Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 173: Cưng chiều nữ chính tận trời (43)



Quý phu nhân một lời đáp ứng, nói:

"Nếu cô thua, vậy thì hai người các cô liền phải làm tình nhân của con trai tôi!"

Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười, con ngươi phát ra tia sáng nguy hiển như muốn đem người khác thôn phệ, lúc hai con ngươi sâu kín nhìn chăm chú lên người kia, một loại cảm giác rùng mình sợ hãi tự nhiên sinh ra.

"Ha ha, không có vấn đề!"

Quý phu nhân nghe Nhiễm Bạch cười, miễn cưỡng đem bất an trong lòng đè xuống, hất cằm lên:

"Ba phút, bắt đầu đi!"

Tất nhiên bà ta sẽ không tin tưởng, một kẻ bình dân còn có thể có bản lĩnh lớn bằng trời hay sao?

Hứa Khả Khả cùng Hứa Dương đều có chút lo lắng nhìn về phía Nhiễm Bạch,

"Không có vấn đề gì chứ."

Hứa Khả Khả nhỏ giọng lo âu hỏi.

Liền chính cô không không có chú ý tới. Từ lúc nào thì trong lúc bất tri bất giác cô càng ngày càng quan tâm Nhiễm Bạch.

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, đôi mắt đẹp cụp xuống, giọng nói đạm mạc:

"Không có."

Hứa Khả Khả vẫn tương đối lo lắng cho Nhiễm Bạch, dù sao trong vòng ba phút, có thể làm được gì đây?

"Nếu như thật sự có chuyện, cũng không sao hết, không cần cố gắng chống đỡ."

Nhiễm Bạch nghe Hứa Khả Khả nói vậy thì nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn Hứa Khả Khả, thanh âm chọc người nói:

"Cô không tin tôi?"

Hứa Khả Khả hơi đỏ mặt, dời ánh mắt khỏi Tô Bạch. Lắp bắp:

"Không... không có."

Nhiễm Bạch hững hờ nói, ngữ điệu không nhanh không chậm:

"Như vậy thì cứ đợi đi, hửm?"

Âm cuối nhẹ nhàng giương lên, trong giọng nói xen lẫn cưng chiều cùng tà khí.

Mặt Hứa Khả Khả càng đỏ, bên tai cũng đỏ ửng, có chút bối rối gật đầu.

"Tôi biết rồi.". Tiên Hiệp Hay

Hứa Dương nhìn Nhiễm Bạch cùng Hứa Khả.

Trong lòng có cảm giác, bầu không khí giữ hai người dường như có điểm là lạ?

Chẳng qua Hứa Dương thần kinh thô lại không tỉ mỉ nên rất nhanh xem nhẹ một tia quỷ dị này.

Nhiễm Bạch không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại di động, nhấn một dãy số điện thoại, gọi đi.

Một bên khác, có người lúc đầu không kiên nhẫn cầm điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy tên danh bạ trong điện thoại hiện ra thì sắc mặt nghiêm túc, nhanh chóng nhận, cung kính nói:

"Đại tiểu thư, người có gì dặn dò."

Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt nghe điện thoại, giọng điệu hững hờ. Phảng phất đang nói rằng thời tiết hôm nay thật đẹp.

"Ba phút, Lý gia ở tầng chót của giới quý tộc, phá sản niêm phong!"

Mệnh lệnh tuyệt đối. Là một loại ra lệnh quen thuộc của người đứng ở phía trên quá lâu.

Người nghe điện thoại nghe Nhiễm Bạch ra lệnh, chẳng những không có không chút nào giận dữ, ngược lại thần sắc càng thêm tôn kính:

"Tôi biết rồi, đại tiểu thư."

Nhiễm Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó gọn gàng mà cúp máy.

Toàn bộ động tác chưa đầy một phút đồng hồ, nhìn mây trôi như nước.

Điện thoại cúp máy, người mặc âu phục ở bên kia điện thoại, sắc mặt nghiêm túc nói với nhân viên:

"Đại tiểu thư có lệnh! Ba phút! Lý gia của tầng chót giới quý tộc, phá sản niêm phong!"

Ra lệnh một tiếng, toàn thể liền lập tức hành động.

Mà bên trong phòng hiệu trưởng, quý phu nhân khinh miệt nhìn Nhiễm Bạch, nhếch miệng lên châm chọc cười:

"Cô thật sự cho rằng mình là Tô Gia đại tiểu thư? Ra lệnh một tiếng liền có người thay cô làm việc? Thật sự là buồn cười?"

Nhiễm Bạch hững hờ dựa đứng ở vách tường, đôi mắt đẹp nhẹ nâng lên, trong mắt mang theo lạnh nhạt:

"Phải hay không phải, ba phút sau là biết."

Quý phu nhân nhẹ cười một tiếng, cưỡng ép áp chế bối rối trong lòng.

"Tô Gia đại tiểu thư căn bản không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, kể cả dù có xuất hiện thì cũng không thèm đi quản những việc như thế này."

Nhiễm Bạch: "..."

Vậy mà lại nói đúng.

Nếu như không phải bởi vì Hứa Khả Khả là mục tiêu nhiệm vụ, xác thực là cô sẽ không xuất hiện ở đây, càng sẽ không quản những chuyện này.