Là Họa Không Thể Tránh

Chương 84



Hoắc Ngập hơi mỉm cười, không hề có chút chột dạ nào, “Sao lại hỏi như vậy?”

“Tôi gặp phải em họ cậu, trước mấy ngày thi đại học cậu còn tìm cô ấy hỏi về Triệu Ánh Kỳ, cậu sợ dì sẽ trách tôi rồi phá hỏng kế hoạch của cậu phải không, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, còn có thể đoán trước được khi thi đại học sẽ xảy ra chuyện?”

Hoắc Ngập nhìn cô không nói gì.

Lâm Kiều chờ anh trả lời, điện thoại trong túi lại vang lên, cô lấy ra, bên Cố Ngữ Chân rất ồn ào, “Kiều Kiều, cậu đi đâu vậy, chúng tớ muốn đổi chỗ chơi.”

“Tớ có việc nên đi trước, các cậu chơi vui nhé.”

Bên kia Cố Ngữ Chân còn chưa nói, đã nghe thấy được tiếng của Trần Tuyên Trùng, “Đi nhanh như vậy, cậu ấy có chuyện gì gấp sao?”

Trong xe rất yên tĩnh, âm thanh trong điện thoại đều có thể nghe rõ rành mạch, Hoắc Ngập chậm rãi dựa vào lưng ghế, không nói gì.

Lâm Kiều nói với người bên kia xong, tắt điện thoại đang muốn mở miệng.

Hoắc Ngập đã lái xe đi về phía trước, thuận tiện mở nhạc trong xe, ôn hòa nói một câu, “Nơi này không thể dừng xe, tới chỗ khác rồi nói.”

Lâm Kiều cầm di động không nói gì, tiếng nhạc có tác dụng làm dịu cảm xúc, nhưng cô lại không thể bình ổn được nỗi lòng.

Hoắc Ngập lái xe về nhà, tới gara tư nhân, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xuống xe, cũng không có ý muốn mở miệng.

Lâm Kiều có chút chờ không được, sau khi xuống xe trực tiếp mở miệng hỏi, “Hoắc Ngập, bây giờ có thể nói chưa?”

Hoắc Ngập đi vào, duỗi tay ấn thang máy, bên ngoài thang máy có người, nghe thấy lời này sôi nổi nhìn lại.

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, trong giọng nói không hiểu sao lại có chút bi thương, “Chị nhất định muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện này sao?”

Lâm Kiều nghe vậy lời nói mắc ở trong họng, nói không nên lời.

Người bên cạnh nhìn thoáng đã biết là người yêu cãi nhau, thấy Hoắc Ngập ôn hòa như vậy, khó tránh khỏi sẽ đứng về phía anh.

“Cô gái này, có gì thì cứ bình tĩnh mà nói, hai người bình tĩnh mà ngồi xuống nói rõ ràng vấn đề, chỉ cần không phải là chuyện gì lớn, thì đều không có gì to tát.”

Lâm Kiều không nói gì, cửa thang máy mở ra, Hoắc Ngập khẽ gật đầu với người bên cạnh, nói câu cảm ơn, lôi kéo cô vào thang máy, “Chờ lát nữa sẽ nói cùng chị.”

Trong thang máy luôn có người, Lâm Kiều cũng không nói chuyện, tới tầng lầu, Hoắc Ngập mở cửa đi vào, duỗi tay đóng cửa lại, “Muốn uống gì?”

“Tôi không muốn uống gì cả, tôi chỉ muốn biết cậu có phải cố ý hay không?”

Hoắc Ngập nhẹ cười, “Cố ý hay không cố ý có gì khác nhau à, không phải đều là bởi vì chị?”

“Cho nên cậu vẫn luôn tính kế tôi, từ lớp 12 đã bắt đầu?” Tâm trạng Lâm Kiều chậm rãi chìm xuống, thậm chí bắt đầu lạnh cả người, “Chuyện lớn như vậy cũng có thể dùng để làm công cụ tính kế người khác, cậu giả vờ rất tốt, không biết lời của cậu liệu có câu nào là thật đây?”

Hoắc Ngập nghe vậy không nói gì.

Lâm Kiều càng nghĩ càng khó chịu, lâu như vậy tới nay, mỗi lần có người nhắc tới chuyện thi đại học, lại đau lòng anh thêm một phần, thậm chí có đôi khi sẽ hoài nghi quyết định của mình có phải không đúng hay không, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là một quá trình nhất thời hứng khởi của anh mà thôi.

Cái gọi là thích của anh căn bản chính là giả.

Anh ở nước ngoài thoải mái dễ chịu, vui vui vẻ vẻ yêu đương, hoàn toàn không hề nghĩ tới lời nói dối này của anh, cô nhớ rõ sâu bao nhiêu?

Quả nhiên vẫn đã quá nghiêm túc, lời nói tùy ý của người khác, cô lại định nhớ cả đời.

Hốc mắt Lâm Kiều hơi nóng, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Ngập không quan tâm, chưa nói một câu đi vào bên trong, hiển nhiên không để bụng cô đi hay là ở.

Lâm Kiều đỏ mắt, ấn mở cửa, đang chuẩn bị đẩy cửa, cửa lại không thể mở ra.

Cô lại ấn vài cái, nhưng làm sao cũng không thể mở, giống như đã bị khóa lại.

Cô hơi ngừng, trong lòng căng chặt, xoay người bước nhanh về.

Hoắc Ngập đã cởϊ áσ khoác, dường như không có việc gì mà ở phòng bếp nấu cơm.

Lâm Kiều nhìn bóng dáng anh một lúc lâu, miễn cưỡng bình ổn nỗi lòng, “Hoắc Ngập, cậu có ý gì?”

Hoắc Ngập mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, giống như biết cô sẽ quay lại, “Muốn ăn gì, tôi làm cho chị.”

Lâm Kiều thấy tủ lạnh tràn đầy đồ ăn, chuẩn bị thật sự đầy đủ, cô hô hấp có chút loạn, “Tôi phải về nhà.”

Hoắc Ngập thoáng ngẩng đầu nhìn cô, “Ở nơi này thì làm sao, cấp ba còn cùng ở chung một chỗ với tôi lâu như vậy, giờ còn muốn phân chia rõ ràng?”

Lâm Kiều không muốn nhiều lời với anh, từ trong túi lấy di động, lại phát hiện tín hiệu bị □□ nhiễu, không thể kết nối.

Cô nháy mắt ngừng thở, mắt mở lớn, nhìn về phía Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập thấy cô cầm điện thoại, quả nhiên không có phản ứng gì, anh lấy nguyên liệu ra, “Muốn ăn món gì, có muốn ăn sườn xào chua ngọt không, tôi làm rất ngon.”

Lâm Kiều hoàn toàn không ngờ được, cô vội vàng đi tới giữ chặt áo sơ mi của anh kéo đi ra ngoài, “Cậu mở cửa ra cho tôi, nếu không khi tôi ra được ngoài sẽ báo cảnh sát!”

Hoắc Ngập nghe vậy cười ra tiếng, hiển nhiên không sợ.

Anh đứng tại chỗ, kéo tay cô tới, nắm ở trong tay nhẹ nhàng nhéo, “Tôi đã cho chị thời gian hơn bốn năm, còn chưa chơi đủ phải không?”

Lâm Kiều nghe vậy nhíu mày, đột nhiên rút tay về, xoay người đi ra ngoài, tự mình tìm biện pháp.

Đây là tầng lầu cao, mà cả một tầng lại đều là của anh, kêu trời trời không linh, kêu đất mà không đáp, ngoại trừ cánh cửa kia, không có cách khác để đi ra ngoài.

Lâm Kiều bận tìm cách hồi lâu, Hoắc Ngập đã nấu xong cơm.

Bánh Trôi nhỏ cái gì cũng không biết, vây quanh bên chân Hoắc Ngập muốn đòi ăn.

“Ăn xong đi tìm chị chơi.” Hoắc Ngập duỗi tay đút nó ăn, vẻ mặt dịu dàng, nhìn qua như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nhìn anh ung dung như vậy chắc chắn là đã chuẩn bị từ sớm, mặc kệ cô chạy lung tung ở trong phòng.

Lâm Kiều không biết nên làm gì bây giờ, không cách chạy thoát ngồi trên sô pha.

Hoắc Ngập cho Bánh Trôi nhỏ ăn xong, mang đồ ăn đặt lên bàn.

Lâm Kiều nhìn anh bày đồ ăn lên bàn, “Cậu nhốt tôi như vậy cũng vô dụng, tôi còn phải đi làm.”

Hoắc Ngập cầm lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào trong bát, bưng cơm đi về phía cô, “Tôi đã xin nghỉ giúp chị.”

Giờ nói cũng không thể nói nên lời, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Hoắc Ngập hơi mỉm cười, “Tôi chỉ là muốn cho chị khoảng thời gian suy xét đồng ý chuyện của tôi.”

Lâm Kiều thấy anh còn cười, ngực tức giận phập phồng, “Không cần suy xét gì nữa, nếu thi đại học là cậu cố ý, chúng ta còn phải ở bên nhau làm gì? Nếu cậu thật sự thích, cũng sẽ không tính kế như vậy?”

Hoắc Ngập nhìn chằm chằm cô một hồi, cười nhạt, “Còn không phải bởi vì chị không thích tôi, nếu chị thích tôi, tôi còn cần phải làm thêm chuyện phiền phức như vậy à?”

“Rốt cuộc cậu cũng thừa nhận, dịu dàng lễ phép cái gì, căn bản đều chỉ để bày ra mặt ngoài, cậu cho tới nay đều đang giả vờ, bản thân cậu chính là người có tính cách phản xạ hội!”

“Đúng vậy.” Hoắc Ngập nhẹ nhàng cười, “Nhưng tiếc là chị hiểu biết chưa được nhiều, thật ra vào ngày chị tới lớp đó, tôi đã muốn làm chị rồi.”

Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, cả người đều choáng váng, cô nhớ rõ lần đó, anh giúp cô dọn ghế, còn không cẩn thận đập vào chân cô, lúc ấy còn ôn hòa lịch sự mà xin lỗi cô.

Kết quả trong đầu muốn lại là…

“Chuột trong phòng chị cũng là do tôi ném vào, tôi còn muốn nhìn xem khi chị khóc sẽ có bộ dáng gì, không ngờ rằng chị lại không sợ chuột.” Hoắc Ngập nói xong dường như còn nhớ tới cái gì, anh nhìn thoáng qua phòng ở, “Chị còn nhớ rõ căn phòng này không, giọng nữ chị nghe được kia, là tôi cố ý dọa chị, vốn dĩ ngày đó đã muốn lên giường với chị, chỉ là chị gái quá ngoan, tôi luyến tiếc, sợ làm quá tàn nhẫn sẽ dọa chị khóc.”

Cả người cô cứng đờ lại, đột nhiên giơ tay đánh anh, “Cậu thật quá đáng!”

Hoắc Ngập bị đánh nghiêng đầu, còn bật cười, chậm rãi nâng mắt nhìn sang, “Chị, có muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi không? Tôi nhất định sẽ không làm chị khóc.”

Lâm Kiều đột nhiên đẩy anh, tức giận đến nỗi run tay, “Cậu tránh ra!”

Hoắc Ngập bị đẩy ra một khoảng, mở miệng vẫn dịu dàng, “Không phải đã nói với chị rồi sao, đàn ông đều như vậy, chị tìm ai cũng đều như như hết, nếu không có ý tưởng này, đó là do bọn họ không được.”

Lâm Kiều duỗi tay che tai, tức giận làm nước mắt đảo quanh hốc mắt, căn bản không muốn nhìn anh.

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, miễn cưỡng thu liễm lại một ít, cúi người nhẹ nhàng xoa mặt cô, ngữ khí chiều chuộng, “Ăn cơm trước đi, Bánh Trôi còn biết tự mình ăn cơm, chị lại không chịu ăn.”

Lâm Kiều nhìn khuôn mặt không thể bắt bẻ của anh, nói không nên lời, cho dù là lúc yêu đương trước kia, anh cũng chưa từng biểu hiện ra mấy mặt âm u này, nhưng hiện tại hoàn toàn không thèm che lấp.

Lâm Kiều ở chỗ này ngây người hai ngày, Hoắc Ngập thật sự không có ý để cô đi, còn thu di động của cô, hoàn toàn ngăn cách cô liên hệ với bên ngoài.

Đa số thời gian anh đều làm việc trong phòng sách, bất luận cô gây ra động tĩnh như thế nào, Hoắc Ngập cũng đều không để ý, tùy ý để cô làm.

Mỗi một lần, anh từ trong phòng sách ra ngoài nhìn thấy một đống hỗn độn, cũng không nói gì, chỉ yên lặng không tiếng động đi thu dọn.

Lâm Kiều làm loạn một lần, anh liền thu dọn lại một lần, kiên nhẫn so với trước kia không biết nhiều hơn bao lần, chứng tỏ đang muốn mặc cô làm loạn.

Chút thuật phòng thân của cô ở trước mặt anh căn bản không đủ dùng, dù có làm như thế nào, cũng vô dụng.

Hoắc Ngập vẫn giống như cũ, đặt đồ ăn lên bàn, “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mới có sức làm loạn.”

Lâm Kiều nhìn anh hồi lâu, “Tôi đồng ý với cậu, được rồi chứ? Tôi muốn đi làm.”

Hoắc Ngập ngồi xuống trước bàn cơm, nhẹ ngước mắt nhìn cô, “Chị nói lời phải giữ lời, lúc trước đã chơi tôi một lần rồi.”

Lâm Kiều im lặng một lát, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát đũa, tận lực biểu hiện sự thỏa hiệp, “Tôi có thể nói lời giữ lời.”

Hoắc Ngập hơi mỉm cười, gắp đồ ăn cho cô, “Ăn nhiều một chút, hai ngày nay đều ăn chưa đủ no.”

Lâm Kiều quấy cháo dùng bữa, ăn vô cùng nghiêm túc, nhìn rất nghe lời.

Hoắc Ngập cũng không nghi ngờ cô, nhìn cô ăn trong chốc lát, thong thả ung dung mà nói, “Ngày mai cùng tôi về nhà, ba nói đã lâu không gặp chị, muốn hỏi chị tình hình gần đây.”

“Ừ.” Lâm Kiều nhai đồ trong miệng, nhìn lướt qua điện thoại của anh, ngoan ngoãn lên tiếng, tâm tư lại không biết ở nơi nào?

Hoắc Ngập cũng không nói nữa, điện thoại trên bàn rung nhẹ rồi truyền đến tiếng.

“Thích không?”

“Thích.”

“Chị, nếu cứ sờ soạng như vậy, đã đồng ý chuyện làm bạn gái tôi, thì không thể đổi ý.”

“…”

Lâm Kiều nhìn về phía điện thoại của anh, hoàn toàn ngơ ngẩn, cô cũng quên mất đoạn ghi âm này, “Sao cậu… Sao cậu có thể lấy đoạn ghi âm này cài đặt thành tiếng chuông?”

“Chẳng qua chỉ muốn thỉnh thoáng nhắc nhở chị một chút, không nên lật lọng.”

Lâm Kiều cắn đũa, nhìn anh nói không nên lời, tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu tuần hoàn lặp lại.

Mặt Lâm Kiều nóng lên từng đợt.

Hoắc Ngập lấy điện thoại ấn nhận, hiển nhiên là chuyện công việc, đáng tiếc ngôn ngữ đang nói lại là loại ngôn ngữ rất ít nghe.

Lâm Kiều chưa từng nghe bao giờ, càng không hiểu ý, cũng không biết đối phương có thể nói tiếng Anh hay không…

Cô vừa có ý niệm này, Hoắc Ngập đã nhìn lại đây, trong mắt cười như không cười, rõ ràng nhìn ra được ý tưởng của cô.

Lâm Kiều chột dạ, thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn.

Chờ anh tắt điện thoại, cô mới nhìn về phía di động của anh, âm thầm cắn răng, “Tôi sẽ không đổi ý, cậu mau đổi tiếng chuông này đi, nếu ngày mai lại vang lên, bị chú dì nghe thấy làm sao bây giờ?”

“Không sao, chị ở bên cạnh nhìn, nó sẽ không có cơ hội vang.” Hoắc Ngập duỗi tay đẩy mắt kính, nhìn về phía cô nói không chút để ý, khóe môi lại mang cười, rõ ràng là cố ý.

Lâm Kiều nhịn không được lại cắn đũa, nhìn Hoắc Ngập lịch sự ôn hòa ngồi đối diện, càng ngày càng phát hiện mình thấy chỉ là một góc mà thôi.

Anh trưởng thành, vẻ hư hỏng so với trước kia càng làm người ta không thể chống đỡ được.