Kim Chi Sủng Hậu

Chương 51: Hiện giờ nàng thành Hoàng hậu,...



Cả ngày Ngọc Chiếu cứ ngóng trông mong chờ, cuối cùng cũng đợi được ngoại tổ mẫu.

Nàng từ Giang Đô đến Lâm An vào tháng ba, ngày tháng trôi qua nhanh, hiện giờ đã là giữa tháng chín, suốt sáu tháng qua, Ngọc Chiếu không gặp lại ngoại tổ mẫu của nàng.

Từ khi nàng nhớ chuyện tới nay, mỗi năm cữu cữu đều đến binh doanh vài tháng, nhưng nàng chưa bao giờ xa ngoại tổ mẫu lâu như vậy.

Lão thái phi họ Ngôn, có người gọi bà là Ngôn lão thái phi, cũng có người gọi bà là Giang Đô thái phi.

Dù sao thân phận không tầm thường, hiện giờ bà tự mình nuôi lớn ngoại tôn nữ lại sắp tiến cung làm Hoàng hậu nương nương, nhà quyền quý ở kinh thành đều truyền ra tin, vị lão phu nhân giáo dưỡng Hoàng hậu lớn lên này, chắc hẳn đức hạnh hết sức xuất chúng.

Trên đời này vốn không có tường không lọt gió, huống chi chuyện cả nhà Ngọc Chiếu vốn đã khiến người ta luôn say sưa bàn tán, năm đó chuyện Thành Hầu tục huyền khi vong thê chết chưa được nửa năm, rất nhiều người đều biết, khiến người ta âm thầm cười nhạo, còn có người mắng hắn là lão già góa vợ, không biết xấu hổ không thể sống thiếu nữ nhân, tóm lại lời gì cũng có.

So với thái phu nhân Tín An Hầu phủ, vị Giang Đô thái phi này mới chính là người nuôi lớn Hoàng hậu tương lai. Càng chưa kể trong cung phái thuyền Tường Ly đi đón, quy chế giống như Thái hậu nương nương.

Rộng rãi hoành tráng không nói mà còn cực kỳ xa hoa. Do thợ thủ công lành nghề tỉ mỉ chế tác mà thành, mỗi ngày có thể đi trăm dặm trên mặt nước như đi trên mặt đất bằng phẳng mà không hề lắc lư.

Ngày đó vào kinh, Hoàng đế và Thái hậu liền sai người ban thưởng hậu lễ, từng đợt ban thưởng xuống, Giang Đô Vương phủ cao nhất một ngày nhận sáu lần ban thưởng trong cung.

Ân sủng như vậy, lão phu nhân Tín An Hầu phủ là thân tổ mẫu của Hoàng hậu kém hơn không chỉ vài phần.

Lão thái phi trở về Vương phủ, một đường rất thoải mái, thân thể vốn khỏe mạnh, ánh mắt càng tinh tường hơn, ngồi thuyền đi qua các khe sâu núi cao, lại có thể thư thả ngắm các danh lam thắng cảnh, nhìn nửa ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Ngọc Chiếu đội mũ che đích thân đón lão thái phi xuống thuyền, Mục Tòng Hi còn chưa thể hạ triều.

Tổ tôn hai người dẫn theo một hàng thị nữ, lão thái phi như khách nhân đi khắp nơi trong tòa Vương phủ ở kinh thành đã lâu không đến này, được lão nhân trông coi ở đây chăm sóc nhìn không ra chút dấu vết hoang vu nào.

Thị nữ dẫn đường phía trước, hai người dời bước đến phòng khách ngồi, gió thổi rèm trúc rơi vào sảnh đường, làn váy màu lựu của Ngọc Chiếu bị thổi bay lên.

Lão thái phi ôm nàng đánh giá một hồi, lúc thì nói nàng gầy đi, lúc thì nói sắc mặt nàng không tốt như trước, tóm lại là chỗ nào cũng không hài lòng, luôn cảm thấy ngoại tôn nữ rời khỏi mình không thể sống tốt.

"Xem con khỉ nhỏ của ta, vào kinh mới có sáu tháng, đã lật trời rồi".

Lão thái phi nói đến đây có phần tức giận, nhưng lại không nỡ nổi giận với tâm can Bảo nhi này, chỉ đành liên tục than thở: "Thật sự là không nên để con đến đây, không nên để con vào kinh, con nói hiện giờ phải làm sao đây...".

Một mình nàng đến đây, gây ra chuyện như vậy, từ hôn với Ngụy Quốc Công, quay đầu lại sắp làm nương nương, bà ở Giang Đô nghe tin xong, chính là hận không thể lập tức chạy tới.

Cũng may thường trao đổi thư tín với kinh thành, cũng không phải không hiểu ra sao, mơ hồ nghe nhi tử nói một ít chuyện của Ngọc Chiếu và Hoàng đế. Hậu cung Hoàng đế không người, huống chi là con nối dõi, cũng không giống mấy vị Hoàng đế đời trước nhiễm thói hư tật xấu hoặc bị triều thần gò bó, tóm lại bề ngoài xem ra chỗ nào cũng không tệ, coi như khiến bà hơi yên tâm một chút.

Ngọc Chiếu giống như lúc nhỏ, như một miếng cao dán da chó, theo sát ngoại tổ mẫu không chịu buông tay, trong mắt toàn là sự yêu thương, đối với ngoại tổ mẫu thân thiết nhất, trước giờ nàng có cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không cần kiêng dè bất cứ điều gì.

"Ngoại tổ mẫu đến rồi, bây giờ con thật sự rất an tâm, mấy ngày nay người không có ở đây, mỗi ngày con đều nhớ người, muốn ăn bún thịt viên người làm, lần trước Triệu ma ma làm, một chút cũng không ngon".

Lão thái phi nghe vậy nhíu mày, "Con một chút cũng không thấy sốt ruột, những quy củ trong cung học đến đâu rồi? Đây cũng không phải là ta hù con, nếu gả vào, tuy nói đương kim Hoàng đế không có hậu cung không con cái, nhưng chuyện con phải học phải làm cũng không ít đâu, đến lúc đó không phải cứ kêu mệt là có thể có người giúp con, toàn bộ hậu cung đều đang trông cậy vào con đó".

Bây giờ hối hận cũng đã muộn, trước kia không thể hạ quyết tâm, lại nuôi dưỡng ngoại tôn nữ ngây thơ đơn thuần như vậy, hiện giờ sao có thể sửa chữa trong ngày một ngày hai được?.

Một Ngụy Quốc Công phủ trước nay luôn nghe ngóng, để ý khắp nơi còn biết gốc biết rễ khiến bà hao phí tâm tư, canh chừng như vậy cũng có thể hủy hôn.

Hiện giờ phải gả vào nơi tôn quý nhất trên đời này, còn là địa vị kia, thật đúng là không biết nói sao.

Cũng may lão thái phi không phải người suốt ngày than ngắn thở dài, chuyện đã đến nước này, bà chỉ hy vọng Bảo nhi có thể bình an thuận lợi, sớm chuẩn bị.

Địa vị tôn quý nhất thế gian có vô vàn khổ sở, mọi thứ đều phải chuẩn bị sẵn sàng, cũng không thể lâm trận mới mài kiếm.

Ngọc Chiếu vốn cũng không ngốc, chỉ là trước kia sức khỏe không tốt, tính tình lại có hơi lười biếng, nếu thật sự học thì vẫn học được dễ dàng.

Mấy ngày trước sụt cân mệt mỏi do mùa hè nóng, nàng cũng không thích ra ngoài, ngược lại đi theo ma ma nữ quan trong cung học được bảy tám phần những cung vụ nàng phải xử lý sau này, Thanh Ninh là người thông minh, hiện giờ cũng tập trung vào nàng, từ dễ đến khó, Thanh Ninh dạy nàng từng bước một.

Mặc dù quá trình này rất khó khăn, nhưng Ngọc Chiếu... được rồi, nàng cảm thấy hết sức gian nan, nhưng nàng cũng đã nỗ lực học hỏi.

Nàng nói: "Đều học gần xong rồi, người yên tâm, con sẽ không lười biếng như trước nữa".

Hơn nữa đạo trưởng cũng đã nói, cung vụ có rất nhiều nữ quan phụ tá, xưa nay không phải Hoàng hậu nào cái gì cũng biết, có một số còn lười hơn nàng, còn có người mù chữ, không phải đều tới như vậy sao?.

Nàng chỉ cần xem lướt qua là được.

Mấy ngày nay ngày nào Ngọc Chiếu cũng nghe người ta nói những lời này, nàng thật sự nhức đầu không muốn nghe nữa, thấy lão thái phi còn muốn nói, vội đút bà ăn điểm tâm: "Ngoại tổ mẫu người nhất định là đói rồi, mau ăn bánh hoa sen, thường ngày người thích ăn món này nhất, con phân phó phòng bếp làm cho người đó!".

Bất luận nói như thế nào, lão thái phi hiển nhiên khó có thể an tâm, loại trạng thái này mãi đến hôm sau bà vào cung bái kiến Thái hậu, mới giảm bớt.

Lão thái phi yết kiến Thái hậu xong thì xuất cung, trên mặt cũng không thấy nửa phần sầu não nữa, ngược lại cười tủm tỉm dán mắt nhìn ngoại tôn nữ nhà mình, bảo nàng chơi đùa, thậm chí còn mời Tú Lâu Châu và Kim Ngân Lâu ở kinh thành trang điểm cho Ngọc Chiếu.

Từ khi lão thái phi đến, mỗi ngày Ngọc Chiếu đều có lý do đi Giang Đô Vương phủ, hoặc là ngày hôm sau trực tiếp đi qua ở lại, mặc cho ai thấy cũng không thể trách.

Trang sức mẫu đơn từ ngàn lá vàng, vòng tay bạch ngọc khóa vàng, song loan điểm thúy, linh lung điểm thúy.

Ngọc Chiếu nhìn một đống châu báu trang sức trước mặt, cảm thấy hơi khó hiểu.

Hôm nay lão thái phi phải vào cung gặp bệ hạ, bệ hạ đối đãi với bà hết sức lễ độ, tuy hai người không nói quá mấy câu, nhưng lão thái phi cũng là người từng trải, chỉ vài câu đã biết trong lòng vị bệ hạ này ắt hẳn rất yêu Ngọc Chiếu.

Bà nói với Hoàng đế sẽ quản giáo tính nết Bảo nhi, bảo nàng học thêm một ít lễ nghi cung quy.

Bệ hạ lại nói một câu: "Trong kinh có rất nhiều phong cảnh đặc sắc, thái phi rảnh thì dẫn nàng đi du ngoạn chung quanh, từ sau khi chiếu chỉ ban ra nàng thường xuyên không được ra ngoài, chắc là buồn chán rồi. Về phần lễ nghi cung quy cũng không cần gò ép, bất quá thì tiến cung lại từ từ dạy mà thôi".

Lão thái phi nghe xong cảm thấy có phải mình nghĩ sai rồi không? Nghe nhi tử nói cái gì mà bệ hạ lớn hơn Bảo nhi rất nhiều?.

Nhưng hôm nay nhìn thấy diện mạo của bệ hạ, cho dù có thiên vị đứa nhỏ nhà mình cũng phải thừa nhận, thiên tử tôn vinh xứng với tôn nữ như thiên tiên nhà mình, dù chỉ nửa điểm cũng không kém.

Dáng người bệ hạ cao lớn, dung mạo lại càng tuấn tú đẹp đẽ hiếm thấy trên thế gian, trách không được đứa nhỏ nhà mình vui vẻ thành như vậy.

Hơn mười tuổi, cũng không thể coi là lớn hơn rất nhiều.

Lão Giang Đô Vương cũng lớn hơn mình hơn chục tuổi, lớn tuổi mới có thể thương yêu đối phương.

Thế nhưng nói cái gì tiến cung lại từ từ dạy? Nói như vậy khiến người ta dở khóc dở cười, lại có thể phát ra từ miệng bệ hạ, lão thái phi nghe xong chỉ cảm thấy hết sức được trấn an, đây là đang thấy xót cho Bảo nhi.

Bà vén tay áo thử trang sức trên búi tóc của Ngọc Chiếu, tóc Ngọc Chiếu mềm mại rất đẹp, sờ vào như tơ lụa thượng đẳng bóng loáng, búi tóc cũng không cần độn thêm tóc giả, cho dù búi tóc cao như mây, cũng có thể sử dụng tóc thật của mình mà vấn lên.

Tóc này giống lão thái phi, người đã hơn năm mươi tuổi nhưng tóc còn đen nhánh sáng bóng hơn tiểu nương tử người ta.

"Tuy nói con không phải gả cho nhà bình thường, nhưng đó cũng là xuất giá, cả đời chỉ có một lần, con sắp xuất giá rồi, dù sao ngoại tổ mẫu cũng phải chuẩn bị cho con ít của hồi môn, sau này đeo hoặc cầm vào trong cung chuẩn bị một chút, tuyệt đối cũng không thừa".

Của hồi môn đã sớm chuẩn bị từ khi Bảo nhi còn nhỏ, hiện tại cũng không vội.

Gả vào trong cung đương nhiên cũng phải có của hồi môn, nhiều nơi trong cung cần được thu xếp, nếu trong tay không có bạc, thì có là phi tần cao vị thì cũng không lôi kéo được lòng thuộc hạ.

Những chuyện này, đều cần bạc.

Trước kia Ngọc Chiếu không hiểu, nhưng hiện giờ đã hiểu được một vài lý lẽ.

Ví dụ như, nàng là trưởng nữ của Tín An Hầu, dù nàng có quan hệ xấu với phụ tộc, dù từ nay về sau không về Tín An Hầu phủ nữa, nhưng ở trong mắt người khác, nàng vẫn là Hoàng hậu bước ra từ cửa nhà Thành thị.

Ngày sau người khác sẽ gọi nàng là Hoàng hậu, là nương nương.

Nếu thật sự làm lớn chuyện, chỉ trích toàn bộ chuyện xấu của Tín An Hầu phủ với bên ngoài, người khác chỉ cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, trên đời nào có con cái có thể nói phụ mẫu không đúng? Đó là đồ nghiệt chướng không có giáo dưỡng tốt ăn cây táo rào cây sung!.

Nếu nàng hoàn toàn thoát ly Tín An Hầu phủ, vậy tương lai mấy chục năm mấy trăm năm sau, đều phải bị người ta dèm pha nhiều lần.

Ngọc Chiếu tự cảm thấy mình còn chưa đạt tới cảnh giới không quan tâm lời bàn tán nói xấu của thế nhân.

Hiện tại nàng cũng mới biết được, chi phí tiêu xài trong một phủ là bao nhiêu, nuôi một cô nương lớn lên cần tốn bao nhiêu ngân lượng.

Đã từng bởi vì mình không thiếu tiền, nên cũng không để tâm đến những ngân lượng nhỏ nhoi kia.

Nhưng bây giờ đã biết, trước kia mình toàn uống các loại dược liệu quý, có mấy chục tỳ nữ hầu hạ bên người, hàng năm ít nhất cũng phải tiêu hao hơn một ngàn lượng bạc, mỗi năm Tín An Hầu phủ cũng có gửi qua một ít bạc, nhưng lão thái phi cũng không cần, nói cái gì mình vẫn có thể nuôi được ngoại tôn nữ nhà mình.

Mà bây giờ thì hay rồi, tự nhiên bị Tín An Hầu phủ nhặt được một người có sẵn, một chút tiền cũng không tốn, bỗng dưng xuất hiện một Hoàng hậu.

Ngọc Chiếu nghĩ đến chuyện tiền bạc này thì trong lòng rầu rĩ không thôi, một hơi cũng thở không nổi, nàng cảm thấy mình rất nhỏ mọn, vì chuyện này mà tức giận cả đêm ngủ không yên, cực kỳ tức giận đến mức ăn không vô, nhưng tính nàng chính là nhỏ mọn như vậy.

Tính nàng hẹp hòi nhớ tới thì trong lòng lại khó chịu, dựa vào giường quý phi, dù lão thái phi đang cài lên tóc mình các loại trâm cài thì nàng cũng thờ ơ, khuôn mặt ngược sáng trông có vẻ thương cảm: "Ngoại tổ mẫu người tốn ít bạc chút đi, cứ bảo Hầu phủ mua cho con, lúc trước nghe nói phụ thân con từng gửi bạc đến Giang Đô, vì sao lúc trước người không nhận?".

Mấy lão ma ma nghe xong nhịn không được cười với lão thái phi, "Cô nương xót cho người, biết giúp người tiết kiệm ngân lượng rồi".

Lão thái phi nghe nàng cự nự nói lý như vậy, cũng ôm bụng bật cười: "Nha đầu con, toàn là tính bạc, không khỏi khiến người khác chê cười trong mắt con chỉ có bạc, không kiêng dè người thân, hiện giờ con sắp làm Hoàng hậu nương nương, lời đồn như vậy cũng không hay".

Ngọc Chiếu cũng không nhượng bộ, nàng cảm thấy mình cũng không nói sai: "Không tính bạc thì tính cái gì? Những thứ khác Tín An Hầu phủ cũng không cho con được, nghe nói Lâm thị mời nhạc sư cho Ngọc Yên, một năm chỉ riêng tiền học cũng đã trăm lượng bạc, con thì tốt lắm, giống như lấy ơn báo oán vậy, cái gì cũng là người bên này chi, kết quả là tất cả lợi ích đều thuộc về bọn họ!".

Lão thái phi bất đắc dĩ thở dài, dù sao đi nữa bà cũng không cần ngoại tôn nữ kiếm phú quý đầy trời cho mình, hơn nữa Giang Đô Vương phủ cũng đã vinh quang đến đỉnh điểm, còn có thể ban thưởng cái gì nữa?.

Bà chỉ hy vọng ngoại tôn nữ của mình có thể bình an thuận lợi.

"Muốn cái này để làm gì? Đất phong nhà chúng ta bạt ngàn, lại chỉ có một cô nương là con, tiền cũng không thiếu, huống chi là cái khác".

Ngọc Chiếu lại không chịu từ bỏ: "Tại sao lúc trước người không nhận bạc của bọn họ? Tại sao?".

Lão thái phi nói: "Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, trăm lượng bạc kia ném vào trong nước sẽ làm nước bắn tung tóe, vô duyên vô cớ nhận tiền đó, ngày sau bọn họ chẳng phải gặp người khác sẽ nói con là do bọn họ hao tiền nuôi lớn sao? Phận làm con cái, vốn đã thấp hơn một đầu, ta đây là sợ sau này con bất hòa với bọn họ, động một chút là lấy đạo hiếu nói chuyện, con chịu thiệt cũng không có chỗ nói lý".

Kết quả sao nghĩ được ngoại tôn nữ lại làm Hoàng hậu chứ? Từng trải thảm nhưng lại có phần không tự tin.

"Cũng không phải, con cũng không phải do bọn họ dùng tiền nuôi lớn. Lần này con tiến cung, thế nào cũng phải đến lượt bọn họ hung hăng cắt thịt một lần đi".

"Ta còn tưởng rằng con có chủ ý gì, thì ra là chuyện này. Vậy cũng đúng," Lão thái phi nghe xong không khỏi mỉm cười gật đầu: "Của hồi môn của một mình con cũng đủ cho mấy đời cô nãi nãi nhà bọn họ xuất giá rồi".

Đó là đương nhiên.

Mặc dù hiện giờ Ngọc Chiếu lạnh tâm với Tín An Hầu phủ, nhưng Hoàng hậu xuất thân từ cửa nhà bọn họ, loại đại sự này bọn họ cũng không dám chậm trễ dù chỉ một chút, đã sớm chuẩn bị của hồi môn cho Ngọc Chiếu.

Tín An Hầu phủ trực tiếp lấy ra sáu vạn lượng trong công quỹ làm của hồi môn cho Hoàng hậu, chỗ lão phu nhân cũng đưa thêm hai ngàn lượng bạc, còn có Thành Hầu tự xuất ra, gấm vóc lụa là nhà cửa khế đất, những thứ này không mang vào được, toàn bộ quy thành ngân lượng.

Là một phần của hồi môn thật dày, cũng làm nổi bật danh tiếng Hoàng hậu.

Xuất ra số bạc này Tín An Hầu phủ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng lại không mảy may oán giận, dù sao hơn mười vạn lượng bạc này thật sự không tính là gì so với lợi ích thực tế bọn họ đạt được.

Về phần thủ tục hôn lễ của Đế Hậu bên hoàng cung, Hoàng đế nạp sính lễ sử dụng cho sau này là có định chế, theo quy định, sính lễ cho Hoàng hậu, hoàng kim vạn cân.

Nạp thái ngỗng trời, ngọc bích, cưỡi ngựa, bó lụa, giống như điển cũ.

Không phải Hoàng hậu nào cũng đều được hoàng thất lấy sính lễ cưới thẳng vào cung, Ngọc Chiếu chính là vị Hoàng hậu đầu tiên của Đại Tề được Hoàng đế lấy sính lễ cưới thẳng vào làm chủ cung thất.

Nhà quyền quý Đại Tề gả nữ nhi, thường hay bỏ tiền ra bên ngoài, của hồi môn nổi tiếng là xa hoa. Vị trước đó có thể tham khảo chính là Cao Tông Phương Hoàng hậu, khi gả cho Cao Tông còn là Thái tử, sính lễ vàng được Quốc trượng nấu chảy làm thành một cây vàng, lại làm của hồi môn đem đến Đông Cung.

Đến Tín An Hầu, đương nhiên hắn sẽ không dùng tầm mắt hạn hẹp nhét sính lễ Hoàng đế đưa vào khố phòng nhà mình, lại càng không dám, cảm thấy xấu hổ mất mặt.

Đều nghĩ cách thêm vào trong của hồi môn của Ngọc Chiếu đưa vào cung.

Chuyện này cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỉ riêng danh sách của hồi môn cũng đã làm khổ người cả phủ, phải đúc lại một vạn hoàng kim.

Nhưng tất cả mọi người vẫn vui vẻ, bận rộn nhiệt huyết ngất trời cũng không cảm thấy mệt.

Nhưng không khí vui mừng này lại không lan được đến trong viện nhị cô nương.

Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, Ngọc Yên cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.

Trước khi Ngọc Chiếu hồi kinh, nàng là đích nữ duy nhất của Tín An Hầu và Hầu phu nhân, Trấn Quốc Công phủ là nhà ngoại của nàng, mỗi khi các quý nữ nhà quyền quý trong kinh thành tổ chức yến tiệc, luôn có một chỗ của nàng.

Nàng tài tình tuyệt hảo, thậm chí thỉnh thoảng có thể nói chuyện với mấy vị quận chúa huyện chủ rất hợp.

Nhưng hôm nay, mới thật sự khiến nàng ngã xuống bùn.

Hiện giờ Thành Khác cũng hoảng loạn không thôi, mặt gầy đi một vòng, đôi mắt thâm quầng càng toát lên vẻ thấu đáo, hắn nghe nói mấy ngày gần đây nhị tỷ cũng không ra ngoài, tâm trạng cũng không tốt nên cố ý tới thăm nàng.

"Nhị tỷ, vừa rồi đệ mới đến viện mẫu thân nói chuyện với bà, bà lo lắng cho sức khỏe của tỷ, bảo đệ đến đây thăm tỷ, hiện tại mẫu thân cũng chỉ có chúng ta, tốt xấu gì mỗi ngày tỷ cũng nên đến thăm bà đi".

Ngọc Yên không tin, xung quanh không có người ngoài, châm chọc hắn: "Lần trước ta đến chỗ mẫu thân chính miệng bà nói với ta, bảo ta ngày sau hạn chế đi thăm bà, để tránh có người học lại cho vị Thành nương nương trong phủ chúng ta".

Các tỳ nữ trong phủ đều như nhau, đều là người gió chiều nào theo chiều ấy, thường ngày Lâm thị chưởng quản quyền hành việc nhà trong phủ, ai nấy đều tìm mọi cách chạy lên nịnh hót làm việc cho Ngọc Yên, chỉ vì muốn quen mặt ở chỗ nàng, nhưng hiện giờ lại là một đám bằng mặt không bằng lòng.

Hôm qua nàng muốn ăn canh tổ yến, nhưng chờ mãi không thấy đâu, bèn sai tỳ nữ đi phòng bếp lớn lấy, nhưng ai cũng thoái thác nói khẩu phần không nhiều lắm, chờ tỳ nữ của nàng bưng về một chén tổ yến, thế nhưng còn ít hơn trước kia một nửa, thậm chí còn là chút nát vụn mà trước kia nàng cũng sẽ không thèm nhìn một cái.

Thành Khác thấy vậy đành phải nói: "Ngoài miệng mẫu thân nói không hy vọng chúng ta đến để tránh liên lụy chúng ta, nhưng trong lòng vẫn mong chúng ta đến, hiện giờ có một số hạ nhân trong viện bà làm xằng làm bậy, một nam quyến như đệ cũng không biết xử lý chuyện này, tỷ là cô nương trong phủ, tỷ nên đi lo liệu, như vậy mẫu thân mới có thể sống thoải mái trong viện một chút".

Ngọc Yên nhìn người hầu qua lại ngoài cửa sổ, mấp máy môi, chậm rãi đáp: "Trễ một chút ta sẽ tranh thủ đi thăm".

Bên ngoài huyên náo hồi lâu không ngớt, còn có chiều hướng càng lúc càng ồn ào, tâm tình Ngọc Yên vốn đã kém, bây giờ nghe được lại càng tức giận, khẽ mắng thị nữ đang chờ ngoài cửa sổ, "Đám người bên ngoài đang làm cái gì vậy? Gã sai vặt dám công khai ra vào hậu viện, náo loạn động tĩnh lớn như vậy có phải là cố ý khiến ta sống không được yên hay không?".

Thị nữ hơi do dự, nhẹ giọng đáp: "Là đồ ban thưởng trong cung, Giáng Vân Viện không chứa được hết, nên lão phu nhân làm chủ mở ra hai viện bên cạnh làm khố phòng cho đại cô nương để những vật kiện trong cung trước, những vật này chính là đưa qua".

Ai biết hai câu này nói sai chỗ nào, Ngọc Yên liền ôm mặt khóc.

Thành Khác bị dọa hết hồn: "Đây lại làm sao nữa?".

Đang nói bình thường đột nhiên khóc.

Ngọc Yên không thèm để ý đến dáng vẻ nằm sấp trên bàn, mặc cho nước mắt liên tục rơi xuống.

"Ta đáng lẽ nên sớm đi chết mới đúng, hiện giờ nàng thành Hoàng hậu, cả phủ đều dọn viện tử dọn của hồi môn cho nàng, hơn mười vạn lượng của hồi môn, công quỹ không có tiền, vậy mà lão phu nhân còn cho thêm! Cũng không nghĩ tới ngày sau các cô nương thiếu gia khác trong phủ xuất giá thì phải làm sao? Mượn tiền được không? Nàng thì oai phong rồi, mấy cô nương khác hủy hôn thanh danh đều bị hủy, nhưng nàng vẫn có thể làm Hoàng hậu nương nương! Cũng không suy nghĩ một chút cho các tỷ muội khác trong phủ, vơ vét sạch sẽ toàn bộ tiền, sau này chúng ta mượn tiền sống qua ngày sao? Ta không nên sống để bị mất mặt!".

"Ta đáng lẽ nên sớm đi chết mới đúng, hiện giờ nàng thành Hoàng hậu, cả phủ đều dọn viện tử dọn của hồi môn cho nàng, hơn mười vạn lượng của hồi môn, công quỹ không có tiền, vậy mà lão phu nhân còn cho thêm! Cũng không nghĩ tới ngày sau các cô nươ...

Cao dán da chó: Truyền thuyết kể rằng Phủ Chương Đức (nay là An Dương, Hà Nam) có một nhà Vương chưởng quỹ làm cao dán, thích làm việc thiện, bất kể giàu nghèo, miễn là có vết thương thì sẽ trị cho người ta, thanh danh rất tốt. Ngày nọ, Vương chưởng quỹ đem một ít cao dán đi hội làng, nửa đường đụng phải một người ăn mày què, cả người rách rưới, bốc mùi hôi thối. Người ăn mày nhìn thấy Vương chưởng quỹ, duỗi chân ra, trên chân mọc một cái mụn nhọt, cầu Vương chưởng quỹ chữa trị. Vương chưởng quỹ vừa nhìn thấy, lấy ra một miếng cao dán dán lên vết loét, nói: "Ngày mai sẽ đỡ".

Ngày hôm sau, Vương chưởng quỹ lại đụng phải người ăn mày què, vội hỏi: "Đỡ chưa?". Người ăn mày nói "Không đỡ, còn đau hơn". Vương chưởng quỹ mở cao dán ra xem, quả nhiên vết loét càng lớn, liền nói: "Ta đổi cho ông một miếng khác có công hiệu mạnh hơn, nếu vẫn không hết, ông cứ đến nhà tìm ta". Thế là đổi một miếng khác cho người ăn mày.

Đến ngày hôm sau, sáng sớm Vương chưởng quỹ muốn ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy người ăn mày què kia đang chờ bên cửa. Không đợi Vương chưởng quỹ mở miệng, kẻ què liền mắng: "Ngươi đúng là cái đồ lừa người! Cao dán của Phủ Chương Đức...toàn là hàng giả!". Vương chưởng quỹ mở ra xem, quá kinh khủng, miệng vết loét ở chân to bằng cái chén. Vương chưởng quỹ rất áy náy, nói: "Ta lại phối cho ông một miếng cao dán tốt hơn". Nói xong đỡ người ăn mày đi vào nhà. Vừa mới vào sân, một con chó vàng lớn nhào tới, cắn vào chân người ăn mày, Vương chưởng quỹ thấy vậy vội cầm gậy gỗ trong tay người ăn mày lên, một gậy đánh chết con chó. Người ăn mày cười: "Hôm nay có thịt chó ăn rồi".

Vương chưởng quỹ chạy đến sân sau, tìm được mấy vị dược liệu quý, chuẩn bị phối một miếng cao dán tốt hơn cho người ăn mày. Sang đây lại nhìn thấy, người ăn mày đang ăn thịt chó nướng, bên cạnh bày mấy miếng da chó. Người ăn mày nhận lấy cao dán đã phối xong, dán lên chân, lại cầm lấy một miếng da chó, cũng phủ lên phía trên. Thời gian không lâu, người ăn mày mở cao da chó ra, mụn mủ to như cái chén đã biến mất, thật sự là thần kỳ. Vương chưởng quỹ nhận lấy cao da chó, xúc động vạn phần, lúc này người ăn mày què bỗng nhiên không thấy đâu, lúc này hắn mới hiểu được là Quải tiên...Lý Thiết Quải đến truyền thụ tiên dược.

Điểm thúy: là một sự kết hợp giữa thủ công nghệ lông vũ và thủ công nghệ thuộc kim, dùng vàng hoặc kim loại mạ vàng làm những hình khuôn khác nhau, sau đó khảm cẩn thận những chiếc lông vũ màu xanh ở phần lưng của chim Bói cá lên khuôn, để chế tạo thành các loại trang sức cài trên đầu và sản phẩm thủ công nghệ, như quạt, bình phong...v.v... Trang sức điểm thúy cài đầu là thường thấy nhất, còn gọi là "điểm thúy trên đầu" (点翠头面). Do chế tạo phức tạp, chất liệu hiếm có, thế nên trang sức điểm thúy từ xưa chuyên dành cho gia đình quý tộc.