Kinh Hồng Vũ

Chương 127



Huyên Hinh tỷ! Huyên Hinh tỷ mau đến đây a!"

Huyên Hinh ở trong phòng chuẩn bị cởi giày lên giường đi ngủ thì đột nhiên có một tiếng gọi lớn truyền tới. Huyên Hinh thoáng chóc hoang mang, nghe tiếng hẳn là trong lâu tiểu nhị, nàng vội vàng rời giường, lấy một kiện ngoại sam khoác lên người mới mở cửa đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Khi xuống dưới lầu, nàng nhìn thấy tiểu nhị đứng ở cửa, tinh thần hoảng hốt, lại nhìn thấy Tiểu Bạch từ bên ngoài gấp gáp đi vào tới, trong tay còn ôm theo Vương Dĩ Cơ thân thể đầy máu. Nàng thật bị dọa tới rồi, trừ lúc nàng qua đời lần đó tới nay vẫn là chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy đâu!

"Tiểu Bạch ngươi thế nào, không phải nói các ngươi ra ngoài tản bộ? Lại làm sao nhiều máu như vậy!?" Huyên Hinh nhanh chóng căn dặn tiểu nhị đi lấy nước nóng, nàng dẫn đường trở lại Vương Dĩ Cơ gian phòng, lập tức đẩy cửa xông vào trong.
"Trước xem nàng thân thể thương tích lại nói." Tiểu Bạch đem người đặt lên giường, yêu cầu Huyên Hinh cho đối phương cởi y phục lại thay đổi một bộ khác. Một đường trở về đây nàng đều ở nôn ra máu, chỉ sợ rằng đã thương tổn tới lục phủ ngũ tạng, như vậy thì là cực kỳ nghiêm trọng vấn đề.

"Huyên Hinh tỷ nước nóng đây, mau!" Tiểu nhị đem nước để xuống bên cạnh giường, sau đó cũng biết thức thời mà ra khỏi phòng.

"Tiểu Bạch ngươi cũng bị thương!?" Huyên Hinh khi này mới phát giác ra người bên cạnh có điểm bất thường, nhìn kỹ hơn mới thấy sắc mặt của đối phương vốn dĩ đã trắng như tuyết nay lại càng thêm thất sắc, thái dương tuôn đầy hãn, trên y phục cũng là một thân đỏ chói mắt, tanh tưởi mùi máu tươi.

"Xem nàng trước." Tiểu Bạch thúc giục Huyên Hinh, sau đó không nói một lời xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Huyên Hinh tuy rằng thực muốn xem xét tình trạng của người kia nhưng là trước mắt còn có người này cần tới nàng chiếu cố, đành nén lại xúc động cùng lo lắng trong lòng mà đi xử lý chuyện trước mắt.

Sau khi cho người đổi lấy y phục cùng lau sạch vết máu, tuy nhiên diện sắc của nàng vẫn không có dấu hiệu tốt lên, cũng không biết là nàng bị thương ở đâu, khi thay áo nàng cũng không nhìn thấy có vết thương nào lưu lại, ngoại trừ trước ngực kia có một mảng tím đen lớn.

Đang Huyên Hinh không biết tiếp theo nên làm gì thì đột nhiên cánh cửa bị đẩy vào, nàng quay đầu lại thấy Tiểu Bạch đã đổi một bộ y phục khác rồi. Đối phương đi lại gần, nhìn một hồi người nằm trên giường, cũng không biết là đang nghĩ điều gì.

"Tiểu Bạch, ta xem qua rồi nàng không có nơi nào bị thương, nhưng là ở trước ngực kia có mảng tím đen mà thôi." Huyên Hinh đứng lên thả khăn vải trong tay vào chậu nước bên cạnh, cẩn thận thuật lại tình trạng thân thể của Vương Dĩ Cơ với Tiểu Bạch.
"Phiền phức tỷ lại cho ta lấy một ít hoàng đằng, giã nát mang lại đây." Tiểu Bạch nghĩ một hồi sau đó mới lên tiếng nhờ Huyên Hinh giúp đỡ.

"Ân ngươi đợi một hồi liền tốt." Huyên Hinh gật đầu cũng nhanh chóng đi chuẩn bị.

Tiểu Bạch ngồi bên giường, nhìn thấy Vương Dĩ Cơ chân mày cau chặt vào nhau, đôi môi tái nhợt, trên mặt không có chút huyết sắc, còn tuôn thật nhiều hãn. Nàng tuy rằng hôn mê nhưng là tay vẫn nắm lấy chăn đệm bên dưới, ra sức kéo đến vải vóc lung tung rối loạn.

"Đã thất lễ."

Tiểu Bạch đè thấp thanh âm nói một câu, sau đó đưa tay cởi ra áo của nàng. Sau khi trút bỏ hai lớp áo liền một vệt tím đen lớn xuất hiện ngay trong tầm mắt, thực dọa người.

Tiểu Bạch không ngờ rằng Diêm Hạ Vu ra tay như vậy nặng, chỉ bằng một cước liền muốn đem mạng của này nữ nhân đá chết rồi. Diêm Hạ Vu tuy rằng tính khí thất thường, nhưng là nàng không phải sẽ tùy tiện ra tay đánh người, trừ phi kẻ đó chủ động ra tay trước, hoặc là nàng muốn trêu chọc ngươi liền mới sẽ ra tay đánh ngươi mà thôi.
Nhưng là lão thiên trêu ngươi, nàng hiện tại nhìn không ra mình, còn có trước kia về mình ký ức cũng đều đã quên sạch sẽ không còn chút gì. Nay bản thân trở lại nơi này thì lại lâm vào tình cảnh thê thảm như vậy, ngươi nói thử xem có nực cười không.

Vương Dĩ Cơ khi này dường như muốn trở mình, mi tâm càng nhíu chặt lại, nàng khó khăn thở ra từng hơi, nàng cắn lấy môi dưới đến bật máu, xem ra là đau đến khổ sở rồi.

Tay của nàng một hồi nắm chăn đệm, một hồi lại thả ra đưa lên huơ loạn xạ, giống như là muốn tìm kiếm thứ gì đó.

"Đừng... đừng... n-nhiều quá... thực nhiều.. thực nhiều máu... "

Vương Dĩ Cơ đôi mắt nhắm nghiền, nói năng lung tung, hẳn là hôn hôn trầm trầm lại nhìn thấy cảnh tượng phía trước khi đối mặt với Diêm Hạ Vu.

"A-A... Phương Vũ.. Phương Vũ - đừng mà.. "
Nàng mơ mơ màng màng gọi tên của người nào đó, cái tên này nghe thực lạ, theo như Tiểu Bạch biết được, nàng chưa hề nghe qua nàng gọi cái tên này bao giờ, cũng không biết nữ nhân này có quen biết người nào có cái này tên họ. Nhưng là xem nàng ngay cả khi không nhận biết vẫn gọi ra người này, có lẽ là đối với nàng thập phần quan trọng đi.

Đột nhiên tay của Vương Dĩ Cơ đưa tới nắm lấy tay của nàng, Tiểu Bạch hơi kinh ngạc, một tia ý nghĩ muốn rút tay về lóe lên, thế nhưng nhìn nữ nhân đang chịu khổ này lại có không nỡ dâng lên trong lòng. Tay của nàng gắt gao kéo lấy tay của mình, nắm rất chặt, giống như là sợ hãi mình sẽ chạy mất như vậy.

" Tiểu Bạch, thứ ngươi cần đây!"

Lúc Tiểu Bạch còn ở trầm tư thì Huyên Hinh đúng lúc cũng trở lại, nhanh chóng thu tay về. Nàng nhìn thấy người trên giường áo trên bị cởi ra, nữ nhân địa phương nữ tính kia không gì che đậy cũng lộ ra tới, nàng mới đã rời khỏi nơi này, trong phòng ngoài người nằm trên giường đang hôn mê kia thì cũng chỉ còn lại người này mà thôi, thế nhưng đối phương là thân nam nhân a! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, đối phương làm như vậy thực sự là quá thất lễ rồi, khó tránh khỏi khiến ngoại nhân hiểu lầm hắn có ý đồ xấu này đó!
"Tiểu Bạch ngươi tại sao làm như vậy!?" Huyên Hinh hoảng hốt gấp gáp hỏi, nàng bước nhanh tới định đưa tay ra kéo lại y phục của người trên giường.

Tiểu Bạch vừa vặn giữ lại cổ tay của nàng. "Chỉ là cho nàng xem thử vết thương mà thôi, không có ý gì khác."

"Nhưng là ngươi như vậy một cái nam nhân, lại đi cởi nữ nhân y phục thì khó tránh sẽ bị người khác đàm tiếu!" Huyên Hinh chau mày, nàng tin đối phương không phải kẻ hạ lưu vô sỉ, thừa nước đυ.c thả câu, nhưng là nếu như bị người khác biết được thì danh tiếng cũng liền không còn nữa.

"Này để sau lại nói." Tiểu Bạch buông tay Huyên Hinh, từ chỗ của nàng lấy hoàng đằng giã nát bọc trong khăn vải, nàng lấy từ trong áo ra một cái lọ sứ nhỏ, đổ một ít bột phấn màu đỏ vào gói vải chứa hoàng đằng.

Tiểu Bạch đặt tay trái chạm lên nơi vết thương của Vương Dĩ Cơ, lòng bàn tay tiếp xúc vào da thịt ấm áp trơn mịn, nàng cảm nhận được nhịp đập yếu ớt truyền đến từ tim của nàng.
Tiểu Bạch nhắm mắt lại, hơi cúi đầu, đột nhiên một luồng ánh sáng màu tím tỏa ra từ khe hở giữa bàn tay trái của nàng và thân thể của Vương Dĩ Cơ. Tử sắc hào quang càng lúc càng sáng, tụ thành một đoàn trên ngực của Vương Dĩ Cơ.

Tiểu Bạch trên trán bắt đầu chảy đầy mồ hôi, môi dưới hơi mím lại, đôi chân mày cũng có chút nhíu chặt. Tay cầm gói vải chứa hoàng đằng kia đột nhiên nắm lại thành quyền.

Qua ba khắc sau, Tiểu Bạch nâng tay lên một chút, tử sắc khí quang cư nhiên điên cuồng xoay tròn, nén lại thành một khối cầu nhỏ, bên trong khối cầu nhiều đạo tia sáng rối loạn bay tứ tung. Khi Tiểu Bạch rút tay lại thì khối cầu tử sắc đột ngột vỡ tan biến thành một làn khói tím đáp xuống nơi vết thương của Vương Dĩ Cơ.

Tiểu Bạch tiếp đó đem hoàng đằng trộn bột phấn đỏ đặt lên vết thương, sau đó băng bó lại cho nàng, thay nàng kéo tốt lắm y phục.
"Phiền phức Huyên Hinh tỷ cái này một canh giờ tới trông chừng nàng, nếu là có điểm khác lạ liền tới tìm ta."

Tiểu Bạch sau khi xong việc liền lảo đảo đứng lên khỏi giường. Nàng nhắc nhở Huyên Hinh hai câu xong muốn trở về phòng. Nhưng là vừa đi được hai bước thì cả cơ thể như mất hết sức lực, cơn đau nhói lại từ dưới chân truyền đến, nàng cứ như vậy mà ngã về phía trước, té xuống khi thì đã nằm yên bất động.

"Tiểu Bạch!" Huyên Hinh hoảng sợ lao tới đỡ lên thân thể của người ôm vào trong ngực.

"Tiểu Bạch ngươi không sao chứ, ngươi tỉnh lại a! Ngươi thế nào rồi!?" Huyên Hinh lo lắng đến sắp khóc ra tới, ôm lấy Tiểu Bạch thân thể liên tục thăm hỏi.

Cửa phòng ngay lúc này lại bị người khác từ bên ngoài đẩy vào lại đây, phát ra một tiếng động lớn.
"Tiểu Bạch!"

"Lão nhị!"

Thì ra là Hắc, Thụy, Du các nàng đã trở về tới, đúng lúc đi tới trước cửa phòng này liền nghe thấy tiếng Huyên Hinh hốt hoảng gọi lớn, các nàng thì lập tức xông vào, không nghĩ rằng lại nhìn thấy Tiểu Bạch bị ngã trên đất được Huyên Hinh ôm lấy, phần y phục dưới chân vệt máu đỏ thấm ra loang lổ thành một mảng lớn.

"Thụy, Du mau! Đem người đưa về phòng trước!" Tiểu Hắc chạy lại đây quỳ xuống bên cạnh Tiểu Bạch xem xét, lớn tiếng chút quay đầu gọi Tiểu Thụy cùng Tiểu Du cũng đang chạy qua đây.

"Tiểu Bạch ngươi đừng có bề gì!" Tiểu Du đỡ lấy một bên cánh tay của đối phương, nôn nóng tới mức bước chân cũng lung tung rối loạn.

Đem người đặt nằm trên giường, Huyên Hinh cùng Tiểu Hắc chạy khỏi đi tìm dược liệu cùng nước nóng.
Tiểu Bạch hiện tại lâm vào hôn mê, không còn phản ứng được những gì diễn ra ở xung quanh ngay lúc này.

Tiểu Thụy cùng Tiểu Du mỗi người một bên, vận công truyền linh lực đi vào đan điền cùng đỉnh đầu của Tiểu Bạch.

Nhưng là không hiểu vì sao Tiểu Bạch một mực ở cắn nuốt lấy linh lực của các nàng, càng lúc càng điên cuồng hơn. Thấy tình hình đột ngột chuyển biến không ổn, Tiểu Thụy cùng Tiểu Du nhanh chóng thu tay lại, không lại tiếp tục truyền linh lực nữa. Chỉ sợ rằng các nàng còn tiếp tục liền không đầy nửa canh giờ thì linh lực của các nàng sẽ bị đối phương nuốt hết mới là.

"Thế nào, người như thế nào rồi!?"

Tiểu Hắc cùng Huyên Hinh mang theo thuốc còn có nước nóng trở lại, vội vàng hỏi.

"Không hiểu vì sao hắn lại ra sức cắn nuốt chúng ta linh lực, thực kỳ quái, chỉ là càng nuốt càng nhiều. Ta cùng Tiểu Thụy không dám làm liều liền thu tay rồi." Tiểu Du lắc đầu khó hiểu.
"Hắn trong ngoài đều bị thương, không có nơi nào lành lặn, chỉ sợ rằng thương tổn tới nghiêm trọng, liền chúng ta cũng hết cách." Tiểu Thụy xoa cằm, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch còn đang hôn mê trên giường.

"Không thể nào! Các ngươi nhất định là có cách cứu hắn, các ngươi thử thử nghĩ cách a!" Huyên Hinh hốc mắt đọng nước, hơi nức nở nói.

"Trước cho hắn xử lý tốt lắm ngoại thương. Xem chừng còn có thể trụ thêm mấy canh giờ nữa. Ta đi tìm Khâu Chiếu." Tiểu Hắc nghĩ một hồi, xem Tiểu Thụy cùng Tiểu Du đã truyền linh lực cho người kia, chỉ hy vọng rằng có thể cầm cự lâu bao nhiêu liền lâu bao nhiêu. Với tình hình hiện tại, các nàng không biết y thuật, cũng chỉ đành đi tìm một người khác biết y thuật lại đây nhìn mà thôi.

"Tiểu Hắc, ta cùng ngươi đi. Trước đó Vương Thượng đại nhân để chúng ta thoát được, nàng trở lại khả năng cao sẽ để Hàn Dự Mạch dẫn binh rà soát khắp nơi. Thêm một người liền có thể ứng biến nhanh cũng tốt." Tiểu Thụy vỗ vỗ lên vai của Tiểu Hắc đứng bên cạnh.
"Được." Tiểu Hắc gật đầu.

"Các ngươi đi nhanh về nhanh, chỉ sợ rằng ta một người chống đỡ không được bao lâu." Tiểu Du tin tưởng vô cùng hai người trước mặt này, các nàng bốn người từng cùng nhau trải qua sinh tử hoạn nạn, đã sớm coi nhau như người một nhà rồi.

Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy đáp ứng xong lập tức đi khỏi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tiểu Bạch đang hôn mê, Tiểu Du cùng Huyên Hinh ba người.

"Du, Tiểu Bạch hắn như thế nào bị thương thành cái dạng này a, còn có Vương cô nương?" Huyên Hinh thấy tình hình đã tạm yên ổn, liền mới tìm Tiểu Du truy vấn.

Tiểu Du biết đã không thể giấu đi xuống nữa, nàng thở ra một hơi dài, sau đó đem đầu đuôi toàn bộ sự việc kể lại với Huyên Hinh.

Trên đường đi, Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy phải cố gắng để không bị kẻ khác chú ý, còn may rằng trên đường nhiều ma như vậy, quỷ binh hết toán này đến toán khác chạy qua chạy lại cũng rất khó khăn phát hiện ra các nàng. Thế nhưng các nàng cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác, Hàn Dự Mạch kia mưu mô xảo trá, không biết hắn tiếp theo sẽ giở trò gì, vẫn là cẩn thận trên hết.
Các nàng đi hết con đường lớn, lại đi vào một con đường nhỏ khác ít quỷ hồn hơn, bước đi thật nhanh, chỉ mong là người kia sẽ chịu đựng được tới khi các nàng mang được người trở lại.

Sau khi ra khỏi con đường nhỏ kia là một dãy cầu thang đá dẫn xuống bên dưới mấy tầng, cầu thang đá nằm khuất sau một cái tiểu điếm phố. Các nàng trước khi đi xuống thì quay đầu nhìn xung quanh một lần, thấy không có gì bất ổn liền mới tiếp tục theo dãy cầu thang đá đi xuống dưới.

Dãy cầu thang dẫn tới một cái con hẻm nhỏ âm u, một bên là vực sâu không thấy đáy, một bên là vách tường cao xuyên thủng trời, chỉ chừa lại một đường đi nhỏ hẹp không bằng phẳng, vừa đủ một người bước đi.

Tiểu Hắc dẫn trước, ở phía sau là Tiểu Thụy. Đi hết con đường nhỏ thì đã tới trước một cây đại thụ, đại thụ tán lá tỏa ra che phủ bầu trời trên đầu, làm nơi này càng thêm tĩnh mịch hoang tàn.
Nhìn về phía bên phải của đại thụ, nơi đó có một đại môn lớn, bên trên bức hoành phi khắc ba chữ lớn "Phương Môn Điện", trước cửa treo hai chiếc l*иg đèn trắng trên mặt có viết hai chữ "Hồi Cốt".

Khi các nàng đi lại gần, đại môn màu đỏ sẫm đột ngột tỏa ra thanh sắc làn khói, sau đó cánh cửa lớn nhìn nặng nề từ từ mở ra đẩy vào trong.

Tiểu Thụy cùng Tiểu Hắc cũng không chần chừ mà tiến vào bên trong.

Khi vào tới đại điện, khắp nơi tối đen như mực, lúc này ở hai bên từng ngọn nến dần sáng lên, chỉ khác rằng ánh nến này lại là màu xanh.

Toàn bộ khung cảnh rõ ràng hiện ra ngay trước mắt. Đại điện phía trước đặt một văn án, hai bên tả hữu đặt hai bức tượng đá chạm hình quỷ tướng hung ác.

Phía trên bức tường sau hương án chạm khắc hình thái cực âm dương, nhìn lên một chút kia treo lên một tấm hoành phi ghi bốn chữ " Thưởng Thiện Phạt Ác" hoàng kim chói mắt.
Bên phải cùng bên trái đại điện đối xứng nhau đặt một dãy bức tượng lớn, là hình thái của mười sáu vị Quỷ Luật Tôn của Minh Giới. Nói đến mười sáu vị Quỷ Luật Tôn này, mỗi một cái đều là tiếng tăm lừng lẫy, mỗi người trị một phương chia ra làm mười sáu nơi. Tương truyền rằng bọn họ không có nhục thể, chỉ có hình tướng hiển thị. To lớn vô cùng, mỗi một cái cũng đều là diện mạo hung tợn, sát khí ngút trời, ở những lần xuất hiện thì có thể khiến cho Minh Giới đảo lộn một phen. Nhiều đời phía trước Diêm Vương đều kính sợ nể phục, có thể nói rằng Minh Giới phải có bọn họ, không có bọn họ liền Minh Giới cũng điêu tàn.

"Khâu Chiếu! Khâu Chiếu mau ra đây!"

Tiểu Hắc lớn tiếng một chút gọi. Âm thanh của nàng vang khắp nơi trong đại điện.

Tuy nhiên lại không thấy có tiếng trả lời, cũng không thấy người nào đi ra, thì giống như ở địa phương kia Chuyển Luân Đàm một dạng như vậy.
"Khâu Chiếu ngươi còn không chịu ra ta liền đem ngươi nơi này phá nát một phen, ngươi tin a ngươi!" Tiểu Thụy cũng là gấp muốn chết, nhưng không hiểu như thế nào những kẻ này khi các nàng cần tìm thì lại không có lấy một người a, thật tức chết!

"Kẻ nào như vậy hống hách!?"

Rốt cuộc cũng có tiếng trả lời các nàng từ nãy đến giờ kêu gọi. Bên trong đi ra tới một cái nam nhân nhìn dường như đã ngũ tuần, hắn thân thể cao lớn, cao một ngũ ba tấc, vai rộng một thước hai thốn, nước da màu xanh nhạt, mặt hình chữ điền, trán cao mũi thấp, cằm hơi nhô cao, mày rậm mắt nhỏ, ria ngắn râu ngắn. Diện mạo có ba phần hiền từ bảy phần điềm đạm, không giống Chuyển Luân Vương kia diện mạo dữ tợn sẽ dọa người sợ hãi.

Hắn là một trong "Thập Điện Diêm Vương" của Minh Giới. Ngoài Diêm Hạ Vu ra, bên dưới nàng còn có mười vị diêm vương khác, phụ trách những công việc khác nhau, quỷ hồn trong một ngày tới Minh Giới trình diện nhân khẩu thật sự quá nhiều, Diêm Hạ Vu một người lo không xuể, liền như vậy cũng hình thành "Thập Điện Diêm Vương", chia thành thập điện, cho nàng chia bớt công vụ. Hắn được phân bố tại Phương Môn Điện nhậm chức, quỷ gọi Biện Thành Vương. Phương Môn Điện cũng là cái đứng thứ sáu trong thập điện.
Biện Thành Vương đi tới tay trái còn quấn tầng vải trắng thật dày, tay phải cầm theo một lọ sứ nhỏ. Khi nhìn thấy là các nàng, giọng nói đanh thép kia mới hòa hoãn lại mấy phần.

"Ra là các ngươi. Tới làm gì?" Biện Thành Vương đặt lọ sứ trong tay lên văn án bên cạnh, song mới quay lại đối mặt với các nàng.

"Khâu Chiếu, Tiểu Bạch hắn hiện tại bị thương nghiêm trọng, chúng ta tới tìm ngươi đi xem một lần!" Tiểu Thụy tiến lên một bước, gấp gáp nói.

"Bị thương? Hắn thân thủ cường đại, như thế nào bị thương?" Biện Thành Vương hơi ngạc nhiên đảo mắt.

"Còn có thể thế nào, chính là bị Vương Thượng đại nhân đánh tới chỉ còn nửa cái mạng a." Tiểu Hắc giải thích.

"Hừ, lại là nàng!" Biện Thành Vương cư nhiên biến thành tức giận bộ dáng, đập mạnh tay xuống văn án.
"Khâu Chiếu ngươi cái tay kia là... " Tiểu Thụy tròn mắt nhìn cánh tay trái đang quấn vải trắng của đối phương.

"Không lẽ Vương Thượng đại nhân cũng tìm tới rồi ngươi nơi này?" Tiểu Hắc nghi hoặc hỏi.

"Ta vốn nghĩ rằng Vương Thượng đại nhân sau lần đó qua khỏi một trận đau đớn kia thì sẽ không có gì. Thật không ngờ rằng nàng tính cách lại thay đổi như vậy lợi hại, hiện tại lại thêm một tên Hàn Dự Mạch gây rối, Minh Giới xem ra ngày càng hỗn loạn rồi." Biện Thành Vương cau mày nghiến răng nói.

"Phía trước là Chuyển Luân Đàm, nay lại tới Phương Môn Điện, Hàn Dự Mạch một ngày không trừ liền không thể yên ổn!" Tiểu Thụy hơi kích động, trong ánh mắt tràn đầy căm ghét ý tứ.

"Việc này khoan hẳn nói, Khâu Chiếu, Tiểu Bạch e rằng chịu không nổi nữa thêm mấy canh giờ, ngươi theo chúng ta đi nhìn một chút đi!" Tiểu Hắc nôn nóng bước tới kéo lấy Biện Thành Vương cánh tay, ra sức thúc giục.
"Đúng rồi, nơi đó hiện tại chỉ còn lại Tiểu Du một người, chỉ e rằng hắn chống đỡ không xong." Tiểu Thụy lúc này mới nhớ tới nguyên nhân chính khiến các nàng tới đây, cũng nhanh chóng hối thúc.

"Được, ta cùng các ngươi đi!" Biện Thành Vương rất nhanh gật đầu đồng ý.

Hắn cùng Tiểu Bạch tuy rằng đôi bên không có nhiều lắm tiếp xúc, nhưng là có mấy lần rắc rối đều là người cho hắn xử lý ổn thỏa, còn có người kia thường xuyên cho hắn không ít lễ vật, lâu dần thành quen biết, từ khi hắn đến Minh Giới liền trước kia sổ sách tại Phương Môn Điện chất cao như núi thì đối phương giúp hắn giải quyết tất thảy, không hề có xảy ra chút biến cố nào. Có thể nói rằng hắn cùng đối phương tuy không phải cái tâm giao bằng hữu, nhưng cũng là lâu năm quen biết bằng hữu rồi. Nay đối phương gặp nguy, hắn nào có thể chỉ đứng nhìn mà không giúp đâu!
Tiểu Thụy, Tiểu Hắc cùng Biện Thành Vương dùng nhanh nhất có thể tốc độ trở về trà lâu của Huyên Hinh. Cư nhiên khi vừa rẽ vào con đường lớn thì đột nhiên ở phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người.

Quay lại nhìn thì thấy rằng đuổi tới rồi một toán quỷ binh. Khi các nàng ba người định quay đầu chạy đi lại nhìn thấy trước mặt có một toán quỷ binh khác chặn đứng đường lui của các nàng. Dẫn đầu nơi đó là kẻ không phải ai xa lạ, Hàn Dự Mạch.

-----Hết Chương 127-----

Tác giả: ngày tháng ngược tới rồi. Các vị, đã sẵn sàng chưa...

Phía trên có mô tả Biện Thành Vương - Khâu Chiếu rất to lớn, cao một ngũ ba tấc, vai rộng một thước hai thốn

1 ngũ = 2m

1 tấc = 4cm

1 thước = 40cm

1 thốn = 3,33cm
Vậy tức là Biện Thành Vương cao tới 2,12m, vai rộng khoảng 46,66cm

chapter content