Ký Ức Ai Cập

Chương 60: Gây khó dễ (4)



Nếu như có thể làm lại mọi thứ, nàng sẽ chọn cuộc sống như thế nào? Hình như những thứ mà nàng đã giành lại ở kiếp này đều vô nghĩa. Giờ nàng mới hiểu, điều nàng cần nhất không phải là tình yêu của Menfuisu, cũng không phải địa vị nữ hoàng Ai Cập.

Cha nàng đã yêu thương nàng như thế nào, hầu như những thứ nàng muốn ông dều mang đến cho nàng. Để rồi, đổi lại nàng đã làm được gì cho ông ấy, ngoài nỗi đau đớn và mất mát.

Cũng vì nàng, cha nàng đã không còn trên cõi đời này nữa, niềm đau thương quá lớn khiến nàng ngã quỵ, nàng muốn mình mãi mãi không tỉnh lại. Tại sao?. . . Tại sao hắn lại làm thế kia chứ?

Hắn biết rất rõ, phụ vương có ý nghĩa quan trọng như thế nào với nàng kia mà. . . tại sao hắn lại làm như vậy, Daria cái gì kia chứ, toàn là giả dối, cái tên này không phải của nàng.

Hulia lo lắng chườm khăn lên trán của nàng, cơn sốt kéo dài mãi không dứt khiến cô vô cùng lo lắng. Lúc bấy giờ, thuộc hạ của Hulia tiến vào bên trong khoan thuyền bẩm báo, “Công chúa, nữ hoàng gửi thư bồ câu đến, muốn người trở về Amazon ngay lập tức.”

Hulia cau mày lại, rồi phất tay với thuộc hạ, “Báo với chị của ta, ta sẽ đưa lệnh bà Asisu về Ai Cập, sau đó mới trở về Amazon.”. thuộc hạ cúi đầu vâng dạ.

Cô biết Asisu yêu mến Ai Cập bằng cả trái tim mình, trong cơn mê sảng nàng luôn gọi tên pharaoh Nenfenmat. Một người con làm sao có thể không đau đớn, khi mất đi người đã sinh thành ra mình kia chứ?

Việc Asisu còn sống và có mặt tại Hittite dấy lên nỗi nghi ngờ của Hulia, ánh mắt của cô sắc lại, tràn ngập nỗi tức giận. Izumin, vì muốn độc chiếm nàng cho riêng mình, ngươi đã không ngần ngại làm mọi thứ.

Kể cả việc chia cắt Asisu với người thân của nàng, hậu quả dẫn đến việc thái thượng hoàng tự sát, . . . ngươi đã quá ích kỷ rồi. Cô để một nữ tỳ ở lại chăm sóc nàng, còn bản thân thì bước ra ngoài khoang thuyền, dặn dò thuộc hạ: “Liên lạc với tể tướng của Ai Cập, nói là công chúa của Amazon, Hulia có việc muốn nói.”

Trong khi đoàn thuyền tiến ngày càng gần bến cảng của Tebe, thì ở Hittite, tình hình lại vô cùng rối loạn, vị hôn thê của hoàng tử Izumin, cô gái bí ẩn ấy lại đột ngột biến mất.

Izumin quay quắt điên cuồng tìm kiếm nàng ngày đêm, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ tung tích nào. Kirkr bị Adonis tống giam vào ngục, ông đứng sau song sắt nhà giam nhìn bà: “Chỉ có một việc là bảo vệ con gái của nàng, ma ngươi cũng không làm được, Kirkr, ta nghĩ ngươi đã sống vô ích rồi.”

Buông những lời tuyệt tình ấy xong, Adonis quay lưng bỏ đi, con gái ông hiện đang mất tích, ông phải đi tìm con bé. Không có hời gian ở đây dây dưa với bà, nhìn theo bóng lưng vội vã của ông, Kirke nở nụ cười lạnh lùng, “Adonis!Thiếp hận người!”.

Ngài ấy chưa bao giờ ngoái đầu lại nhìn bà, trên thực tế, bà mới là vị hôn thê của ông cơ mà, nếu tiểu thư Thalia không xuất hiện. . . Kirke cuộn người lại, phải rồi, đã bao lâu bà không nhắc đến tiểu thư Thalia, người con gái đến cả bà cũng không thể rời mắt khỏi nàng.

Thì làm sao ngài Adonis có thể không ngoái nhìn cơ chứ? Năm ấy, năm ấy mọi chuyện xảy ra như thế nào nhỉ? . . .

Bên dòng sông phù sa đỏ chảy dọc bắc ngang qua vùng ngoại ô phía Tây, Kirke chờ đợi người mình yêu. Ngài hứa sẽ đến đón cô khi cô trở về Hattusa, nhưng. . . cô cứ chờ mãi, chờ mãi. . . trời lặng lẽ đổ cơn mưa lớn, xóa nhòa niềm hy vọng của cô.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên gần xa, khiến niềm vui mừng lại trỗi dậy trong lòng cô, vén rèm xe lên bất chấp cơn mưa bên ngoài. Trên lưng ngựa phía trước, thấp thoáng hai bóng người, ngài Adonis và. . . còn một người nữa.

Khi cả hai bên áp sát nhau, cô còn nghe thấy tiếng ngài càu nhàu: “Thalia, ta đã bảo nàng không nên ra ngoài rồi mà, việc đi đón Kirke, ta cho người đi đón cũng được. Trời mưa rồi, nàng có biết mình đang ốm hay không?”,

Câu nói của Adonis dập tắt nỗi hạnh phúc vừa dâng lên của Kirke, cô nhìn người con gái xa lạ có tên Thalia trước mặt. Nàng đang mỉm cười nhìn cô, nắm lấy hai bàn tay của cô mà nói: “Rất vui được gặp chị, Kirke, em đã được nghe rất nhiều về chị đấy.”

Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy qua người con gái nào xinh đẹp đến thế, một nụ cười của nàng là màn mưa sau lưng cũng bị quên lãng. Một nụ cười sáng bừng cả thế gian!

Sau đó, không biết tại sao tiểu thư Thalia lại trở thành nữ tư tế của thần điện thứ nhất, còn là người đã thay đổi cục diện chính trị của Hittite lúc bấy giờ. Một người con gái như vậy, khiến cô cảm thấy mặc cảm, giờ đây khi gặp lại con gái nàng. . .

Asisu giống hệt nàng năm đó, lộng lẫy rực rỡ như vầng thái dương không thể rời mắt, . . .

Đoàn thuyền của Hulia cập bến Tebe, đích thân Hassan ra đón cô, anh bỏ qua màn chào hỏi trước mắt, trực tiếp bế bổng Asisu vào lòng. Trong tiếng tung hô vang vọng của dân chúng thành Tebe, thần linh đã trả nữ hoàng lại cho họ, vầng thái dương lại một lần nữa tỏa sáng ở Tebe.

Ari phủ phục dưới chân Hassan, bà hôn lên bàn tay của nàng, nước mắt trào ra từ khóe mi, lệnh bà đã trở về, đã trở về thật rồi. Menfuisu không đến gặp nàng, hắn nhốt mình trong đại điện với việc triều chính.

Hắn cũng rất giống Ganzu, hắn sợ. . . nàng sẽ biến mất khi hắn chạm vào, cơn mộng hắn mơ sẽ tan thành mây khói. . .

Lita nhìn Asisu hôn mê trong vòng tay của Hassan, tim nàng khẽ thắt lại, nỗi đau này,. . . ai có thể hiểu đây? Dường như Hassan cũng cảm nhận được suy nghĩ của Lita, anh chỉ bình thản lướt qua nàng, anh sẽ không như vậy.

Dù anh có không yêu nàng, nhưng anh sẽ không để nàng bị tổn thương, bảo bọc che chở nàng cả đời là lời hứa của anh. Tuyệt đối anh sẽ không nuốt lời hứa đó! Kamun cõng Amuntaket trên lưng, phóng như bay về phía tẩm cung của Asisu, mẹ của nó đã trở về rồi, trên tay thằng bé con diều của nàng vẫn ở đó. . .

Izumin trở về từ bên ngoài, vừa vào phủ đã nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Ruka, anh mệt mói phất tay: “Nói đi!”. Việc tìm kiếm Asisu dần trở nên vô vọng, giống như nàng đã biến mất vào không trung vậy.

Ruka quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng hơi run trả lời: “Hoàng tử! Lệnh bà đã trở về Ai Cập rồi ạ.”

“Choang!”

Tách trà trong tay Izumin bị bóp nát thành từng mảnh nhỏ. . .

Asisu mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nàng không nói một lời, không quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh.

Trong tâm trí nàng chỉ muốn làm một việc ngay lúc này, nàng đi thẳng ra bờ sông Nile ngoài tẩm điện, đôi mắt dõi về phía hạ nguồn sông Nile.

Giza, cha của nàng đang ở đó, nàng phải đến tìm cha mình, cha của nàng, đang đợi nàng ở đó. . .