Là Họa Không Thể Tránh

Chương 77



“Cũng không biết là ai kéo lên…” Hoắc Ngập nâng ngón tay thon dài tay xẹt qua cơ bụng, như suy tư gì, giống như là vô ý thức.

Lâm Kiều nhanh chóng rời mắt, trong đầu vẫn là cảnh vừa rồi thấy, rõ ràng dụ hoặc rồi lại cấm dục, nhất thời mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu, cô đột nhiên nhớ lại lúc cấp ba, đã từng bị anh lôi kéo tay sờ thử, hiện tại đầu ngón tay giống như vẫn còn xúc cảm đó.

Cô đã trưởng thành, đặc biệt được trải qua khóa phổ cập khoa học bởi nhóm bạn cùng phòng đại học, đã hiểu rất nhiều thứ…

Các cô ấy từng nói, đàn ông như vậy, đều là loại tồn tại làm người ta không chống đỡ được.

Suy nghĩ của Lâm Kiều hoàn toàn không chịu cô khống chế, không thể hiểu được mà bay đi xa.

Mặt cô đột nhiên đỏ lên, hổ thẹn mà nói không nên lời, trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên, vội vàng đứng lên, “Cậu uống thuốc xong ngủ một giấc thì sẽ tốt hơn, tôi về đi làm trước.”

Hoắc Ngập hơi ngồi dậy lấy nước, chuẩn bị uống thuốc, nghe vậy chậm rãi ngước mắt nhìn về phía cô, “Được, để cậu vất vả đi xa mang thuốc tới đây, hôm nay tôi không có đồ gì để mời, lần sau nếu rảnh sẽ mời cậu ăn cơm.”

Lâm Kiều nghe vậy tạm dừng, “Cậu còn chưa ăn cơm sao?”

“Không có thời gian ăn cơm, vốn đang làm việc, thật sự không thoải mái mới quay về.” Anh dựa vào giường, duỗi tay ấn huyệt thái dương, hiển nhiên rất khó chịu.

Lâm Kiều thấy anh như vậy, cũng không thể rời đi ngay bây giờ, cô có chút do dự, “Vậy có cần tôi nấu chút cháo cho cậu không?”

“Cũng không có tâm trạng ăn, không ăn cũng không sao.” Hoắc Ngập không quan tâm.

Lâm Kiều nghe xong khẽ nhíu mày, “Vẫn nên ăn một ít đi, cũng không thể bị đói.”

Hoắc Ngập như lo lắng sẽ làm phiền đến cô, lễ phép hỏi một câu, “Sẽ không làm chậm trễ cậu chứ, không phải còn đi làm sao?”

Lâm Kiều buông túi trên người xuống, xoay người đi ra ngoài, ngay sau đó liền nói thật, “Không có việc gì, tôi đã xin nghỉ.”

Hoắc Ngập nhìn cô đi ra ngoài, bưng nước trong tay, thong thả ung dung uống một ngụm, mới chậm rãi thả lại trên bàn, vẻ mặt cười như không cười.



Lâm Kiều mở tủ lạnh, bên trong không có bao nhiêu đồ, nhiều nhất lại là nước khoáng, hoàn toàn không giống tủ lạnh, tủ lạnh nhà cô thì lại tắc tràn đầy.

Lâm Kiều chỉ có thể lấy ra chút nguyên liệu nấu ăn, cũng may còn có gạo, nếu không thật sự chẳng làm được gì.

Lâm Kiều vo gạo, để thêm rau dưa đã cắt bỏ vào, miễn cưỡng nhìn đẹp mắt, bật bếp nấu cháo, chuẩn bị xong mới quay ra, Bánh Trôi nhỏ đang ngồi xổm ngoài phòng bếp nhìn cô.

Lâm Kiều đi tớ bế nó lên, “Bánh Trôi Nhỏ, vẫn chưa giảm béo thành công à?”

Bánh Trôi Nhỏ ngoan ngoãn, “Meo” một tiếng ghé vào trong lòng ngực cô mềm như bông mà nằm liệt.

Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng, ôm nó vào phòng ngủ.

Hoắc Ngập nằm trên giường hình như ngủ rồi, chắc hẳn thuốc đã có tác dụng.

Lâm Kiều đứng ở cửa nhìn thoáng qua, một lần nữa trở lại phòng khách, ngồi chờ.

Cháo nấu xong, Hoắc Ngập cũng tỉnh, Lâm Kiều bưng cháo đi vào, “Cậu thấy sao rồi?”

Hoắc Ngập khẽ gật đầu, “Đã tốt hơn chút.”

Nói thì nói như thế, nhưng sắc mặt anh vẫn còn tái nhợt, nhìn qua vẫn rất suy yếu.

Lâm Kiều nghi ngờ khả năng có lẽ đến bát anh cũng không cầm được.

Cô nhìn thoáng qua xung quanh, không có bàn ăn có thể đặt trên giường, lấy thói quen của anh, chắc là sẽ không có loại đồ này.

Cô chỉ có thể đặt khay lên bàn, bưng cháo lên đưa cho anh, tính coi mình là khay bưng, mới vừa ngồi xuống, liền ngồi phải một thứ cứng rắn phía dưới chăn.

Cô tạm dừng, đứng lên nhìn thoáng qua chăn.

Hoắc Ngập duỗi tay kéo chăn ra, là dây lưng trên eo anh, đã mở nhưng chưa hoàn toàn kéo ra khỏi người.

Lâm Kiều ngập ngừng.

Hoắc Ngập đã nâng eo, kéo dây lưng ra khỏi quần, tùy ý ném ở một bên, dịu dàng nói: “Ngủ không thoải mái nên cởi, ngồi đi.”

Mắt Lâm Kiều chớp chớp, cháo trong tay suýt nữa cầm không vững, cô thấy có chút không được tự nhiên, ý thức được cứ vậy ngồi cũng không tốt lắm, liền đứng ở bên giường, bưng cháo cho anh, “Cậu ăn trước.”

Hoắc Ngập thấy thế cũng không miễn cưỡng, ngồi dậy hơi tới gần, duỗi tay lấy muỗng múc cháo trắng.

Lâm Kiều nhìn anh ăn, nhịn không được hỏi một câu, “Tủ lạnh nhà cậu sao không có gì vậy?”

Hoắc Ngập giống như là vừa nhớ tới, “Ngày thường khá bận, tùy tiện ăn chút đồ ứng phó qua là được. Bạn gái từng nói, phải biết ăn ngon một ít, bây giờ cô ấy cũng đi rồi.” Hoắc Ngập cụp mắt, vẻ mặt có chút cô đơn.

Lâm Kiều sửng sốt, thật sự không biết nên an ủi người thất tình ra sao, hơn nữa người này còn là Hoắc Ngập.

Cô chỉ có thể khô khan mà khuyên, “Về sau nhất định sẽ có người thích hợp xuất hiện.”

“Thích hợp lại không thích.” Hoắc Ngập cầm muỗng nhẹ khuấy cháo ở bên trong, hiển nhiên không có tâm trạng ăn uống.

Loại tình huống này thật đúng là không có cách nào làm khó người khác, cô gái nhà người ta không muốn, cũng không thể bắt người ta yêu đương với anh.

Lâm Kiều không biết tình huống, chỉ có thể mở miệng khuyên kiểu khác, “Thật ra cũng không nhất định phải có bạn gái, một người cũng có thể sống được, không phải cậu còn có rất nhiều bạn bè sao?”

Hoắc Ngập nâng mắt nhìn sang, “Nhưng tôi chỉ muốn bạn gái.”

Lâm Kiều: “…”

Hoắc Ngập buông muỗng, “Thôi, không cần ăn nữa, dù sao cũng không ai để ý.” Anh nói xong nhìn cô cười xin lỗi, giọng nói cũng có chút suy yếu, “Làm phiền cậu rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi, không cần phải quan tâm tôi.”

Lâm Kiều bưng cháo mà trong lòng khó tránh khỏi có chút phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì, chưa từng nhìn thấy anh như vậy, xem ra lần này bị tổn thương khá sâu.

Mấy ngày nay Lâm Kiều đều không có thời gian tăng ca, với tình huống của Hoắc Ngập như bây giờ, cô cũng không có cách để anh ở một mình không quan tâm.

Anh không ăn không uống, không quan tâm đến thân thể của mình, Lâm Kiều chỉ có thể đi thăm anh vào mỗi buổi tối, nấu cơm chiều giúp anh, nhìn xem ban ngày anh có ăn cơm đúng giờ hay không.

Tới giờ, Lâm Kiều thu dọn đồ chuẩn bị tan làm.

An tổng không biết đến bên cạnh bàn cô từ lúc nào, cười hỏi câu, như đang quan tâm bạn bè, “A Ngập gần đây khỏe hơn chưa?”

Động tác của Lâm Kiều dừng lại, thấy đồng nghiệp xung quanh đều đang nhìn sang, chỉ có thể hỏi lại, “An tổng, anh đang nói Hoắc tiên sinh sao?”

Lần này đến lượt An tổng khó hiểu, Hoắc tiên sinh, xa cách như thế à?

Lúc này về sớm như vậy, còn không phải là đi gặp bạn trai sao?

“Cô với Hoắc Ngập chưa quay lại à?”

Lâm Kiều lập tức lắc đầu, “Không có, chuyện của chúng tôi đã sớm trôi qua, chỉ là hôm trước tới đưa cho cậu ấy chút thuốc.”

Lâm Kiều mới nghiêm trang nói xong, điện thoại trên bàn đã vang lên, cô nhìn chuỗi dãy số trên màn hình, chột dạ vô cùng.

An tổng theo bản năng nghé sang, hiển nhiên không nhận ra đây là số của ai, “Cô nghe đi.”

Anh ta nói xong cũng không ở lại quấy rầy, xoay người đi ra bên ngoài, trong lòng nhịn không được mắng Lý Thiệp một hồi, tên này quả nhiên mẹ nó không đáng tin cậy, tình báo hoàn toàn không chuẩn gì hết!

Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may cô không ghi chú tên cho số của Hoắc Ngập, nếu không An tổng chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Cô nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Hoắc Ngập, “Chị, tan làm chưa?”

Lâm Kiều nghe giọng nói dịu dàng của anh như vậy, đột nhiên có chút chột dạ, cô hơi cắn môi, cảm thấy không nên tiếp tục đến, “Vẫn chưa, hôm nay chắc là tôi phải tăng ca, không thể tới được.”

Hoắc Ngập tạm dừng một chút, không nói gì, dường như có chút cô đơn.

Anh hiện tại bị bệnh thêm thất tình, đã rất khó chịu, vẫn không nên ở một mình.

Lâm Kiều nghĩ vậy, vội vàng trả lại một câu, “Bây giờ không có việc gì, tôi lập tức tới.”

Tâm trạng của Hoắc Ngập lúc này như mới tốt hơn một ít, “Được, chị có gì muốn ăn, tôi đi mua?”

“Tôi đi ngang qua siêu thị sẽ mang lên, cậu không cần đi ra ngoài, cơ thể còn chưa khỏe.” Lâm Kiều cầm lấy túi, trong tay cầm theo đồ thấy không tiện, chỉ có thể đeo tai nghe nghe điện thoại.

Vừa đi đến cửa thang máy, Chương Giản cũng vừa lúc đi tới, thấy cô liền dừng chân, “Lâm Kiều, em tan làm rồi à? Cần anh đưa em về không.”

Lâm Kiều lễ phép cười, “Không cần, cảm ơn anh, tôi ngồi xe buýt sẽ tiện hơn.”

Lâm Kiều nói xong cửa thang máy đã mở, cô đi vào thang máy, Chương Giản cũng theo vào.

Cô ấn nút tầng một, thang máy chỉ có hai người bọn họ nên thấy rất xấu hổ.

Chương Giản đột nhiên mở miệng, “Gần đây hình như em rất bận, có bạn trai à?”

Lâm Kiều nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi An tổng đi xuống hỏi cô, tin đồn nhảm nhí trong công ty chắc chắn so với tưởng tượng của cô còn khoa trương hơn.

Cô hơi im lặng, nhìn về phía anh ta, “Không có, anh nghe ai nói?”

Chương Giản lúc này mới cười rộ lên, anh ta khẽ lắc đầu, “Không ai nói cả, là do anh suy nghĩ nhiều, anh còn tưởng rằng em và bạn trai cũ đã quay lại.” Anh ta nói xong tạm dừng, “Bạn gái cũ trước kia của anh cũng rất xinh đẹp, đàn ông theo đuổi cô ấy rất nhiều, trong đó không thiếu con nhà giàu, hai người bọn anh thật ra đã yêu nhau từ lúc cấp ba, vốn dĩ cho rằng sẽ kết hôn, không ngờ rằng cô ấy vẫn lựa chọn mấy tên cậu ấm nhà giàu, gần đây tên đó bỏ cô ấy, cô ấy giờ muốn quay lại tìm anh.”

Lâm Kiều nhìn sang, có chút khó hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên nói chuyện này?

Chương Giản có chút bất đắc dĩ, “Tuy rằng anh cùng cô ấy đã sớm không còn tình cảm gì, nhưng bị một lần như vậy, cũng cảm thấy rất thất bại. Trước kia tuổi nhỏ, không hiểu gì hết, hiện tại nhiều ít cũng đã hiểu biết hơn, hai người ở bên nhau quan trọng nhất vẫn do hợp nhau.” Anh ta nói xong nhìn sang, “Thật ra anh thấy mình rất hợp với em, em làm việc vô cùng nghiêm túc, nhìn đã biết ngay là người biết chú trọng đến tình cảm, anh cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau, nếu hiện tại em còn chưa có ai, thật ra có thể suy xét đến anh, em yên tâm, anh cũng sẽ không làm những chuyện sai trái, tuy rằng kiếm tiền không nhiều bằng nhóm con nhà giàu, nhưng trình độ cũng coi như ở tầm trung, dư dả để sinh hoạt.”

Chương Giản nói xong, thang máy vừa lúc tới tầng hai, đồng nghiệp bên ngoài đi vào, Chương Giản cũng trực tiếp đi ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn về phía cô, “Em có thể suy xét một chút, rồi trả lời anh.”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đồng nghiệp bên cạnh nhìn cô một cái, do không thân nên cũng không hỏi.

Lâm Kiều bị Chương Giản thổ lộ như vậy, đầu óc có chút loạn, tai nghe truyền đến tiếng của Bánh Trôi nhỏ, cô mới nhớ ra mình vẫn còn đang gọi điện thoại với Hoắc Ngập, “À, cậu còn ở đó không?”

Hoắc Ngập cười rộ lên, “Có người đang theo đuổi chị à, là Chương tiên sinh tôi đã từng gặp sao?”

Lâm Kiều hơi xấu hổ, “Không cần quan tâm tới anh ta, tôi đi thăm cậu trước.”

“Được, trên đường cẩn thận.” Bên kia dịu dàng lên tiếng.

Lâm Kiều treo điện thoại, đột nhiên có chút buồn rầu, Chương Giản thổ lộ như vậy, về sau còn làm việc như thế nào.



Hoắc Ngập nhìn màn hình điện thoại tối đen, tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất, cụp mắt như suy tư gì, Bánh Trôi nằm liệt trên đùi anh lại khá ngoan, không dám động đậy.

Qua một lúc lâu, Hoắc Ngập tùy ý ném điện thoại sang một bên, cụp mắt thong thả ung dung vuốt đầu nó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.