Ký Ức Ai Cập

Chương 55: Không thể quên



Trăng tròn nhô lên, chiếu sáng vùng trời Hattusa rộng lớn, quốc vương của Hittite ngồi đợi người bạn cũ bên bầu rượu nóng. Ông ngẩng mặt lên trời, để ánh trăng chiếu rọi vào ông, ông. . . đã từng rất yêu thương Mattamune.

Nhưng tại sao con bé lại giống nàng như vậy? Từ tính cánh quật cường và cả thói quen cất tiếng hát trong những đêm trăng rằm. Trong mắt Izumin, có lẽ ông là một người cha tàn bạo, vì đã hy sinh chính con gái ruột để đổi lấy lợi ích cho quóc gia.

Ngày đó, Mattamune bé bỏng của ông, đã khóc hết nước mắt khẩn cầu ông hãy gả cô đến bộ tộc phương bắc. Cô đã nói những gì nhỉ?, “Phụ vương! Con sinh ra đã là một công chúa, nhận những thứ không phải ai cũng có được. Vậy nên, người hãy để con làm cái gì đó để giúp ích cho quê hương của mình đi.”.

Măc kệ nàng có khóc thế nào, van nài ông ra sao, ông đều không đồng ý, đến khi. . .nàng nhắc đến người ấy: “Phụ vương! Dì của con đã từng nói, một người cần phải biết mục đich để mình sống và tồn tại trên đời. Khi đã tìm được lý do đó, con sẽ trở thành một con người tự do thực thụ, chỉ có lý tưởng thì mới có ý chí phấn đấu. Phụ vương! Con đã tìm ra mục đích để mình tồn tại rồi. . . ”

Và rồi, quốc vương Hittite đã gả con gái của mình đến bộ tộc phương bắc như thế đó, chỉ vì con gái đã hét lòng cầu xin, và cũng bởi vì cô rất giống người con gái đó. . . người mà ông chưa từng từ chối bất kỳ lời thỉnh cầu nào của nàng.

“Rashim!” Tiếng gọi bất chợt làm ông giật mình, người bạn cũ ông đang đợi đã đến. Rashim quay đầu lại, nở nụ cười chào đón: “Adonis! Cuối cùng ông cũng đã chịu quay về Hattusa giúp ta xử lý chính sự một tay rồi.”. Adonis ôm chầm lấy Rashim, đã bao lâu ông không gặp Rashim rồi, mười chin năm rồi, kể từ ngày nàng. . .

Rashim buông Adonis ra, cầm lấy bình rượu trên bàn đưa đến trước mặt ông: “Adonis, uống vì sự trở về của cậu nào.”. Adonis nhận bình rượu từ tay quốc vương, nhưng ông không uống như quốc vương đã tưởng.

Trong khi Rashim khó hiểu nhìn ông, thì bỗng nhiên Adonis bất chợt nói: “Rashim, Nefenmat mất rồi.”. Rashim im lặng nhìn ông, giật lấy bình rượu trên tay ông mà nốc cạn. . . phải Nefenmat đã mất rồi. . . bây giờ chắc hai người họ đang rất hạn phúc. . . được gặp lại nhau kia mà. . . . Nàng vầ Nefenmat. . . tình yêu cả đời và người anh em tốt nhất của ông. . . họ đều không còn trên thế gian này. . .

Hoàng phi Ai Cập, chính phi của pharaoh Nefenmat, là một người con gái dịu dàng. Mong manh đến mức người khác không dám chạm vào nàng vì sợ sẽ lỡ tay làm nàng bị thương. Nhưng cũng lại can trường đến mức cố chấp, sự cố chấp của nàng khiến cả những người đàn ông như ông nể phục.

Lần đầu họ gặp nhau. . . có lẽ cũng là lần đầu tiên ông biết thế nào là . . .cảm giác bị lừa. Cô gái bé nhỏ với mái tóc đen mượt vầ đôi mắt đen láy, đã lừa gạt cả ông với Adonis để cướp lấy hai con ngựa từ tay họ.

Để rồi rất lâu sau đó, nàng và Nefenmat, Adonis trở thành những người bạn quan trọng nhất của ông. Chính cô gái nhỏ bé ấy đã giúp ông ngồi lên vụ trí quốc vương Hittite như hiện tại, còn đưa Adonis lên thay thế vị trí của cha mình là nghi viên trưởng hội đồng trưởng lão ở Hittite.

Ba người bọn ông, Adonis, Nefenmat và Rashim, dường như tất cả đều xoay quanh nàng, trong khi nàng coi ông là bạn. Thì ông đã coi nàng như cả trái tim của mình, ngày ông quỳ xuống chân nàng càu hôn, ông nhạn ra ánh mắt phức tạp của nàng giành cho mình.

Sau lần đó, nàng biến mất khỏi tầm mắt của ông, để cho ông phải điên cuồng tìm kiếm. Tại sao nàng lại phải chạy trốn ông kia chứ? Onng muốn nàng ngồi lên vị trí vương phi Hittite, cùng ông cai quản vùng đất rộng lớn nửa phương đông này. Anh trai của nàng, Nefenmat là người an hem vào sinh ra tử với ông, sẽ trở thành mãnh tướng trên chiến trường.

Nàng cùng với hai người bọn họ, sẽ vĩnh viễn ở canhm giúp đỡ ông, đó là giấc mở của Rashim. Khi ông đến Ai Cập, tham dự hôn lễ của tân pharaoh và hoàng phi Ai Cập, giấc mơ của ông đã hoàn toàn sụp đổ.

Ngồi trên ngai cao, đội trên mình vương miện cao quý, không ai khác chính là nàng, vị pharaoh mà ông phải chúc mừng, lại chính là Nefenmat, anh trai của nàng. Ở Ai Cập, anh em cùng huyết thống vẫn được kết hôn với nhau, là tập tục lâu đời và truyền thống ở đây.

Nàng đến trước mặt ông, bộ phục trang bằng vàng rực rỡ đến chói mắt, Nefenmat đứng cạnh nàng, mỉm cười với ông: “Rashim, không có bất kỳ sự thay đổi nào cả, Ai Cập và Hittite sẽ trở thành hai cường quốc mạnh nhất khu vực, mối giao hảo của chúng ta sẽ không bao giờ đứt.”

Rashim câm lặng, thì ra tất cả chỉ là bài khảo nghiệm với họ, việc nàng và Nefenmat xuất hiện ở Hittite cũng không phải ngẫu nhiên. Ông trở về nước với tâm trạng rối bời, ông vẫn duy trì việc gửi thư đều đặn cho nầng và Nefenmat, gìn giữ mối liên kết duy nhất với họ.

Cho đến khi. . . nàng mất, Rashim cũng không còn gửi đến Ai Câp bất kỳ bức thư nào nữa. . . nàng ra đi, nhưng để lại trên thế gian một phần của nàng. Asisu ra đời, càng lớn càng sinh đẹp, càng lớn càng giống nàng như đúc.

Nỗi đau dày vò Rashim khiến ông không dám có bất kỳ mối liên hệ nào với Ai Cập, vì mỗi lần nhắc đến nơi có nàng, tim ông lại đau thắt. Chỉ có Adonis vẫn câm lặng dõi theo hành trình lớn lên của Asisu, tình yêu ông giành cho nàng có lẽ không ít hơn Rashim và Nefenmat.

Nhưng ông chọn cách yêu nàng trong im lặng, bảo hộ con gái duy nhất của nàng bình an lớn lên, tạo điều kiện cho Asisu làm mọi việc nàng thích. Lần này, nếu không phải Kirke có mặt trong tháp Babel, thì có lẽ Asisu đã thật sự không còn trên cõi đời rồi.

Kirke chính là quân cờ ông cài vào bộ máy quyền lực Babylon, bà ta nợ ông mạng sống của mình, và cũng nợ cả nàng nữa. Cái xác ở trong tháp là của một tì nữ, sau khi Asisu bị cột xà ngang đè lên, Kirker lập tức cứu nàng rồi đưa nàng ra khỏi đó bằng đường hầm bí mật dưới thần điện.

Ông đưa nàng về Hattusa, sống dưới sự bảo bọc của ông, chứ nhất quyết ông không để nàng trở lại cuộc sống suốt ngày tranh đoạt như ở Ai Cập. Điều ông không ngờ chính là Nefenmat lại. . . . Là ông đã hại chết Nefenmat, người bạn mà ông luôn kính ngưỡng như anh trai mình.

Adonis nhìn Rashim nốc cạn bình rượu, ông với tay lấy bình rượu còn lại trên bàn, nốc cạn một hơi. Từ nay, Daria chính là con cái ông, con gái duy nhất của ông, ông phải bảo vệ cô bé thay cho nàng và Nefenmat, ông nợ họ điều đó.