Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 119: Điện hạ, thật yêu nghiệt (57)



Lúc Nguyệt Lạc Sơ tỉnh lại lần nữa, mê mang nhìn bốn phía.

Rất nhanh, nàng liền phát hiện! Tứ chi của mình đã bị giam cầm.

Nguyệt Lạc Sơ hốt hoảng giãy dụa, la to, trong lòng điên cuồng hô hoán hệ thống!

Lại không có được một câu đáp lại.

Bốn phía đen như mực, không nhìn thấy một chút ánh sáng, yên tĩnh khiến cho người ta ngạt thở, thanh âm tiếng vọng trong phòng, lộ ra phá lệ khiếp người.

"Cộc cộc cộc."

Trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân đột ngột này lộ ra phá lệ quỷ dị.

Nguyệt Lạc Sơ nghe được thanh âm này, trong mắt thoáng hiện sự hoảng sơn cực hạn, âm thanh run rẩy:

"Ai! Là ai!"

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi vào.

Nguyệt Lạc Sơ mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn Nhiễm Bạch trước mặt:

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!"

Nhiễm Bạch khóe môi cong cong, giọng nói mềm mềm nhu nhu mang theo một tia thỉnh cầu.

"Tỷ tỷ, ta muốn nhìn hệ thống của ngươi một chút, có thể chứ?"

Nghe Nhiễm Bạch nói vậy! Nguyệt Lạc Sơ nghẹn ngào gào lên:

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!"

Làm sao có thể có người biết nàng có hệ thống! Bây giờ hệ thống cũng không đáp lại nàng, chẳng lẽ đã bị Nhiễm Bạch lấy đi!

"Ngươi trả lại hệ thống cho ta!"

Nguyệt Lạc Sơ hai mắt sung huyết, diện mục vặn vẹo, gào thét.

Hệ thống! Hệ thống của nàng!

Đầu ngón tay Nhiễm Bạch rơi xuống khuôn mặt của Nguyệt Lạc Sơ, cảm giác băng lãnh khiến Nguyệt Lạc Sơ run một cái, giống như là chạm vào băng, không đúng, lạnh đến không cách nào hình dung nổi.

Làm sao có thể có người nhiệt mà độ cơ thể như vậy lạnh!

Nhiễm Bạch trên mặt còn mang theo nụ cười ngây thơ vui vẻ:

"Gen con người sẽ cải biến, hệ thống kí sinh trong đầu sẽ cải biến gen của con người, cho nên ta rút hệ thống ra ngoài, để xem gen của ngươi sẽ có biến hoá như thế nào? Hệ thống bám sâu vào linh hồn, cho nên đây cũng là nguyên nhân mà sau khi nó rời khỏi kí chủ thì nó cũng có thể dễ thôn phệ linh hồn của kí chủ dễ trở bàn tay."

Nghe thấy Nhiễm Bạch mạn bất kinh tâm nói chuyện, Nguyệt Lạc Sơ trong lòng có dự cảm không tốt:

"Ngươi muốn làm gì!"

Nhưng Nhiễm Bạch cũng không để ý tới Nguyệt Lạc Sơ, từ trong không trung hiện ra một hộp đựng dụng cụ giải phẫu:

"A, tỷ tỷ, để ta xem một chút, ngươi có cái gì đặc biệt."

Dao giải phẫu bén nhọn lắc lư trước mắt Nguyệt Lạc Sơ.

Nguyệt Lạc Sơ hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch:

"Nếu như Cố Vận Dịch biết ngươi là dạng người như thế này, nhất định sẽ không yêu ngươi!"

Động tác trên tay Nhiễm Bạch cũng không vì Nguyệt Lạc Sơ mà có một tia dừng lại, lạnh nhạt lãnh khốc mà nói:

"Hắn yêu ta hay không, đâu có liên quan gì đến ta?"

Nguyệt Lạc Sơ khó mà tin nổi nhìn Nhiễm Bạch:

"Làm sao ngươi có thể như vậy!"

Nhiễm Bạch hai con ngươi nhẹ nhướng cao, nhìn Nguyệt Lạc Sơ bà ra dáng vẻ ngươi cô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi cố tình gây sự, cô cười mà nói:

"Bởi vì hắn muốn có được hồi báo, nên ta cần xin hắn yêu ta?"

Nguyệt Lạc Sơ nghe nói như thế, á khẩu không trả lời được, không biết nói cái gì cho phải.

Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, ánh mắt nóng rực nhìn Nguyệt Lạc Sơ, giọng nói dễ nghe vang lên:

"Ngoan, đừng kéo dài thời gian."

Con ngươi Nguyệt Lạc Sơ thít chặt, nhìn thấy con dao giải phẫu cách mình càng ngày càng gần, hoảng sợ thét lên, nàng không muốn chết! Không muốn chết!

"Ngươi tại sao phải giết ta! Vì cái gì!"

Nghe thanh âm khàn khàn của Nguyệt Lạc Sơ, Nhiễm Bạch một đôi cặp mắt đào hoa lạnh lẽo nhìn Nguyệt Lạc Sơ:

"Tỷ tỷ, ta sẽ không để cho ngươi chết. Chỉ là, ngươi không ngoan, cần phải trừng phạt."

Nguyệt Lạc Sơ cơ hồ sụp đổ, nàng có chỗ nào không ngoan!

"Ta nơi nào làm không tốt, ngươi buông tha cho ta, ta nhất định thay đổi có được không."

Nguyệt Lạc Sơ cầu khẩn nói, thanh âm bên trong đều là run rẩy, hiện tại nàng chỉ muốn sống, cái gì công lược, cái gì hệ thống, nàng đều không cần, miễn là còn sống.

Miễn là còn sống.

Mà đồng thời lúc đang cầu khẩn, Nguyệt Lạc Sơ cũng oán hận đạt tới cực hạn với Nhiễm Bạch.

Trong tiềm thức, nàng cho rằng, nếu như không có Nhiễm Bạch, nàng nhất định sẽ trải qua rất tốt.