Lạc Tích

Chương 122



Sắc trời dần tối, Bạch Lạc Tích chìm đắm ở trong hồi ức, tuy thời gian quỳ lâu dài, nhưng cũng không cảm thấy có bao nhiêu gian nan.

Không có quy định thời hạn phạt quỳ, trong đại điện trang nghiêm, Bạch Lạc Tích lại không dám tự ý hoạt động, chỉ có thể hơi khép hai mắt, duy trì thể lực.

Tiêu Yến giờ khắc này đã phê duyệt xong tấu chương, đang thảnh thơi thưởng thức trà ăn món tráng miệng, yên lặng tính toán, thơi gian cũng không xê xích gì nhiều.

"Đi, đi điện Phụng Tiên nhìn một chút."Tiêu Yến đặt chén trà xuống, đứng dậy dặn dò.

"Hoàng thượng, bên ngoài gió mát."

Vinh Thiển thấy thế mang tới áo choàng che ở bả vai Tiêu Yến, theo ở phía sau đi ra khỏi cửa điện.

Đoàn người đi ở bên trong thành cung cao cao, tuy cung nhân giơ đèn lồng, nhưng đã rời xa cung điện nguy nga, chút ánh sáng này rất khó đem con đường phía trước rọi sáng, không khỏi có vẻ hơi cô đơn.

Trước cửa Điện Phụng Tiên, Tiêu Yến dừng bước, nhìn bóng lưng có chút gầy yếu của Bạch Lạc Tích, hơi đau lòng.

"Suy nghĩ được những gì?" Chậm rãi đi tới trước bàn dâng hương, lại tiếp tục trở lại bên cạnh Bạch Lạc Tích quỳ xuống, cung kính dập đầu, sau một chốc mới đứng dậy mở miệng.

"Nhi thần nghĩ đến tiên hoàng."

Bạch Lạc Tích nói rõ sự thật, mặc dù biết Tiêu Yến để nàng phản tỉnh chuyện xông vào cung, nhưng nàng không muốn vào lúc này, ở tiên hoàng tiên hoàng yêu thích nàng nhất nói dối.

"Ừm, ngươi là chắc nhớ tiên hoàng, nàng dốc hết tất cả đối với ngươi."

Tiêu Yến yên lặng ghi nhớ, giương mắt nhìn về phía chân dung của tiên hoàng, người nàng đã từng kính ngưỡng đi theo như thần linh.

"Dốc hết tất cả?"

Bạch Lạc Tích nhắc lại, không rõ vì sao.

"Đứng lên đi, không có gì muốn nói với trẫm sao?"

Tiêu Yến nhìn về phía đứa nhỏ, dời đi đề tài, cô sẽ không nói cho Bạch Lạc Tích biết, tiên hoàng nhìn trúng tính tình của đứa nhỏ, đã từng chắc chắn sau khi Bạch Lạc Tích lớn lên đình là người có tài, cho nên luôn là dốc lòng giáo dục. Bây giờ xem ra, tiên hoàng không nhìn lầm, đứa nhỏ này co được dãn được, một thân ngạo khí nhưng che giấu rất tốt, ở trước mặt mình tuy kích động lỗ mãng, nhưng trong tối thủ đoạn tâm tư cũng tuyệt không thua kém, quan trọng nhất là, đứa nhỏ này khéo dùng người, người bên cạnh nàng đều là tuỳ tùng quyết một lòng, dù cho không hề có một chút quyền thế cũng không từng ruồng bỏ.

"Mẫu Hoàng, nhi thần biết sai, không nên tự tiện xông vào đại điện, đả thương thị vệ, chọc ngài hoảng sợ."

Bạch Lạc Tích không có đứng dậy, mà là chuyển hướng Tiêu Yến, thành khẩn nhận sai.

"Được rồi, vừa rồi cũng phạt qua rồi, đứng lên đi, việc lần này làm khá lắm, thì tính như lấy công chuộc tội đi."

Tiêu Yến nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn, lòng sinh trìu mến, lại thấy nàng chỉ áo mỏng manh, chóp mũi đã lạnh đến hơi đỏ, tiện tay cởi xuống áo choàng phủ ở trên người đứa nhỏ.

"Mặc mỏng manh như vậy, nếu như bị bệnh, trẫm cũng không cho ngươi xin nghỉ, như thường vào triều cho trẫm, đừng hòng lười biếng."

".. Vâng, nhi thần cũng không dám lười biếng."

Bạch Lạc Tích nhìn ra thương tiếc trong mắt Tiêu Yến, nghịch ngợm le lưỡi một cái, cười đùa đáp lời.

"Theo trẫm trở về, đúng lúc nói chút chuyện trãi qua chuyến này của ngươi, còn có Tiểu An.."

Tiêu Yến nâng dậy đứa trẻ quỳ dưới đất, bởi vì quỳ đã lâu, hai chân Bạch Lạc Tích đã sớm tê dại, bây giờ đột nhiên bị nâng dậy, trong nháy mắt mất đi trọng tâm, ngã vào trong lòng Tiêu Yến..

Nhìn Bạch Lạc Tích có chút thẹn thùng, Tiêu Yến khẽ mỉm cười, lập tức đem đứa nhỏ ôm lên, đi ra điện Phụng Tiên.