Kim Chi Sủng Hậu

Chương 45: Nàng không cần bắt chước bọn họ...



Thấy dáng vẻ bệ hạ, không giống kiểu không muốn cho người khác biết, có phải bản thân Ngọc Chiếu không muốn hay không? Cố tình giấu diếm trong phủ?.

Thành Hầu không thể không nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Cha con hai người vốn nên thân thiết, Ngọc Chiếu còn là đứa con đầu lòng của hắn, lúc đó hắn chưa từng làm cha, khoảnh khắc biết được Phác Dương quận chúa có thai, hắn thậm chí vui đến phát khóc, luôn phấn khởi đến đêm không ngủ được.

Mẫu thân thắp hương cầu Phật mong Phác Dương có thai là con trai, trên đời này nhà ai không mong càng nhiều trai tráng càng tốt, nhưng hắn và Phác Dương ngày ngày đều mong trong bụng là một cô nương.

Chỉ vì cảm thấy cô nương xinh đẹp, bất luận giống Phác Dương hay giống hắn, ngày sau cánh cửa đều sẽ bị đạp phá.

Tên của nàng cũng đã nghĩ xong từ lâu, là cái tên độc nhất, đặt theo bài thơ Mãn Giang Hồng mà Phát Dương thích nhất.

Về sau bất đắc dĩ đưa trưởng nữ đi cũng chỉ vì hy vọng nàng có thể bình an khỏe mạnh, trước đây hắn yêu thương Ngọc Yên cũng chỉ là ký thác phần thương xót đối với trưởng nữ không ở bên cạnh mà thôi.

Khi nào thì biến thành như vậy? Kinh khủng như thế? Khiến hắn không có mặt mũi nào đối mặt với thê tử đã mất, càng không dám đối mặt với trưởng nữ.

Hắn chợt nhận ra, bao năm qua, rốt cuộc hắn có xuất ra được mấy phần tâm tư trên người nàng đâu?.

Ngay cả sự kiên nhẫn cũng không có.

Ngày giỗ của vong thê, sau khi hắn hồi phủ lúc đêm khuya thấy một bức kỵ từ thờ trên hương án được viết không có chương pháp gì, lúc ấy chỉ cảm thấy đứa nhỏ này không để tâm đến ngày giỗ của mẫu thân, viết kỵ từ một cách cẩu thả như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, hắn có mặt mũi gì trách chữ viết của trưởng nữ khó coi? Yên nhi và Khác nhi là hắn tự tay dạy viết chữ.

Hắn đã bao giờ dạy trưởng nữ viết chữ chưa?.

Khi còn bé nàng ốm đau quanh năm trên giường, có thể viết được đã tốt lắm rồi, là yêu cầu của hắn quá cao.

Thành Hầu nghĩ như thế nào, Ngọc Chiếu nửa điểm cũng không biết. Nàng đi theo phía sau lão phu nhân và Lâm thị định lên xe ngựa, Ngọc Yên ngún nguẩy như trẻ con làm nũng với nàng: "Tỷ tỷ, nhiều tỷ muội như vậy, vì sao Thái hậu nương nương chỉ gọi một mình tỷ đi?".

Ngọc Chiếu cảm thấy Ngọc Yên dường như có tật xấu rất lớn, có khi lại ra vẻ quý nữ nhà giàu đoan trang hết mức, khiến mình ở bên cạnh làm nền giống như một con khỉ bú mẹ bướng bỉnh, có khi lại thích làm nũng thành bộ dạng hài đồng, trước sau không ăn nhập, cũng không cảm thấy kỳ quặc sao...

Trong lòng Ngọc Chiếu bất mãn, trên mặt cũng thể hiện ra một chút, nhướng mắt lạnh lùng nhìn nàng ta: "Sao, ngươi cũng muốn đi hay sao?".

Ngọc Yên nhận thấy Ngọc Chiếu thay đổi cảm xúc với mình, "Chỉ hỏi tỷ tỷ một câu thôi, lời này của tỷ tỷ là có ý gì...".

Ngọc Chiếu bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Có ý gì, ta là tội nghiệp ý muốn của ngươi, thật đáng thương, muốn đi cũng không được đi".

"Ngươi... Ta mới không muốn đi?!".

"Cười chết ta, ngươi không muốn đi? Muội muội lấy gương soi đi, đố kỵ hận không thể ăn luôn ta". Ngọc Chiếu cảm thấy lời trút giận hôm nay của mình rất hoàn mỹ.

Xung quanh xe ngựa là nội thị cung nữ tuyên chỉ trong cung, nghe động tĩnh không khỏi quay đầu lại xem trò khôi hài này.

Lâm thị vén rèm lên trước một bước, lộ ra nửa khuôn mặt phấn, liếc Ngọc Chiếu một cái, nhịn giận nói: "Biết tình cảm của hai tỷ muội các con tốt, cũng đừng chắn đường nói nữa, có chuyện gì đợi về rồi mới nói với tỷ tỷ con đi".

Ngọc Chiếu vịn cổ tay thị nữ từ từ lên xe, nhận thấy ánh mắt Ngọc Yên phía sau vẫn không thu lại, quay lưng ném rèm cửa về phía nàng ta.

Lâm thị thấy vậy, mắt trầm xuống, mím chặt môi, dời tầm mắt, nhắm mắt làm ngơ.

Mấy người vào Vĩnh An cung bái kiến Thái hậu, Thái hậu vẫn như lần trước, tự nhiên tán gẫu việc nhà với lão phu nhân.

Thái hậu ở trong thâm cung lâu ngày nên biết rất ít những chuyện lý thú ở kinh thành, cô nương nhà ai gả cho lang quân nhà ai, nữ nhi lớn tuổi nhà ai chưa lập gia đình nháo muốn làm nữ quan.

Lão phu nhân rốt cuộc là già rồi, cũng không thể nói về mấy tiểu cô nương xinh đẹp như hoa trong kinh thành này, tất cả những chuyện bà biết cũng đều là mấy chuyện hài lâu năm cũ rích, cũng không dám nói ra để bêu xấu.

Trước kia Lâm thị thường đi đến yến tiệc của các phủ khác, ngược lại có thể nói vài câu cùng Thái hậu, bà ta khéo nói, chốc lát đã khiến Thái hậu vui vẻ.

Những chuyện quan viên hậu trạch này, trước đây Thái hậu tuyệt sẽ không lén nói với thần quyến, hiện giờ đề tài kéo đến đây, không khỏi tế nhị hơn một chút.

Tầm mắt Thái hậu như có như không rơi xuống người Ngọc Chiếu, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Bà chìm nổi trong thâm cung mấy chục năm, mặc cho yêu ma quỷ quái gì, nhìn một cái thì biết trong bụng là loại gì, có mấy phần bản lĩnh.

Lần trước thấy vị đại cô nương này, tướng mạo ưa nhìn, cũng là người hiếm thấy không có tâm cơ gì, cả người lộ ra một cỗ bướng bỉnh.

Nghe nói vị Hầu phu nhân này còn là kế mẫu, nhà cao cửa rộng, bên trong khúc khuỷu quá nhiều, ngược lại khiến bà sinh ra vài phần thương tiếc, kiểu tính tình này cũng tốt, cho dù nàng ấy vào cung cũng là một người không thể gây được sóng gió gì.

Nhưng hôm nay, nghiệt chướng kia lại thủy chung muốn lập nàng làm Hậu...

Nếu cho nàng làm một nhất giai phi tần, ngược lại cũng không sao. Nhưng nếu là chính thê của Hoàng đế, Hoàng hậu ngang hàng với Hoàng đế về lễ nghi, ra cùng xe, vào cùng chỗ.

Nếu tính tình mềm mỏng, làm sao có thể đức phục, thống lĩnh hậu cung?.

Thái hậu lại chợt nhớ tới... Hiện giờ nghiệt chướng kia làm gì có hậu cung nào? Toàn cung ngoại trừ nội thị cung nhân, cũng không còn người nào khác.

Cô nương này nếu vào cung, chí tôn trên đời cùng nàng lại giống như một đôi phu thê bình thường, nhiều nhất là có nhiều tôi tớ hầu hạ mà thôi, cung nhân nội thị bên kia có hơn sáu cục hai mươi hai ti quản lý, đâu cần nàng xuất ra tinh lực gì?.

Chẳng qua hao tâm tốn sức chỉ là thỉnh thoảng ngày lễ tế tự, những việc này đều có mấy trăm quan viên của Lễ bộ Thái Thường tự lo liệu.

Đây quả nhiên là...

Trong mắt Thái hậu có thêm thổn thức buồn bã, giữa lúc hoảng hốt trong lòng dâng lên vài phần hoang đường, lại có chút không biết nói gì.

Lão phu nhân cùng thần phụ Lâm thị còn có thể thế nào? Lâm thị cho tới bây giờ đều chẳng hay biết gì, cho dù tâm trạng lão phu nhân sốt ruột như lửa, cũng phải lễ độ cung kính nói chuyện với Thái hậu, tất nhiên đều là chọn lời tốt, nửa điểm cũng không dám chủ động dò hỏi.

Ngoài điện có vài tiếng bước chân vang lên, tiếng nói chuyện lao xao của nội thị phía ngoài rèm châu phỉ thúy truyền đến.

Hình như đang nói bãi triều gì đó.

Ngọc Chiếu nâng lỗ tai lên, mang máng nghe thấy Lý Cận Lân nói chuyện ở ngoài, nàng nghiêng đầu vén một góc rèm châu lên, nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Lý Cận Lân đang đứng ngoài điện.

Nàng như có cảm giác, nhìn ra ngoài điện, thì thấy dưới thềm son cách đó trăm thước một đám người đông đen từ xa đi tới, ở giữa có một cái lọng vàng được xòe ra dùng để che nắng.

Người dưới lọng mặc một thân long bào huyền kim, đội Bình Thiên Quan, dáng người nhìn thật quen mắt.

Ngọc Chiếu thẳng người, hơi không yên lòng, dâng lên căng thẳng.

Nàng nghe Thái hậu ôn hòa hỏi nàng: "Nhớ ngươi gọi là Ngọc Chiếu phải không?".

Ngọc Chiếu lập tức trả lời: "Hồi bẩm Thái hậu nương nương, đây chính là tên của thần nữ".

Thái hậu nở nụ cười, nội dung câu nói lại đáng để người ta suy đoán: "Hồng khai ngọc chiếu, phượng dẫn kim thanh, không sai, là một cái tên đẹp, rất hợp với người".

Lâm thị sững sờ trong giây lát, làm sao cũng nghĩ không ra, đang yên đang lành Thái hậu nói những lời này để làm gì.

Cũng không thể gọi nha đầu không có quy củ kia làm Hoàng hậu chứ?.

Nghĩ như vậy trên mặt nhất thời tái nhợt, suýt nữa không duy trì được mặt mũi, nhưng lại nhớ đến lần trước bệ hạ đã cự tuyệt như vậy rồi, cho rằng là mình nghĩ lầm, có lẽ Thái hậu chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Lão phu nhân nghe xong, quả nhiên cả người chấn động, vẻ vui mừng trên mặt bị bà mạnh mẽ áp chế, e sợ mình nghe chập chờn, hiểu lầm ý của Thái hậu, ngược lại khiến mình xấu hổ chết.

Lúc này nữ quan ngoài điện đi đến gần bên cạnh Thái hậu thì thầm vài câu.

Nụ cười của Thái hậu hơi ngưng lại, bà cũng biết mình không cản được quyết định của Hoàng đế, đã như vậy, không bằng thuận nước đẩy thuyền xoa dịu tình cảm mẫu tử một chút.

Lời nói kế tiếp cũng không tiện có đương sự ở đây, Thái hậu khoát tay nói với Ngọc Chiếu: "Ai gia cùng tổ mẫu và mẫu thân ngươi ở trong cung này trò chuyện, nghĩ đến tiểu cô nương các ngươi nghe cũng rất nhàm chán. Hậu điện Vĩnh An cung này mới tu sửa một suối hoa sen, còn có chín đài phun nước, các tiểu bối đều rất thích...".

Ngọc Chiếu ngồi thẳng người lẳng lặng lắng nghe, Thái hậu nhìn cũng rất hài lòng với cung quy của nàng.

Mấy cung nữ đi đến nói: "Đại cô nương theo các nô tỳ đi dạo chung quanh đi".

Ngọc Chiếu lập tức hành lễ rời tiệc, đi theo sau cung nữ từ từ lui ra ngoài điện.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mảnh thiên địa này ngay cả cái bóng cũng thu nhỏ lại còn chút xíu, bóng của chính mình bị nàng giẫm dưới chân, không thể nhìn thấy nữa.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cung điện nguy nga đan xen nhau, giữa đường có một bậc thềm ngọc rộng lớn, phía trên có nhiều ngôi sao hợp lại, cực kỳ xa hoa.

Kéo dài về phía bảo điện hùng vĩ to lớn nhất, cao mười trượng, ngói kép tráng men vàng đỉnh nhọn bốn góc, giáp vàng vảy vàng, tựa như sắp cưỡi mây đạp gió mà đi.

Vàng son lộng lẫy, rực rỡ chói mắt, nhìn từ xa như cung điện lầu các của thần tiên.

Lần đầu tiên Ngọc Chiếu thấy đạo trưởng mặc triều phục đế vương.

Hắn cao ngất vì mang giày cao, đội Thông Thiên Quan, nút ngọc bịt tai, mặc Giáng Sa Bào.

Nhìn từ xa, cảm thấy dung mạo tuấn tú rất cao lớn, nghiêm trang cực điểm, phong thái đế vương từ trong ra ngoài.

Nếu hai người lần đầu gặp gỡ thấy hắn ăn mặc chính thức hơn, như thế nào Ngọc Chiếu cũng sẽ không bị lừa lâu như vậy.

Triệu Huyền cho hai bên lui xuống, ngay cả lọng cũng cho lui.

Hai người đi dọc theo hành lang bên ngoài trắc điện Vĩnh An cung ra ngoài, chậm rãi đi dạo, thậm chí cảm thấy ngay cả mặt trời nóng bỏng cũng mất đi nhiệt độ, cho dù hai người cùng nhau hòa tan trong ánh mặt trời chói chang này, cũng không cảm thấy khó chịu.

Triệu Huyền vừa hạ triều thì chạy đến đây, thời khắc nhìn thấy Ngọc Chiếu trái tim mới ổn định lại.

Nói đến cũng buồn cười, cả cung đều là người của Triệu Huyền, hắn cũng không biết đang lo lắng cái gì, dường như chỉ có tận mắt thấy nàng, thấy nàng làm nũng tinh nghịch, mới cảm thấy an ổn.

Triệu Huyền lo nàng nóng, cúi đầu hỏi nàng: "Bên ngoài nóng, trẫm dẫn nàng đi tìm nhà thủy tạ".

Ngọc Chiếu nghe giọng nói trầm hồn hậu của hắn, ngón chân không khỏi cuộn tròn một chút.

Làm sao không biết đạo trưởng muốn làm gì, hắn nhìn thủ lễ, nhưng cũng không hẳn như vậy, bằng không cũng sẽ không để mặc Ngọc Chiếu làm xằng làm bậy, thậm chí có khi không có người xung quanh, đôi mắt kia nhìn nàng luôn khiến nàng lo sợ bất an.

Nhưng thật kỳ quái, cho dù có đôi khi nàng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng lúc không thấy hắn, bản thân lại một mực muốn nhìn thấy hắn.

Nàng không tính là thông minh, hiện giờ cũng mới bất giác biết được, người này sớm đã dựng lên một cái lồng, cũng không bắt nàng, chỉ chờ nàng tự chui vào trong.

Mà nàng... nhìn có vẻ như quyền lựa chọn là nằm trong tay nàng, nhưng bản thân lại có chút cam tâm tình nguyện, chính mình hấp tấp đóng lồng lại.

Nàng nhìn trước ngó sau, mắt thấy đã cách xa cung điện, lúc này hai người đã bước vào trên hồ sen, trước mặt là một loạt đình thủy tạ nối liền nhau, dưới chân là hành lang chín khúc, hành lang trải rộng quanh co, uốn lượn về phía trước.

"Lão phu nhân và Hầu phu nhân còn ở bên trong, đợi lát nữa nếu không tìm thấy ta thì phải làm sao...".

Triệu Huyền thầm nghĩ giữ nàng lại bên người, lại còn phải bận tâm chuyện của người khác, "Đừng lo những chuyện này nữa, nếu muộn, ta đưa nàng về".

Ngọc Chiếu hơi không tình nguyện, nàng không thật sự muốn trở về Hầu phủ.

Triệu Huyền đưa tay vén mái tóc lộn xộn trước trán nàng, bên cạnh cũng không có người, tiện thể khẽ xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, Ngọc Chiếu vội nghiêng đầu sang chỗ khác, bụm mặt: "Cọ vào mặt ta làm gì? Hôm nay ta đã trang điểm đó".

Triệu Huyền nhịn không được bật cười, hắn sớm muốn hỏi: "Nàng bôi những thứ này lên mặt làm gì?".

"Tất nhiên là..." Ngọc Chiếu suy nghĩ một chút, chớp chớp mắt cười rộ lên: "Tất nhiên là vì làn da trở nên trắng hơn, càng đẹp hơn".

Triệu Huyền càng muốn cười, lấy khăn ra lau phấn trên mặt nàng: "Vậy vôi của bức tường kia ngược lại còn trắng hơn, sao không thấy nàng lấy bôi? Cũng không biết mấy thứ này làm từ cái gì, cũng dám trét lên mặt, cứ như một tiểu quỷ mặt trắng".

Còn trắng hơn người đã chết ba ngày, lời này Triệu Huyền có phần kiêng kị, không nói ra miệng.

Ban đầu nàng không quen với kiểu trang điểm này, đến bữa tiệc kinh thành thấy những tiểu nương tử kia ăn mặc trang điểm như vậy, ban đầu không thích ứng lắm, thời gian lâu, dần dần cũng có thể tiếp thu.

Thậm chí có thể cách khuôn mặt hoa này mà phân biệt được vẻ đẹp xấu của người khác.

Ngọc Chiếu không thèm quan tâm tới lời nói của đạo trưởng, trước theo hắn đi vào thủy tạ, bốn phía đều là đài phun nước cao như núi, tiếng suối róc rách từ trên kỳ sơn quái thạch chảy xuống, chảy vào trong suối, kéo theo từng đợt gió mát, còn mát hơn cung điện đầy hàn băng.

Nhìn thấy những con cá chép sặc sỡ đang chơi đùa dưới đáy đài sen. Ngọc Chiếu nổi lên hứng thú, nhận thức ăn cá cung nhân đưa tới, mỉm cười ngồi ở ven đình, một tay chống lên lan can trước người, một tay cho cá ăn khắp nơi.

Cho cá ăn cũng là một trong những sở thích của nàng.

Trong mắt Ngọc Chiếu hiện lên nghi hoặc: "Không phải mọi người trong kinh đều ăn mặc trang điểm như vầy sao? Còn có người bôi phấn vàng trên mặt đó, ta cảm thấy ta thà vẽ một khuôn mặt trắng còn hơn là vẽ một khuôn mặt vàng, nữ tử trong cung đều là như vậy, chàng không thấy đẹp sao?".

Triệu Huyền thấy nàng rất thích thú nhỏ, chim chó, bây giờ là cá, nàng đều có thể hớn hở chơi đùa cả ngày với tiểu súc sinh.

Mày mỏng khẽ nhíu, mắt sáng trong như nước mùa thu, mặt nhỏ eo thon, thướt tha xinh đẹp.

Ánh nước dập dờn chiếu lên khuôn mặt trơn bóng của Ngọc Chiếu, nụ cười càng thêm tươi đẹp đoan trang vài phần.

Nàng lại chỉ lo cúi đầu nhìn chăm chăm con cá dưới đáy ao trước mắt, hàng mi dày cong lên như chiếc quạt lông mềm mại, trong lúc kích động dâng lên một trận nhộn nhạo.

Triệu Huyền nhìn dáng vẻ này của nàng, ánh mắt khẽ động, ngại trước mặt người khác nên chỉ có thể giơ tay lên làm bộ chỉnh lại hạt châu rơi trên búi tóc nàng.

"Không cần phải như vậy, nàng không cần bắt chước bọn họ, bình thường nàng cũng rất đẹp rồi".

Không có ai đẹp hơn Bảo nhi nữa.

Ngọc Chiếu hơi rầu rĩ vâng một tiếng, nàng trang trọng như vậy đến bái kiến Thái hậu, có lẽ chỉ có nàng biết, nàng muốn để lại ấn tượng tốt với Thái hậu, lần trước bái kiến, Ngọc Chiếu chỉ cho rằng đi lướt qua, cho dù để lại ấn tượng xấu nàng cũng cảm thấy không sao, sau này cũng sẽ không ngày ngày đối mặt với Thái hậu.

Lúc này lại không được, Ngọc Chiếu lấy lại hơn mười phần tinh thần, chỉ vì đó là mẫu thân của hắn.

Trong thâm tâm Ngọc Chiếu biết rõ bộ dạng ngày xưa của mình, làm cô nương thì ngây thơ một chút cũng không sao, nhưng làm thê tử thì lại không phù hợp, nhất là khi đạo trưởng còn là thân phận kia.

Nếu nàng muốn cùng hắn ở bên nhau, vậy Ngọc Chiếu đương nhiên cũng phải nghiêm túc với người thân của hắn, quy củ càng phải học, đây đều là trốn không thoát.

Triệu Huyền làm sao không biết tâm tư của Ngọc Chiếu, trong lòng khó tránh khỏi xúc động, hắn nắm tay muốn kéo nàng sang đây, nhưng lại nắm phải thức ăn cá mà Ngọc Chiếu đang cầm trong tay.

Đối với việc nàng nói chuyện với mình mà trong lòng lại không chú tâm nên cảm thấy tức giận, thế nhưng còn ghen với con cá trong ao.

"Thái hậu đã lâu không quản chuyện gì, bà tự có niềm vui của bà, không cần ngày ngày bái kiến. Sau này trong cung chỉ có hai người trẫm và nàng, ngày sau nàng muốn làm gì trẫm đều làm cùng nàng, tùy nàng ngủ bao lâu, được không?".

Ngọc Chiếu dường như không thèm để ý đến những chuyện này, nàng hơi nhăn nhó hỏi hắn: "Chàng có thích những cô nương khác đẹp hơn ta không? Cả đời chàng sẽ chỉ thích mình ta thôi sao? Chàng có phản bội ta không?".

Triệu Huyền vốn tưởng rằng nàng bận tâm cái khác, không ngờ lại lo mình sẽ thích người khác.

Thì ra tiểu cô nương cũng không phải vô tâm vô phế, nàng cũng sẽ ghen tuông vì mình, cũng sẽ vì mình mà sốt ruột lo lắng.

Đôi môi tiểu nương tử đỏ thẫm, khuôn mặt cũng ửng đỏ theo câu nói kia, tóc mai bị gió thổi hơi loạn, nàng nhìn thẳng vào hắn bằng đôi mắt sáng rực, như thể nếu hắn không nói, thì nàng có thể duy trì động tác này mãi.

Thật là một cô nương yếu đuối, trên môi Triệu Huyền nở nụ cười, lại trịnh trọng hứa hẹn nói: "Gặp được nàng, trẫm làm sao còn có thể thích người khác? Nàng không cần trẫm, trẫm bèn phải thật sự thành người cô độc rồi, nàng nỡ hay sao?".

Ngọc Chiếu nghe xong rất thoải mái, hi hi ha ha nở nụ cười, khóe mắt cười cong thành vầng trăng khuyết, bên trong phản chiếu đường nét tuấn mỹ của Triệu Huyền, nàng cười cười lại hít mũi, hốc mắt hoàn toàn đỏ.

Triệu Huyền đứng bên cạnh nàng, luống cuống vỗ lưng cho nàng: "Nàng làm bằng nước mắt hay sao?".

Ngọc Chiếu ôm lấy ống tay áo của Triệu Huyền, lòng bàn tay có chút mồ hôi, kéo khoảng cách giữa hắn và mình gần hơn, giữa hai người chỉ cách nhau một tấc, nàng quay đầu về phía hắn: "Ta bị chàng làm cảm động khóc rồi... Đạo trưởng, khi nào chàng mới có thể cưới ta? Còn bao nhiêu ngày nữa? Hiện tại ta thật muốn ở bên chàng...".

Nàng không muốn tách ra với đạo trưởng, một khắc cũng không muốn.

Triệu Huyền cao hứng, rồi lại sốt sắng dặn nàng: "Chờ hạ chiếu lệnh chiêu cáo thiên hạ, Lễ bộ bên kia chuẩn bị xong điều lệ, vấn danh nạp cát bảo bọn họ cùng nhau thông qua là được".

"Vậy phải nhanh một chút mới được, khi nào đạo trưởng mới có thể hạ chiếu lệnh?" Ngọc Chiếu không thể chờ được nữa.

"Nếu nàng sốt ruột như vậy, vậy ngày mai đi, được không?".

Rốt cuộc ai là người sốt ruột cũng chưa biết...