hết sức để giơ tay lên, muốn vuốt ve khuôn mặt anh. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cậu có chút vất vả, lập tức lại gần nâng tay cậu đặt lên mặt mình, cẩn thận vuốt nhẹ.

“Ngọc Đường, sao lại tiều tụy như thế này?”

“Bởi vì cái thằng ngốc này, suýt nữa đã đánh mất Mèo con của hắn rồi!” Âm thanh trả lời có chút nghẹn ngào.

“Không đâu, Mèo con của hắn sẽ không đi đâu mất. Mèo con sẽ tự mình trở lại tìm hắn, sẽ không rời bỏ hắn!” Cậu cười, mà trong mắt lại rưng rưng lệ.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên tay Triển Chiêu: “Đúng vậy, Mèo con của hắn không rời bỏ hắn, đã quay trở về rồi! Cảm ơn, cảm ơn em! Đã không rời xa anh!”

“Thật là khờ quá…” Triển Chiêu hạnh phúc nhắm mắt lại, cảm nhận cái hôn tinh tế của anh. Đúng vậy, bọn họ đều là những kẻ khờ, những kẻ khờ đắm chìm trong tình yêu…

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, “Tiểu Chiêu! Em tỉnh rồi?” Đinh Triệu Huệ hưng phấn nói, “Anh đi nói cho ba mẹ và anh hai!” Nói, lại như một cơn gió bay ra ngoài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười, ai ~~ đúng là làm xấu cả phong cảnh a!

Chỉ trong chốc lát, người của Đinh gia đều đã đến.

Tiếu Huệ Nhã đau lòng vuốt mặt Triển Chiêu, nước mặt cũng chảy xuống không ngừng được: “Tiểu Chiêu, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?”

“Mẹ, không sao rồi!… Mẹ, con xin lỗi!” Nhìn mẫu thân rơi lệ, Triển Chiêu vội vã an ủi.

“Thằng nhỏ ngốc, nói xin lỗi cái gì, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi…” Nói xong, lại nức nở.

Đinh Triệu Huệ an ủi: “Mẹ, Tiểu Chiêu đã không sao rồi, nên cười mới đúng chứ! Làm sao còn khóc?”

Tiếu Huệ Nhã bị nói tới có chút ngại ngùng, dựa vào lồng ngực chồng mình nở nụ cười: “Đúng vậy, nên cao hứng mới đúng!” Nói, tất cả mọi người đều hiểu ý mỉm cười. Đinh Triệu Lan thấy Bạch Ngọc Đường sắc mặt không tốt lắm bèn nói: “Ngọc Đường, sắc mặt cậu không tốt, Tiểu Chiêu hiện tại cũng tỉnh rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi một lúc đi, nghỉ ngơi tốt rồi lại đến!”

Trải qua những việc này, Đinh Triệu Lan đã sớm tiếp nhận Bạch Ngọc Đường. Nhìn Bạch Ngọc Đường tiều tụy, anh cũng rất chân thành quan tâm. Mọi người nghe Đinh Triệu Lan nói xong, đều nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Tiếu Huệ Nhã mở miệng nói: “Đúng thế, bác sĩ Bạch làm phẫu thuật cho Tiểu Chiêu cũng cực khổ rồi. Cậu đi nghỉ trước đi.”

“Mẹ…” Nghe xong lời này, mọi người đều hơi kinh ngạc, Đinh Triệu Huệ càng là kêu lên. Thế nhưng Tiếu Huệ Nhã cũng không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Triển Chiêu một chút, sờ sờ mặt cậu: “Mèo con…”

“Đi nghỉ ngơi đi, anh như vậy em sẽ đau lòng!” Triển Chiêu cười dỗ dành, tay kéo Bạch Ngọc Đường cũng nắm thật chặt.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, gật gật đầu. Ngồi dậy, nhìn người nhà họ Đinh đứng đối diện một chút rồi đi khỏi phòng bệnh. Đinh Triệu Lan đi theo ra ngoài, gọi anh lại: “Ngọc Đường, chuyện lúc trước, tôi xin lỗi!”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy cũng hiểu, bèn nở nụ cười: “Không nên nói như vậy, đều qua cả rồi!”

“Tôi và Triệu Huệ sẽ khuyên ba mẹ. Cậu… nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để Tiểu Chiêu lo lắng. Nếu như Tiểu Chiêu biết cậu vì nó mà mệt đến độ té xỉu, còn không nghe lời bác sỹ trốn ra khỏi phòng bệnh bảo vệ nó, nó sẽ giận đó.”

“Ừm…” Bạch Ngọc Đường nghe xong có mấy phần cảm động. Anh liền cười vỗ vai Đinh Triệu Lan, “Cảm ơn!” Anh vừa định xoay người đi vào phòng bệnh kế bên Triển Chiêu, rồi lại dừng bước quay đầu lại hỏi Đinh Triệu Lan: “Đinh lão đại…”

Đinh Triệu Lan cười nhìn Bạch Ngọc Đường: “Cậu không muốn cùng Tiểu Chiêu gọi tôi là anh hai sao?” Lời này khiến Bạch Ngọc Đường đỏ bừng mặt, tuy rằng Đinh Triệu Lan đã biểu thị đồng ý tiếp thu chuyện giữa anh và Triển Chiêu, nhưng nói trắng ra như thế vẫn khiến anh có chút ngại ngùng. Đinh Triệu Lan nhìn ra tâm tư Bạch Ngọc Đường, cũng không ghẹo anh nữa, liền hỏi tiếp: “Còn có chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói: “Triệu Trinh bên kia…”

Đinh Triệu Lan an ủi: “Hiện giờ cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đó tôi đã giao cho Vương Triều xử lý. Cậu ta làm việc rất thỏa đáng, cậu có thể yên tâm. Còn Triệu Trinh, hắn dính líu đến bắt cóc hại người, chứng cứ xác thực, cho dù có Triệu gia nhà hắn bảo đảm cũng khó thoát lưới pháp luật. Hơn nữa, chứng cứ cậu sai người thu thập đã được gửi đến ban điều tra các vụ án kinh tế, hắn bị tình nghi đút lót, rửa tiền. Lần này xem như là không thể vươn mình. Hơn nữa, do hắn bị vào tù, cổ phiếu Triệu thị từ sáng sớm nay đã bắt đầu rớt giá, phỏng chừng đợi sau khi tội danh rửa tiền của hắn được chứng thực, Triệu thị cũng chỉ còn trên danh nghĩa!”

“Còn có một tin tốt nói cho cậu,” Đinh Triệu Lan nói tiếp. “Lúc Triệu Trinh bỏ trốn bị ngã gãy một chân. Phía Mã Hán truyền tin đến nói, có khi cả đời này hắn sẽ phải ngồi xe lăn mà ăn cơm tù.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, gật gật đầu. Tuy rằng sự trừng phạt này so với những khổ sở mà Triển Chiêu đã phải chịu đựng căn bản không đáng nhắc tới, nhưng anh biết, Triển Chiêu sẽ không đồng ý để bọn anh lén lút báo thù. Kết quả thế này, đối với một kẻ kiêu căng tự mãn, coi trời bằng vung mà nói, cũng coi như là một sự trừng phạt tàn khốc.

Bạch Ngọc Đường trở lại phòng bệnh nằm lên giường. Mặc dù mình lúc này mỏi mệt rã rời, đầu đau sắp nứt, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mèo con của anh đã tỉnh, lòng lại thỏa mãn. Ôm theo những ý nghĩ đó, Bạch Ngọc Đường chìm vào mộng đẹp.

————————————————————————–

Mọi người sợ ảnh hưởng đến Triển Chiêu nghỉ ngơi, đều lần lượt rời khỏi phòng bệnh. Chỉ có Tiếu Huệ Nhã kiên trì ở lại. Bà ngồi trên ghế cạnh bên giường, nhẹ nhàng xoa xoa đầu quấn đầy băng gạc của Triển Chiêu: “Có đau không? Có thoải mái không?”

“Không đau. Mẹ, để mẹ phải lo lắng, con xin lỗi!”

“Thằng nhỏ ngốc, chỉ cần con bình an là tốt rồi. Mệt không? Ngủ thêm chút nữa đi, mẹ ở bên con!”

“Vâng.” Triển Chiêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiếu Huệ Nhã nhìn đứa trẻ tự tay mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn. Tuy rằng cậu không phải do bà thân sinh, nhưng lại là đứa mà bà thương yêu nhất. Nhìn cậu ngủ say ở trên giường, Tiếu Huệ Nhã đột nhiên nhớ tới Triển Chiêu vẫn thường hay sinh bệnh lúc còn nhỏ.

Mỗi lần cậu bị bệnh đều nặng đều khó chịu, thế nhưng đứa trẻ bé bỏng này lại vô cùng kiên cường. Uống thuốc đắng cũng không khóc nháo; lúc tiêm thì cho dù cực kỳ sợ sệt, cũng chỉ mở to đôi mắt long lanh nước, cắn cái môi bụ bẫm mà nhẫn nhịn. Chỉ có những khi ngủ, cậu mới nắm thật chặt lấy tay mẹ, làm thế nào cũng không buông. Từ đó, mỗi lần Triển Chiêu bị bệnh, Tiếu Huệ Nhã đều sẽ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Đến khi cậu lớn lên một chút, Tiếu Huệ Nhã ôm không được, liền canh giữ ở bên giường nhẹ nhàng dỗ cậu ngủ.

Giờ đây, đứa trẻ nằm trong lòng bà đã trưởng thành, trong cuộc đời cậu cũng không chỉ còn riêng một mình người mẹ này canh giữ bên giường nữa. Tiếu Huệ Nhã nhìn Triển Chiêu say ngủ, lệ lại rơi xuống.