Kỳ Nghỉ Dài Của Ảnh Hậu

Chương 34: Trò Chơi



Tạ Hiểu Đông nhanh chân đi tới trung tâm thương mại đó, cũng may hôm nay không phải cuối tuần, cũng chưa tới trưa, xe cộ cũng không quá đông, anh bước tới lan can kính bên giếng trời nhìn xung quanh.

Anh ngước lên và đếm, tổng cộng có sáu tầng, làm sao anh tìm được cô đây?

Mười lăm phút trước, Tô Minh Nguyệt bước vào trung tâm mua sắm, tâm trạng rối bời, cô ấy kéo thấp vành mũ xuống, che đi nửa khuôn mặt đang đỏ hoe vì sợ người khác nhận ra mình.

Lúc này cô chỉ muốn ra khỏi bệnh viện càng sớm càng tốt, lau đi nước mắt, cũng không nhìn đường mà hòa cùng vào dòng người, mơ hồ bất giác đi vào trung tâm thương mại.

Nhìn dòng người ra vào trong trung tâm thương mại, cô chợt nhận ra đã lâu mình không đi mua sắm.

Khi còn ở trường, cô và một vài người bạn thân thường đi mua sắm sau giờ học diễn. Từng người một đều phải thay quần áo, che mặt cẩn thận kẻo sợ người khác nhận ra, sau đó tự cười lẫn nhau, cả đám trông cứ lén lút như ăn trộm.
Tô Minh Nguyệt nhớ lại những năm tháng vô tư, cô ngây người đứng bên thang cuốn tầng một của trung tâm mua sắm, không biết phải đi đường nào, cũng không muốn quay lại tìm Tạ Hiểu Đông.

Một vài đứa trẻ từ phía sau cô ấy đi lướt qua, cặp sách chúng đang không cẩn thận va vào cô ấy.

Cô nghiêng người một chút, sau đó nghe thấy tiếng xin lỗi của đứa trẻ.

"Chị à, em xin lỗi."

“À, không sao đâu…” Cô chớp mắt, nhìn những đứa trẻ không biết đang được nghỉ hay đang trốn học, rồi theo chúng lên thang cuốn đến sảnh giải trí ở tầng hầm.

Không có quá nhiều người trong sảnh giải trí, tiếng nhạc và bass đập mạnh, xung quanh là đủ loại máy trò chơi khiến cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô tùy ý đi dạo quanh vài vòng, sau đó đi tới máy gắp thú ở chính giữa. Mấy đứa trẻ lúc nãy vô tình đụng trúng cô cũng đang đứng đây gắp thú.
Một con búp bê sóc chuột màu hồng dễ thương bị cần gắp thú nhấc lên không trung rồi rơi xuống. Sau một vài lượt chơi mà không gắp được gì, các em nhỏ mất hứng, nháo nhào đi chơi các trò chơi khác.

Tô Minh Nguyệt thấy vậy cũng nổi máu ham chơi, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đổi ra 100 đồng xu, cầm hộp đựng xu đi tới chiếc máy gắp thú, tính hiếu thắng trong cô trỗi dậy.

Có lẽ cô ấy may mắn, mới gắp được ba lần, cô ấy đã gắp được một chú sóc chuột màu hồng, có đôi mắt tròn xoe và đang ngậm một hạt dưa to tròn.

Tô Minh Nguyệt càng nhìn càng thích, cầm lên chụp ảnh tự sướng, sau đó đăng lên trang cá nhân: [Này này, trông có giống nhau không? 】

Ngay lập tức đã có hàng loạt lượt thích và bình luận: [Giống nha, như hai giọt nước! 】 【Đều đáng yêu như nhau, vừa nhìn đã biết là cùng một họ nha】
Cô ôm con thú bông bước đến bên cạnh. Các em nhỏ đang chơi trò đấu súng. Một em cầm mũ bảo hiểm VR của trò chơi đua xe bên cạnh, đang lưỡng lự không biết có nên bắt đầu chơi hay không.

Tô Minh Nguyệt bước tới, nhặt một chiếc mũ bảo hiểm khác lên, nói với đứa trẻ, "Nào, chơi cùng chị một ván?"

Nói xong, cô thả đồng xu vào khe nhận xu ở cả hai máy.

Tô Minh Nguyệt cởi bỏ mũ lưỡi trai, cho con búp bê vào túi và đặt dưới chân cùng với hộp đựng tiền xu, cô ngồi trên ghế xe máy đồ chơi, đầu tiên cảm nhận chút độ thăng bằng của chiếc xe.



Những đứa trẻ bên cạnh đều xúm lại, thấy cả hai đều đội mũ bảo hiểm lên, trò chơi bắt đầu.

Trải nghiệm VR rất mạnh mẽ. Tô Minh Nguyệt cảm thấy cô đang ở trên một con đường sa mạc, không gian xung quanh có một chút méo mó bởi cái nắng như thiêu đốt. Cô ấy lái xe, điều khiển tay lái lắc lư từ bên này sang bên kia.
Không ngờ đứa nhỏ có thể chơi giỏi hơn cô, chưa đi được bao lâu đã chạy vượt cô rồi, cô nghiến răng bám theo sau.

Sau hai ngã rẽ liên tiếp, cô nhìn thấy cơ hội vượt lên và muốn chạy nước rút ...

Đột nhiên đôi mắt cô tối sầm lại, chiếc mũ bảo hiểm đột ngột bị ai đó cởi ra.

"Này! Làm cái gì vậy! A ..." Cô định quát lên, nhưng cô ngậm chặt miệng, lương tâm cắn rứt khi nhìn thấy người đó.

Tạ Hiểu Đông đeo kính râm, xuất hiện trước mặt cô với một nụ cười, cầm trên tay chiếc mũ lưỡi trai và chú sóc chuột của cô.

"Yo, cũng biết chơi đó, chơi vui không? Có cần làm vé tháng cho em không?"

Tô Minh Nguyệt che miệng lại. Lúc nãy đăng bài lên trang cá nhân quên không cài đặt trạng thái hạn chế người xem, để anh Đông xem được mất rồi.

Đối thủ nhỏ của cô vừa băng băng về đích, cởi mũ bảo hiểm ra ăn mừng, những đứa trẻ khác nhìn thấy Tạ Hiểu Đông đứng cạnh Tô Minh Nguyệt với ánh mắt dữ tợn, lập tức trốn ra xa.
“Này, mấy đứa, lại đây!” Tạ Hiểu Đông gọi bọn trẻ lại.

Anh lấy hộp tiền xu của cô, để lại một ít, còn lại đều đưa cho mấy đứa nhỏ, "Cho mấy đứa này, cầm lấy đi chơi đi."

Tô Minh Nguyệt nghĩ một hồi, đưa con sóc chuột trong mũ của mình cho đối thủ nhỏ vừa rồi. "Giải thưởng của em này, bọn chị đi đây."

Mấy đứa trẻ mắt sáng bừng lên, mừng rỡ nói: “Cảm ơn chị, chị thật xinh quá đi!”.

Tô Minh Nguyệt sờ sờ đầu, "Hì hì, mấy đứa nhỏ này thật hiểu chuyện."

Thấy Tạ Hiểu Đông không có ác ý, mấy đứa trẻ khác cũng học theo nói: "Cám ơn chú!"

"Này ... Sao lại gọi chú cơ chứ! Mấy đứa học trường nào đây? Ban ngày mà không đi học à?" Tạ Hiểu Đông bỏ kính râm xuống.

Bọn trẻ “A” lên một tiếng rồi sợ hãi bỏ chạy.

Tạ Hiểu Đông sờ sờ lên ria mép nói: "Nguyệt Nguyệt. Anh chỉ hơn em có 10 tuổi. Anh nhìn ... già thế cơ à?"
“Không, không, Anh Đông rất phong độ, nhìn cũng chỉ khoảng 18 thôi.” Tô Minh Nguyệt cật lực xua tay.

"Hì, lên đây, chơi một ván với anh. Nếu thắng, lịch trình của nửa năm sau là tùy em quyết định." Tạ Hiểu Đông ngồi lên ô tô đồ chơi, bỏ hết số xu trong tay vào máy, xắn tay áo lên và đội mũ bảo hiểm vào.



Tô Minh Nguyệt lẩm bẩm, lớn bằng đấy rồi còn lấy trò chơi ra để quyết định công việc, thật trẻ con.

Cô miễn cưỡng ngồi vào vị trí. Không mất bao nhiêu thời gian, Tô Minh Nguyệt lại thua.

"Ai da, tại sao ai cũng chơi giỏi hơn mình thế ..." Xu Mingyue bất lực nói.

Tạ Hiểu Đông tự tin ngút trời nói, "Anh thắng rồi, giải thưởng của anh thế nào?"

"Thì em cũng gắp cho anh một con thú nha?"

"Xu hết rồi còn gì, em có thành ý không vậy? Vừa rồi em chạy cái gì mà chạy, sau này anh còn phải thuê vệ sĩ cho em nữa sao?"Tạ Hiểu Đông tức giận nói.
Vừa rồi anh đã tìm rất lâu trong trung tâm thương mại. Chỉ đến khi thấy bài viết của cô, anh mới biết cô đến đây để chơi game.

"Em trốn anh làm cái gì, anh tức giận với bác sĩ chứ tức giân gì với em đâu..."

"Em không có ..." Tô Minh Nguyệt biện hộ, "Em thấy hai người đang nói chuyện hang như vậy, cho hai người chút không gian thôi."

“Em đang nói nhảm nhí gì vậy.” Tạ Hiểu Đông đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu cô, thuận tiện đeo cho cô cả chiếc kính râm. "Đi thôi, em cũng to gan thật, không sợ bị chụp ảnh sao?"

"Anh Đông, anh không nghĩ đội mũ đeo kính thế này trong trung tâm thương mại sẽ dễ thu hút sự chú ý hơn sao?"

" Aizo, chả có tí cảm giác mạo hiểm nào cả, đội mũ thế này, nếu như bị chụp ảnh, anh có thể nói em là trợ lí của anh."

Tạ Hiểu Đông nhướng mày và nhìn vào mặt Tô Minh Nguyệt, anh cũng không thể biết liệu cô ấy có đang nhìn anh chằm chằm hay không.
"Anh bảo Tài xế Trần đợi ở bãi đậu xe dưới lầu rồi, lát nữa đưa em về thẳng nhà?"

“Anh Đông, không đi bệnh viện nữa à?” Tô Minh Nguyệt chậm rãi hỏi.

"Không, em vẫn còn muốn đi sao? Thôi bỏ đi, ngất thêm mấy lần nữa để anh phải khiêng em về hả......"

“He He, em biết mà, nếu anh thật sự muốn bỏ rơi em, chỉ cần trực tiếp khiêng em về là được rồi .” Tô Minh Nguyệt nhảy đến trước mặt Tạ Hiểu Đông nói, “Hôm nay… em mời anh đi ăn trưa nhé?

Tạ Hiểu Đông lắc đầu, "Gì chứ, kiểu gì em lại chả mời anh ăn đồ ăn nhanh chứ gì."

Tô Minh Nguyệt chỉ vào quầy hàng nổi tiếng trên mạng ngay trước mặt nói: "Thế thì em muốn ăn cái này!"

“Làm sao vậy, có thể ăn cái gì tử tế chút không?” Tạ Hiểu Đông nhìn dòng chữ [Bánh bảy màu Dafu] to bản in trên bảng hiệu. Than thở xong liền đi qua mua một hộp đưa cho Tô Minh Nguyệt.
Sau khi cả hai đi đến bãi đậu xe và lên xe, Tạ Hiểu Đông nói với Tài xế Trần đừng lái xe đi vội, anh ấy nhìn ra cửa sổ về mọi hướng, sau đó nói, "Nguyệt Nguyệt, có phải anh quá nhạy cảm không? Hôm nay anh toàn có cảm giác có người đi theo chúng ta. "