Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 3: Thúc giục về nhà



Edit: An TĩnhMàn đêm hạ xuống, đèn vừa mới sáng lên. Phố lớn hẻm nhỏ nếu không phải tràn đầy âm thanh dòng xe cộ chạy, thì chính là tràn đầy âm thanh của dòng người, mọi thứ đều náo nhiệt, không cam lòng yếu thế.

Hoàn toàn đối lập với sự ồn ào nào động bên ngoài, trong nhà Kỷ Lâm Phong vô cùng yên tĩnh. Nếu như không phải ở nơi nào đó thỉnh thoảng có tiếng nước chảy mơ hồ, có khi còn nghĩ rằng là nhà có đèn nhưng không có người.

Bất chợt một hồi chuông cửa vang lên, phiêu bạt trong không khí, đụng vào bốn vách tường xung quanh, xuyên thấu qua mặt nước trong suốt, truyền vào trong hồ bơi.

Một tiếng “rào” vang dội, trong hồ bơi hiện lên bóng dáng của một người đàn ông. Anh bơi lội rất nhanh, động tác quạt nước của tứ chi dứt khoát và khỏe mạnh. Chỉ chốc lát sau, ở bên bờ hồ bơi có một nửa thân trên trần trụi, sau đó là đôi chân dài lộ ra bên ngoài quần bơi. Anh sải bước đi lên bờ, mang theo cả cơ thể đang ướt nước. Giọt nước nhanh chóng chảy từ bắp thịt trên ngực xuống cơ bụng, còn chảy dọc theo những đường cong bắp thịt không bị quần bơi che khuất.

Kỷ Lâm Phong dùng khăn lông lau khô tay, cầm điện thoại lên và bấm nút “nghe”.

“Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Mẹ Kỷ vừa nghe thấy giọng nói lạnh nhạt thờ ơ của con trai mình, sắc mặt lập tức thay đổi: “Làm sao, nhất định phải có chuyện gì mới có thể gọi điện thoại cho con sao? Bây giờ con ngày càng bận rộn rồi nhỉ, không có chút kiên nhẫn nào với mẹ ruột của mình nữa.”

“Mẹ, con chỉ thuận miệng hỏi thế thôi mà.” Kỷ Lâm Phong lắc lắc đầu tóc đang nhỏ nước, nói với vẻ rất bất đắc dĩ: “Nếu đã như vậy thì còn nghe điện thoại của mẹ làm gì ạ?”

“Nghe máy là nghe máy, thái độ có vấn đề.”

“Được được được, là con sai.”

Mẹ Kỷ nhớ đến mục đích của cuộc gọi ngày hôm nay, thử dò hỏi: “Con trai, hôm nay có bận rộn không vậy?”

“Cũng tạm ạ. Hôm nay con tan làm sớm hơn đôi chút.” Lượng công việc của ngày hôm nay hiếm khi ít hơn hẳn so với ngày thường, cho nên anh mới ở nhà bơi lội khoảng một tiếng đồng hồ rồi. Thần kinh mệt mỏi trong nhiều ngày đã có thể buông lỏng không ít tại thời điểm hiện tại.

“Vậy ngày mai có bận rộn không?” Mẹ Kỷ hỏi tượng trưng mấy câu, tiếp đó nói với một giọng không cho từ chối: “Không bận rộn thì ngày mai về nhà ăn cơm tối.”

Kỷ Lâm Phong biết, ý này chính là đang chỉ thị: “Bất kể là ngày mai có bận rộn hay không thì cũng phải về nhà ăn cơm”.

“Mẹ, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần gạt con trở về làm gì.

Mẹ Kỷ vừa nghe thấy thì lập tức nổi giận: “Cái gì mà gọi là gạt con trở về! Mẹ muốn con trai mình về nhà ăn cơm lại bị kêu là “lừa gạt”, haiz? Con đã không về nhà trong bao lâu rồi, mẹ bảo con về nhà ăn một bữa cơm cũng không được hả?”

Kỷ Lâm Phong không sợ lửa giận của mẹ Kỷ chút nào: “Mẹ, mẹ biết con có ý gì mà. Con không ý kiến gì về việc về nhà ăn cơm, không đi ra bên ngoài nhà hàng ăn là được ạ.”

Sở dĩ Kỷ Lâm Phong nói như vậy, là bởi vì cuối năm ngoái, mẹ Kỷ đã lừa anh ra nhà hàng ăn cơm, nói một cách hoa mĩ là “gia đình ăn cơm chung”. Kết quả thì đó lại là một buổi xem mắt Hồng Môn Yến mà anh chẳng hề hay biết gì. Vì không thành được, mẹ Kỷ lại cứ thích lải nhải thúc giục anh tìm bạn gái, Kỷ Lâm Phong rất phiền não, qua hết mùa xuân thì dứt khoát chuyển nhà sống một mình.

Mẹ Kỷ vừa nghe lời nói của con trai mình xong, nhớ đến hành động trước đây của mình, không kiềm được sự quẫn bách: “Được rồi, mẹ là bếp trưởng, con cứ yên tâm đi.”

Kỷ Lâm Phong vừa nghe vậy đã đồng ý ngay, thuận thế nói: “Con rất thích thức ăn do mẹ nấu, bên ngoài sao có thể so với tay nghề của mẹ được.”

“Đó là đương nhiên, tay nghề của mẹ không tệ chút nào đâu.” Mẹ Kỷ nâng cao tông giọng: “Ông Kỷ, ngày mai mua thêm mấy thứ thức ăn nữa… Con trai, ngày mai nhớ để bụng đói, buổi tối sẽ để cho con ăn một bữa thỏa thích.”

Mẹ Kỷ ngồi cảm thán địa vị gia đình của mình: Từ lúc con trai dọn ra ngoài ở, không ăn cơm do bà nấu nữa, để ăn được nó cũng phải là người có dính ké hào quang của con trai bà…

Cúp điện thoại, Kỷ Lâm Phong nghĩ, tốt nhất ngày mai chỉ là một bữa cơm thuần túy, không muốn có cái chuyện thúc giục tìm đối tượng, thúc giục kết hôn.

**

Hết chương 3