Kinh Hồng Vũ

Chương 122



"A, từ xa thì đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn rồi. Không nghĩ ngươi có lâu như vậy thời gian không làm liền cũng không có không còn nhớ cách làm nha!"

Khi thấy Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ từ từ đi tới, trên tay còn mang theo nhiều lắm các loại thức ăn, mũi của nàng ngửi thấy hương vị cay thơm của nước dùng lẩu liền âm thầm nuốt nước bọt, khó tránh khỏi mỉa mai nói một lời.

"Tới, ngồi xuống đi, chén đũa có đủ rồi. Vừa vặn Tiểu Bạch trở về, ta còn đem ra một bình Phú La Hương, các ngươi đêm nay có thể tận hứng rồi!" Huyên Hinh vén rèm đi vào, trong tay còn ôm một bình rượu lớn, tiểu nhị phía sau nàng mang theo chén đũa để lên bàn sau đó cũng tự biết rời đi.

"Huyên Hinh tỷ còn khách sáo như vậy, chúng ta đã quen thuộc đến mức quỷ hồn đến đây còn nhìn cũng không nhìn chúng ta một lần. Ta sẽ không khách sáo đâu, rượu ngon như vậy, chỉ kẻ điên mới không uống nhiều một chút!" Tiểu Du hào sảng cười lớn tiếng, nàng mong chờ bình rượu này từ lâu, phải biết rằng Huyên Hinh sẽ không dễ dàng để người khác uống được rượu của nàng, còn là Phú La Hương, rượu tốt nhất rồi!
Tiểu Bạch đem nồi nước dùng đặt lên bếp lửa nhỏ trên bàn, mở nắp nồi, cho vào một ít cải trắng cùng cam thảo, hương thơm càng lúc càng nồng, thơm khắp cả gian phòng.

Tiểu Du ý định kéo ghế ngồi xuống, nhưng là vừa mới làm được một nửa liền dưới chân bị Tiểu Bạch giơ chân đá một cái, Tiểu Du giật mình nảy lên ôm lấy chân của nàng.

"Ngươi... Ngươi này cái hỗn đản! Cư nhiên đi đá ta, ngươi bệnh thần kinh a ngươi!?" Tiểu Du nhăn nhó mặt mày ôm lấy chân liên tục mắng chửi Tiểu Bạch.

"Ngươi ngồi bên kia." Tiểu Bạch không hề nương tay mà đẩy Tiểu Du qua phía đối diện.

"Ng-ngươi... ta như thế nào phải ngồi bên này mới đúng!?" Tiểu Du không ngừng trách móc. A, người kia ra sức đủ nặng, đá nàng đau muốn mạng!

"Nói ngươi ngồi liền ngồi đi." Tiểu Bạch cũng không màng giải thích nhiều quá.
Kỳ thực nàng không phải cố ý muốn trả thù Tiểu Du, chỉ là mấy lời nói mà thôi, không đáng nàng đi chấp nhất tiểu tiết. Nhưng là bên này thuộc hướng khói từ nồi lẩu tỏa ra, nước dùng trong nồi lại cay, Vương Dĩ Cơ kia qua tiếp xúc cùng nàng có thể mơ hồ đoán ra nàng thuộc kiểu người thích thanh đạm, nhưng chịu không nổi cay nồng quá mức, nếu là ngồi bên này hẳn là sẽ bị khói hung đến chảy nước mắt, mà Huyên Hinh cũng đồng dạng, thông thường thì nữ nhân không thích trên thân thể bám mùi khói dầu, cho nên làm các nàng ngồi những bên khác mới là tốt nhất.

Ngược lại cái quỷ này cũng không phải nữ nhi yểu điệu cái gì, một chút khói dầu ắt cũng không thể làm khó hắn đâu.

"Vương cô nương thong thả, đừng khách sáo, đều quen biết không phải sao." Huyên Hinh nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu cười trừ, nàng đã quá quen thuộc. Nhưng là nữ nhân bên cạnh này chắc là cảm thấy ngạc nhiên đây.
"Đa tạ. Nhưng là vẫn không biết cô nương gọi thế nào?" Vương Dĩ Cơ mỉm cười, kỳ thực nàng đúng là bị cảnh trước mắt làm ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nàng mới nhớ thì ra nàng vẫn chưa biết tên của nữ nhân này, cũng không kiên dè đi hỏi nàng.

"Ta gọi Huyên Hinh." Huyên Hinh vui vẻ trả lời.

"Vương cô nương không biết ngươi có thể uống rượu sao?" Huyên Hinh mạn phép hỏi thử, thông thường những nữ quỷ đến nơi này đều chỉ gọi trà, dù là cùng phu quân đi chăng nữa nhưng vẫn chỉ gọi trà uống, chưa từng có quá nữ quỷ sẽ gọi rượu.

"A, đương nhiên có thể!" Vương Dĩ Cơ gật đầu, nếu nói uống nhiều nàng thực sự tửu lượng không cao, nhưng uống một chút thì vẫn có thể.

"Vậy thật tốt, để ngươi thử một chút Phú La Hương, khả năng ngươi cũng sẽ thích."
"Ân được rồi."

Huyên Hinh cùng Vương Dĩ Cơ nói chuyện rất vui vẻ, thì giống như các nàng quen biết đã nhiều năm, tri kỷ gặp lại như vậy. Nữ nhân cười cười nói nói, giống như oanh oanh yến yến trong vườn ca hát.

Ngược lại ở bên này Tiểu Du không ngừng mắng, Tiểu Bạch chỉ im lặng lắng nghe, nhìn cũng không nhìn đến tên quỷ tức giận bên này.

Các nàng bốn người ngồi một bàn cùng nhau ăn lẩu, uống rượu, nói chuyện đùa giỡn, kiểu gì cũng có. Qua nửa canh giờ, nồi lẩu đã ăn hết một nửa, rượu uống cạn nửa bình, tuy nhiên chỉ có Tiểu Du, Huyên Hinh cùng Vương Dĩ Cơ uống rượu, Tiểu Bạch một mình uống hết một bình trà.

"Phạm Vô Cứu ngươi không uống rượu sao?" Vương Dĩ Cơ thấy kỳ lạ, nam nhi lại có người nào không uống rượu, khi còn nhỏ nàng đã thấy ca ca lúc thiếu niên thì đã uống rượu, uống đến biến thành một cái tửu quỷ, cả người toàn là mùi rượu, không khi nào là không thối. Nam nhân thường thích uống rượu đối câu, còn thương phong bại tật hơn thì là thích lui tới kỹ viện uống rượu dâʍ uế. Nhưng đột nhiên nói với nàng có một cái nam nhân lại không uống rượu thì đúng là chuyện lạ thế gian hϊếp gặp nha!
"Hắn a, là cái trà quỷ, sẽ không uống rượu khi nào. Nhưng là lại âm thầm ủ rượu, còn là cái quỷ keo kiệt, một bình cũng không chịu đem ra!" Tiểu Du được dịp nói xấu, liền không ngần ngại mà kể xấu người bên cạnh, không ngại đối phương ngồi trước mặt, có thể đánh nàng bất cứ khi nào.

"Ngươi thật không uống rượu sao?" Vương Dĩ Cơ vẫn chưa dám tin, nhưng là nhìn thấy bình trà cạn đáy trước mặt, cũng tin được bảy tám phần.

"Tiểu Bạch hắn chưa từng uống rượu. Mỗi lần đến nơi này đều chỉ gọi trà." Huyên Hinh lên tiếng xác nhận.

"Hứ, nói hắn là cái mặt than quỷ còn không có nói sai đâu! Không uống rượu cũng không thiện lương, thật là cái quỷ nhạt nhẽo muốn chết!" Tiểu Du mỉa mai cười thành tiếng.

"Ngươi dường như nói nhiều lắm, phiền phức muốn mạng." Tiểu Bạch lia mắt đến Tiểu Du, gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng của đối phương hòng làm người im miệng lại đừng lại nói nữa, ồn ào chết đi được.
"Chi- Tiểu Bạch khốn kiếp, ngươi lại dám khụ khụ... là muốn nóng chết ta sao!? Khụ... khụ khụ!" Tiểu Du bất ngờ bị nhét vào miếng thịt còn nóng, lưỡi của nàng nóng đến tê tái, thiếu chút nữa thì khóc ra tới, trong lòng mắng chửi mười tám đời tổ tông tên quỷ kia, đã nhạt nhẽo lại ác độc như vậy, thật là muốn mạng của nàng mà.

"Trách ngươi nhiều lời." Tiểu Bạch bộ dạng khoái trá khi thấy người gặp nạn. Còn không quên nói một câu châm chọc ý tứ.

"Ngươi ngươi ngươi!" Tiểu Du nói được mấy chữ ngươi liền không nói tiếp được nữa, che miệng của nàng mà ca thán.

"Phiền phức Huyên Hinh tỷ thu dọn gian phòng cho nàng, qua ngày mai sẽ làm nàng trở về nhân gian." Tiểu Bạch không màng Tiểu Du kêu khổ, quay đầu nói với Huyên Hinh, Vương Dĩ Cơ ở Minh Giới không nơi để đi, cũng không thể làm nàng đi quỷ nha qua đêm, may mắn nơi này có mấy gian phòng, có thể để cho nàng một phòng tốt lắm.
"Ân, đương nhiên có thể." Huyên Hinh rất nhanh gật đầu. Còn nhớ trước kia khi mới chết đi tới Minh Giới thời điểm, nàng chỉ có một thân một quỷ, không có thân nhân, thường xuyên bị quỷ hồn khác ức hϊếp, may mắn cũng nhờ gặp được Tiểu Bạch bọn họ, bọn họ cho nàng giúp đỡ nhiều lắm, nơi này của nàng nếu là không nhờ bọn họ giúp đỡ liền đã không thể có được ngày hôm nay. Nàng từ lâu thì xem nơi này thành địa điểm của bọn họ, những gian phòng kia cũng là lúc xây dựng khi cố ý để lại họ, họ muốn làm gì cũng đều có thể.

"Đa tạ ngươi Phạm Vô Cứu." Vương Dĩ Cơ hướng Tiểu Bạch mỉm cười, nói lời cảm ơn. Nàng khẳng định sẽ ghi nhớ ơn nghĩa này, tìm một ngày thích hợp sẽ đền đáp đối phương.

"Các ngươi sao lại làʍ t̠ìиɦ hình trở thành như vậy sướt mướt, lẩu cái kia vẫn còn chưa ăn hết đâu, còn không ăn liền sẽ không thể ăn nữa rồi!" Tiểu Du không thích không khí ủy mị loại này, nàng không muốn đi trải nghiệm.
"Còn nhiều lắm, sẽ không người cùng ngươi tranh!" Huyên Hinh nói Tiểu Du xong che miệng cười.

"Ta chính là sợ bị kẻ khác tranh hết. Mặt than quỷ bên cạnh này một người ăn hết mười mấy cái bánh chưng thịt còn chê quá ít, cái này nồi lẩu đủ hắn ăn sao? Ta đương nhiên phải ăn nhiều một chút!" Tiểu Du đưa ánh mắt châm chọc nhìn qua Tiểu Bạch.

"Ngươi có thể một người ăn hết mười mấy cái bánh?" Vương Dĩ Cơ không dám tin, chỉ nghĩ rằng bọn họ nói quá, người bên cạnh như có bao nhiêu cân thịt, nếu là ăn nhiều như vậy thì tại làm sao lại không thấy hắn phát tướng?

"Ân, mỗi năm Đoan Ngọ hắn đều sẽ gói bánh chưng thịt, còn làm rất nhiều, sau khi chia hết số dư còn lại thì hắn sẽ một người ăn hết." Huyên Hinh làm chứng.

"Sẽ không phải ăn đến đau bụng đi!" Vương Dĩ Cơ vẫn còn ngờ vực.
"Hắn a, chính là cái bụng không thấy đáy đâu, một năm sinh bệnh không có ba lần, có thể nói so a ngưu a mã gì đó còn khỏe mạnh nhiều lắm!" Tiểu Du ăn vào cọng cải, lại uống một ngụm rượu, tùy tiện tùy tiện nói.

"Ngươi nói ít một chút, sẽ không có người nói ngươi là người câm." Tiểu Bạch liếc nhìn người bên cạnh.

"Ngươi đừng nhìn ta, ta chỉ là thấy sao nói vậy thôi!" Tiểu Du uống rượu cười trừ.

"Huyên Hinh tỷ, có thể đóng cửa rồi!"

Từ bên dưới lầu có tiếng gọi truyền đến đây, là tiểu quỷ hồn đang gọi Huyên Hinh, hiện tại đến lúc đóng cửa hiệu, bọn họ cũng cần thu dọn các thứ.

"A, ta tới!" Huyên Hinh vén lên rèm vải ở lan can phía sau nói vọng xuống.

"Thật ngại quá, ta còn có việc phải làm, các ngươi thong thả. Gian phòng ta đã thu xếp xong, là gian phòng phía tây." Huyên Hinh câu nệ nói sau đó nhắc nhở xong cũng đi khỏi gian phòng.
Sau khi Huyên Hinh đi khỏi, chỉ còn lại ba người các nàng ngồi lại, từ từ ăn hết nồi lẩu, sau đó cũng gọi người thu dọn. Tiểu Du nói rằng có việc phải đi trước lại nói ra ngoài đợi Tiểu Bạch, sau đó cũng đi khỏi trước.

Chỉ còn lại hai người, điều dĩ nhiên sẽ là Tiểu Bạch dẫn đường cho nàng đến gian phòng phía tây.

Lúc đẩy mở cửa phòng, một luồng gió mát thổi tới, trong phòng có cửa sổ, cửa sổ được mở ra, gian phòng thông thoáng không ít. Gió khuya tại Minh Giới lạnh thấu xương, Vương Dĩ Cơ rùng mình mấy lần. Thấy như vậy Tiểu Bạch liền đi lại đóng cửa sổ, cài chặt then chốt.

Vương Dĩ Cơ lúc này mới có cơ hội đánh giá gian phòng này. Tuy rằng không lớn lắm nhưng đủ khang trang, bố trí tỉ mỉ, mọi nơi đều nhìn thuận mắt. Giường kia có trải một lớp đệm, mền bông cũng đủ dày, sẽ không phải lo sợ bị lạnh. Trên bàn đặt một hương lò nhỏ đang tỏa khói, hương thơm nhẹ nhàng làm nàng dễ chịu nhiều lắm.
"Nên nghỉ ngơi, ngày mai có thể để thái phi trở lại nhân gian rồi." Tiểu Bạch ra tới cửa quay lại nhắc nhở nàng.

"Ân, ta biết. Ngươi... "

"Ta còn việc khác, không phiền thái phi nghỉ ngơi." Tiểu Bạch chưa để Vương Dĩ Cơ nói xong liền đã cắt ngang. Khách sáo nói câu liền xoay người rời đi.

"Phạm Vô Cứu của ngươi... !" Vương Dĩ Cơ gọi theo bóng lưng của đối phương, không biết từ khi nào trong tay đã nắm một chiếc túi hương, còn chưa kịp hoàn trả thì người đã đi mất.

Tiểu Du ở trong con ngõ nhỏ bên hông trà lâu đợi đã một lúc lâu, hồi sau khi sắp mất kiên nhẫn thì cuối cùng người nàng đợi cũng xuất hiện rồi.

"Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy canh ba sẽ về tới, ta cho bọn họ phát quá cái tin tức nói ngươi về tới, bọn họ hồi đáp họ cũng vừa vặn ngày này trở lại, làm chúng ta tiếp được bọn họ." Tiểu Du cùng Tiểu Bạch thông báo lại.
"Quỷ nha bên kia yên ổn sao?" Tiểu Bạch gật đầu, lại hỏi.

"Yên ổn. Nhưng là người của đông bộ ra vào không ít, mấy ngày trước còn truyền ra tin tức nói rằng Vương Thượng đại nhân ban lệnh xuống, hôm sau Thung Hồn lễ làm Hàn Dự Mạch tiến hành. Tên khốn đó hiện tại hẳn là chạy tới Tế Âm điện rồi." Tiểu Du khi trả lời nghiến chặt răng, biểu hiện ra căm ghét khi nói đến ba chữ Hàn Dự Mạch.

"Du, ngươi tìm phương tiện, đợi đến giờ liền đi tiếp Hắc cùng Thụy." Tiểu Bạch nhắc nhở.

"Nhưng còn ngươi?" Tiểu Du nghe vậy thấy lạ lại hỏi thêm một lần.

"Ta cần đi nơi này một lần." Tiểu Bạch đôi mắt ánh ra sự kiên định.

Sau đó các nàng cũng không nói gì thêm, Tiểu Du dường như biết được người này muốn đi nơi nào, nhưng là cũng không ngăn cản đối phương, tự mình trước đi tìm phương tiện.
Tiểu Bạch sau khi Tiểu Du rời khỏi liền vận khinh công nhảy lên, đạp trong gió bay về hướng của tòa đại điện.

Gió lạnh từ khắp nơi thổi tới trên mặt, hung đến bản thân khuông mặt đều lạnh lẽo, phía trước một mảng đen tối, sương khói lượn lờ, đôi mắt yếu kém của bản thân rốt cuộc cũng nhìn không rõ được phương hướng. Nhưng mà trong lòng lúc này chỉ có thể nghĩ đến nơi đó, nghĩ đến người đó, lại làm sao cũng đè nén không được.

Ung dung lướt đi trong gió, sau một lúc cũng tìm điểm tựa tiếp tục lao về phía trước. Nghĩ rằng nơi cần đến không còn bao xa, rất nhanh sẽ xuất hiện ngay thôi.

Tiểu Bạch dùng khinh công không ngừng nghỉ đi hai khắc, cuối cùng cũng đáp xuống dưới nền đất, trước cửa lớn đề ba chữ quen thuộc đã lâu, Tế Âm điện.

Bản thân rời khỏi một thời gian dài, nơi này vẫn như vậy, chưa từng có thay đổi, cảnh quan ngay trước mắt giữ nguyên thê mạc vốn dĩ của nó, nhưng là cớ gì trong lòng đột nhiên lại âm ỉ như vậy?
Tiểu Bạch đẩy cửa đi vào, bên trong đại điện ngọn lửa yếu ớt thắp sáng không gian. Nàng theo con đường cũ, đi sâu hơn vào bên trong điện, chỉ cần qua hai dãy hành lang liền sẽ có thể tới được gian phòng của Diêm Hạ Vu.

Khi bàn tay chạm vào trên cửa gỗ đóng kín, cũng không rõ là tại làm sao nơi đầu ngón tay truyền đến tỉa lạnh lẽo mờ nhạt.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng mở cửa bước vào, không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, một tiếng động nhỏ nhoi di chuyển cách cửa của bản thân nghe đến chói tai vô cùng.

Chậm rãi vén lên sa trướng tiến vào, trước mắt vẫn là chiếc giường quen thuộc, hình bóng trong lòng đưa lưng về hướng của bản thân, kéo mền chắn ngang hông, mỏng manh tầng sa y không thể che giấu mịn màng kiều diễm da thịt, ba ngàn thanh ti tùy tiện tán loạn ở trên giường, phủ lên tấm lưng yểu điệu.
Người hơi thở ổn trọng, có thể nhìn ra được thân thể của đối phương phập phòng lên xuống, có lực lại ôn hòa.

Đứng bên cạnh giường ngủ, trước mặt là người mà bản thân mỗi một lúc cũng đều tưởng niệm, nghĩ đến mức trong giấc mộng cũng thấy được hình ảnh của đối phương, một trận xúc cảm dâng lên tim, vô thức đưa tay ra muốn đi chạm vào đối phương một lần, mong muốn biết bao dùng hành động này đi chứng thực rằng người trước mặt không phải là hình ảnh trong giấc mộng của bản thân.

Nhưng là, khi đầu ngón tay vừa vặn chạm vào trên da của người kia, trái tim của nàng đột nhiên lại hụt hẫng một nhịp, trong lòng lại hoang mang, điều này khiến nàng giật mình, cánh tay cũng dừng lại tại không trung. Đây là tại sao?

Tiểu Bạch còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đột ngột có một lực đạo rất mạnh đánh vào trước ngực của nàng, Tiểu Bạch không kịp phản ứng bị chấn bay ra mấy thước, lưng đập vào trên trụ cột, té ngã xuống đất lăn hai vòng, trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt, đợi khi hoảng hốt nhận thức được thì mới nhận ra là bản thân bị đánh đến thổ huyết rồi.
Trước ngực đau đớn còn chưa hết, cơ thể ê ẩm, Tiểu Bạch quay đầu lại, mới biết được thì ra người động thủ là Diêm Hạ Vu.

Thế nhưng, ánh mắt của đối phương nhìn nàng lúc này khiến Tiểu Bạch giật mình không dám tin.

Ánh mắt kia sắt lạnh lại vô tình, không hề có lấy một tia ý tứ tình cảm nào, như là nhìn một cái người xa lạ. Không giống như trước kia đối phương luôn nhìn đến bản thân bằng ánh mắt tràn ngập tình ý.

Trong lòng bây giờ lạnh lẽo khó tả.

Diêm Hạ Vu đi đến gần người vừa bị nàng đánh văng ra, nhíu mày hỏi một câu, ngữ khí dò xét cùng nghi hoặc rất rõ ràng.

"Ngươi là ai?"

-----Hết chương 122-----

Tác giả: biến cố tới rồi...

chapter content