Kim Chi Sủng Hậu

Chương 22: Bệ hạ vì người bệnh như ngài, đều để trống lục cung



Lại nói Giáng Vân viện bên kia, Lâm thị rời khỏi không bao lâu, nhị thúc mẫu và tam thúc mẫu của Ngọc Chiếu cùng nhau đến đây thăm nàng.

+

Đương nhiên là vì chuyện Ngọc Chiếu bị từ hôn.

Nhị thúc mẫu Kỷ thị xưa nay hiền lành, ngày thường tuy ít nói, nhưng là người có tâm tư trong sáng. Tam thúc mẫu Chu thị thì lúc nào cũng dè dặt, cái này cũng khó trách, tam thúc vốn không phải do lão phu nhân sinh ra.

Trong phủ cũng chỉ có Hầu gia tuổi không lớn đã quan bái tam phẩm, toàn phủ phải dựa vào. Mặc dù nhị phòng là kiểu không thích phấn đấu nhưng vẫn là huynh đệ cùng mẹ với Hầu gia, hơn nữa còn có lão phu nhân chiếu cố, dù sao cũng sẽ không quá kém.

Chỉ có tam phòng không nơi nương tựa, hành sự đều phải cẩn thận khắp nơi.

Kỷ thị và Chu thị nói chuyện trấn an Ngọc Chiếu, đều là cô nương trong nhà, rơi vào hoàn cảnh sắp thành thân còn bị từ hôn, khổ sở trong đó trong lòng các nữ quyến tất nhiên là hiểu rõ.

Đại cô nương không có thân mẫu, chỉ có một kế mẫu, tính tình Lâm thị không ai hiểu rõ hơn hai vị chị em dâu này.

Mặc dù Ngọc Chiếu không phải do bọn họ nhìn lớn lên, nhưng mấy người chưa từng có đụng chạm, lại là một cô nương xinh đẹp thích cười như vậy, hiếm có ai mà không thích.

Mùa hè Ngọc Chiếu bị sụt cân, lại sợ thân thể ngấm phải khí lạnh, chung quy cũng không dám ăn đồ lạnh quá mức.

Lúc hai người tới, Ngọc Chiếu đang ăn mấy chén canh tổ yến, nên kêu Trụy Nhi bưng ra hai chén cho bọn họ cùng ăn.

Tổ yến bổ dưỡng, mùa hè dùng sữa bò mật hoa chưng trên lửa nhỏ vài giờ, lại ngâm trong đá lạnh một lát, tăng thêm vài phần ngọt ngào, uống vài ngụm, khô nóng trong người cũng tiêu tan không thấy đâu.

Hai người Kỷ thị và Chu thị không khỏi cười rộ lên, tổ yến ở Hầu phủ bọn họ không tính là cái gì, mỗi tháng theo quy định mỗi người đều có một phần, nhưng đại cô nương như vậy, rốt cuộc làm cho trong lòng người ta thật thoải mái.

"Đại cô nương thật có lòng".

Hai người mở nắp ra, bên trong là tổ yến màu cam màu sắc mê người, cho dù Kỷ thị đã thấy qua không ít món ăn danh quý cũng không khỏi ngẩn ra: "A, đây đúng là huyết yến!".

Chu thị còn chưa từng thấy qua, cũng có nghe nói huyết yến trân quý, huyết yến sinh trưởng trên vách núi ở cực nam, mỗi năm cũng chỉ có một ít đều đem làm cống phẩm, phỏng chừng đều không phân đến trong cung, nào có đạo lý lưu thông ra bên ngoài?.

Cho nên bà chỉ nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy, hôm nay lại ở chỗ đại cô nương thấy được.

"Thứ tốt bậc này, năm trước ta lại chỉ nghe nói qua, hôm nay đúng là là dính phúc khí của đại cô nương". Chu thị ngượng ngùng cười.

Trụy Nhi lại bưng lên cho hai người mấy đĩa trái cây mới cắt xong, Ngọc Chiếu mỉm cười không nói gì.

Cái này với nàng mà nói không tính là gì, đồ mình thích ăn, ngoại tổ mẫu luôn có thể nghĩ hết biện pháp để mua về, nếu không phải do nàng không thích ăn, bằng không khố phòng tất nhiên sẽ không thể nhét hết được.

Hai người ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại đối với nhà ngoại của Ngọc Chiếu có thêm một phần cân nhắc. Nguyên lai nghe nói đại cô nương ở nhà ngoại được vô vàn sủng ái, nhưng rốt cuộc không tận mắt nhìn thấy.

Hôm nay lại thấy đồ vật bày biện trong phòng này, đế nến tráng men màu, đèn lồng hoa vân có móc treo bằng ngọc, còn có trường kỷ nơi bọn họ đang ngồi được hàn ngọc bao phủ, cây san hô trong phòng cao bằng thân người, ngay cả chén sứ ngọc trong tay bọn họ, cũng đều là men sứ.

Cái nào không phải là trân bảo có giá trị liên thành?.

Xuất thân như vậy, tướng mạo như ngọc, thế nhưng cũng có thể bị từ hôn.

Thế đạo này rốt cuộc là ông trời không có mắt. Hai người Kỷ thị Chu thị nhìn nhau một cái, trong mắt đều là bất lực.

Lâm thị là trưởng tẩu, bọn họ không thể nói cái gì không tốt, nhưng tâm tư của Lâm thị, đáy lòng của hai người bọn họ rốt cuộc là hiểu rõ nhất, khi dễ cô nương không có mẹ, cũng không sợ gặp báo ứng.

Một lát sau, thấy bộ dạng buồn ngủ của Ngọc Chiếu, hai người cũng không ở lại lâu, nên đứng dậy cáo từ.

"Đại cô nương mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, hai người chúng ta đi trước, ngày sau nếu đại cô nương có thời gian, cũng đến trong viện của chúng ta đi dạo một chút, nha đầu Ngọc Dao luôn nhớ tới đại tỷ tỷ đó".

Ngọc Chiếu cười đáp ứng: "Được, con rảnh sẽ đi".

Sai thị nữ tiễn hai người đi khỏi, Ngọc Chiếu dựa vào trường kỷ hàn ngọc ngồi một hồi lâu, rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi, lại không muốn ngủ như vậy, ngủ một giấc quang cảnh một ngày lại trôi qua, nàng luôn cảm thấy có lỗi với thời gian của mình.

Nhưng dù sao cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ kéo tới từng đợt, sau đó cũng không có ý định đấu tranh nữa, đứng dậy đi vào bên trong.

Mũi giày của Ngọc Chiếu từng bước tiến lên, đi đến bên giường nằm xuống, người còn nhanh hơn thân thể một bước, đôi mắt còn chưa nhắm lại, người đã ngủ say...

Trời đất quay cuồng một trận, nàng mơ hồ mở mắt ra.

"Bảo nhi...".

"Bảo nhi...".

Trên nóc giường treo rèm màu sáng như áng mây rực rỡ, kéo dài đến thảm trên sàn, một góc rèm bị vén lên, ánh nến sáng ngời, một vị nam tử cao gầy đứng đó, hắn không sợ phiền toái khẽ vuốt ve lông mày của nàng, hết lần này đến lần khác gọi nhũ danh của nàng.

Cái tên này của mình, người biết rất ít, thậm chí ngay cả một đám thân nhân ở Hầu phủ cũng không ai biết.

Lúc nhỏ thân thể nàng yếu ớt, có thể sống sót hay không cũng không biết được.

Khi đó ngoại tổ mẫu đặt tên cho nàng là Bảo nhi. Bảo nhi, Bảo nhi, tâm can Bảo nhi.

Ngoại trừ ngoại tổ mẫu, cũng chỉ có cữu cữu với khuê mật lúc nhỏ gọi nàng như vậy, nhưng người đang gọi nàng, rõ ràng không phải là cữu cữu của nàng.

Nàng nhìn theo khoảng trống bên ngoài rèm, chỉ thấy bốn góc trong phòng dựng lên đèn tê cung, đèn đuốc lờ mờ, gian phòng này còn cao lớn giống như trong cung điện.

Nam tử mặc xiêm y tối màu, tóc đen như mực, hắn gọi tên nàng dịu dàng như vậy, giống như nếu dùng sức một chút nàng sẽ tan thành mây khói, làm sao Ngọc Chiếu cũng không thấy rõ mặt hắn, nàng dốc sức chớp chớp mắt, muốn làm tiêu tan sương mù trong mắt, muốn nhìn rõ mặt của nam tử kia.

Nhưng là phí công vô ích.

Nàng không thể khống chế được thân thể của mình, nàng nằm trên giường, ngay cả cử động cánh tay một chút cũng khó như lên trời, nàng giống như một bà lão gần đất xa trời.

Nàng chỉ có thể tận mắt nhìn nam tử ở trong mắt càng ngày càng mờ dần, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Nàng nghe được tiếng nói chói tai của các nữ nhân, sắc bén, rồi lại cố ý hạ thấp giọng.

"Thật không biết vị này là tạo nghiệt gì, bệnh thành như vậy...".

"Suỵt! Cô không muốn sống nữa sao? Lời này nếu bị người khác biết, cô có mấy cái đầu đủ để chém hả?".

"Nơi này chỉ có một người bệnh không còn nhiều thời gian, có thể nghe được cái gì. Còn không biết có thể sống được mấy ngày, cả ngày cứ lấy thuốc quý treo ra như vậy, cũng không thấy nửa phần chuyển biến tốt... Cô nói người này nha, thật sự tất cả đều là mệnh số...".

Ngọc Chiếu cử động ngón tay, trong nháy mắt cảm giác tù túng trên người nàng giống như tiêu tán đi rất nhiều, Ngọc Chiếu có thể phát ra tiếng, nàng khàn giọng hỏi bọn họ: "Ta là ai? Đây là đâu? Tại sao ta lại không thể sống?".

Tuy rằng sức khỏe của nàng kém hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không đến mức xấu thành như vậy...

Hai tỳ nữ bị kinh hách một chút, run rẩy nói: "Người... Người là quý phi nương nương trong cung của chúng ta, bệ hạ vì người, đều để trống lục cung".

Ngọc Chiếu trợn tròn mắt, nàng nhớ lại giấc mộng lần trước, hỏi: "Trượng phu của ta không phải là Cố Thăng sao? Sao lại biến thành bệ hạ? Các ngươi ở đây đang nói bậy bạ gì đó?".

Lần trước nằm mơ trượng phu của nàng còn là tên súc sinh Cố Thăng kia, sao lúc này lại biến thành Hoàng đế...

Một loạt biến cố khiến người ta trở tay không kịp, cho dù Ngọc Chiếu suy nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đó là chồng trước của người, nương nương phải nhớ thay đổi cách xưng hô đi. Cố đại nhân thương cảm cho bệ hạ, đưa người vào hậu cung, bệ hạ miễn cưỡng mà thu nạp".

Ngọc Chiếu nghe xong, đầu óc chấn động một tiếng, toàn thân cao thấp không nghe sai khiến như bị sét đánh.

Này...

Nàng...

Nàng đây là đã tạo nghiệt gì?.

Đào mộ phần tổ tiên của nhà Cố Thăng sao? Hay là quất roi vào thi thể của tổ tông Cố Thăng?.

Còn có cẩu Hoàng đế hoang dâm vô đạo này, ngay cả chuyện cướp đoạt thê tử của thần tử cũng có thể làm ra được?.

Trách không được nàng không còn sống được mấy ngày, đổi lại nếu là bất cứ ai trải qua những thứ này, còn có thể muốn sống tiếp sao?.

"Nương nương thả lỏng tâm tình một chút mới có thể dưỡng bệnh tốt, hậu cung tiền triều này đều đang nhìn người chằm chằm, thân tái giá của người vốn đã chọc tới rất nhiều lời đồn nhảm không căn cứ, làm thanh danh hoàng gia bị tổn hại, hiện giờ...".

Cái gì Ngọc Chiếu cũng không muốn nghe tiếp, chuyện này thật hoang đường! Cho dù chuyện này là thật, làm sao có thể trách nàng?.

Ngọc Chiếu cảm thấy lời này quá mức chói tai, hổn hển quát mắng bọn họ: "Câm miệng! Câm miệng! Tất cả các ngươi đều câm miệng lại! Ta không muốn nghe".

Biết rõ là mơ, nàng vẫn tức giận đến gần chết.

Đột nhiên Ngọc Chiếu từ trong mơ bừng tỉnh, mồ hôi đầy người, ngay cả gối cũng ướt đẫm một mảng lớn.

"Lại nằm mơ..." Ngọc Chiếu lẩm bẩm, tim đập mạnh, mí mắt cũng giật mạnh theo.

Nếu là lần đầu tiên nằm mơ, thời gian trong mơ rối loạn, phía trước còn đang cùng Cố Thăng tình chàng ý thiếp, phía sau đã đưa tang nàng. Mà giấc mộng lần này tựa hồ cùng giấc mộng lần trước liên kết với nhau, lấp đầy hoàn chỉnh phần trống rỗng trong đó, hiện tại Ngọc Chiếu suy nghĩ vô cùng rõ ràng.

Nàng không thể chịu đựng nổi bệnh tim của mình, mà Ngụy Quốc Công phụ tình liền cưới Ngọc Yên, quay đầu đã đưa nàng cho thiên tử...

Chính mình sau khi bị lang quân và muội muội phản bội, lại phải nhận vô số lời trách cứ cùng bêu danh của hậu cung tiền đình, lúc này mới buồn bực mà chết!.

Ngọc Chiếu nằm trên giường nhìn rèm che thêu đầy hoa bách phúc nở rộ, kinh ngạc nhìn không trung một hồi lâu, giơ tay lên lau mắt, quả nhiên sờ được một tay nước mắt nóng bỏng.

Nàng hít hít mũi đem chua xót một lần nữa hít trở vào, ngón tay đều nhịn không được run rẩy.

Vì giấc mơ kia, giấc mơ quá mức kinh hãi thế tục, tim Ngọc Chiếu run lên.

Bệ hạ... Làm sao mình có thể có quan hệ với bệ hạ?.

Nhất định là Cố Thăng, nhất định là hắn. Mình được giấc mơ lần trước nhắc nhở, đã thuận lợi hủy hôn với Cố Thăng, ngày sau nàng và hắn sẽ không gặp lại nữa, chỉ cần né tránh hắn, sẽ không giống như kiếp trước...

Không, trái tim Ngọc Chiếu vẫn còn đang treo lơ lửng, nàng nhớ tới lúc trước lão phu nhân quyết tâm muốn đưa nàng vào cung, lần trước không được, lần này thì sao? Hiện giờ mình đã hủy hôn, có phải bọn họ lại nổi lên tâm tư hay không?.

Mình có thể tránh một lần, có thể tránh được lần thứ hai sao?.

Ngọc Chiếu lo sợ bất an, xoay người lại cảm giác bên hông lấn cấn, sờ một cái là mảnh ngọc sâu nhỏ được nàng đem theo bên người. Nàng tháo ngọc xuống đặt ở trong lòng bàn tay, lật qua lật lại, càng nhìn càng vui, tâm tình cũng ổn định theo.

Ngọc Chiếu đưa tay búng sâu nhỏ, ưu sầu trên mặt giảm đi rất nhiều.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hiện giờ nàng đã không có bất kỳ liên quan gì với người trong mộng, còn có thể như thế nào nữa? Ở đây buồn bã sợ hãi chẳng qua là bản thân tự dọa mình mà thôi.

Cuộc sống ở trong kinh rốt cuộc khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên, nếu có thể trở về Giang Đô, không còn gì có thể tốt hơn nữa.

Vì thế sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Ngọc Chiếu đã thức dậy đi tới Tử Dương quán, lần này làm như vậy nhưng là thật lòng thật dạ cầu thần phù hộ.

Nếu nói lần trước nàng dâng hương, nửa thật nửa giả đi viếng, viếng nhầm thần tượng nàng cũng không muốn viếng lại thêm lần nữa, lần này dâng hương Ngọc Chiếu hận không thể ba bước một dập năm bước một quỳ, chỉ cầu thần quân đừng để ý lần trước nàng không thành tâm mà làm khó nàng.

Như bản thân mình, có việc thì cầu thần, không có việc gì thì đến đạo quán trêu ghẹo đạo trưởng, nếu thật sự có thần linh tất nhiên cũng sẽ không giúp mình.

Lần này cuối cùng nàng cũng tìm được chánh điện thờ cúng thần quân, cúng trăm lượng hương hỏa, thỉnh về một pho tượng thần, dự định khi trở về Giang Đô sẽ đưa cho ngoại tổ mẫu, bảo ngoại tổ mẫu rảnh rỗi thì thắp hương, dù sao cũng có thể cầu tâm an.

Trong chánh điện nhộn nhịp, không ít người đều đang chép kinh, Ngọc Chiếu tìm một chỗ yên tĩnh, quỳ trên bồ đoàn, Trụy Nhi đem một cái bàn tới đặt ở trước người nàng, Ngọc Chiếu cũng bắt đầu học người khác sao chép Đạo Kinh.

Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân. Trí hư cực, thủ tĩnh đốc, vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục; phù vật vân vân, các phục quy kỳ căn...

***

"Thế nào rồi? Không phải vị cô nương kia đã sớm vào trong đạo quán sao? Vì sao còn chưa đến?" Sáng sớm Lý Cận Lân nghe người canh giữ bên ngoài nói, ở dưới chân núi nhìn thấy kiệu của Ngọc Chiếu thì rướn cổ lên chờ, nhoáng một cái đã chờ từ sáng đến xế chiều, vẫn không thấy người đến, hắn vội dậm chân.

Cấm vệ cũng không biết tại sao, "Không tới chỗ chúng ta, đi thẳng vào chánh điện, không thấy nàng ấy đi ra".

Một cấm vệ khác đi chánh điện nhìn trộm một vòng, thở hồng hộc chạy tới nói: "Cô nương kia ở bên trong sao chép kinh, phỏng chừng hôm nay không đến trời tối là sẽ không đi ra".

Kinh thư đơn giản nhất cũng có hơn một ngàn chữ, nếu không phạm sai lầm, nào có mau như vậy đã sao chép xong?.

Lý Cận Lân nghe xong nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, vẻ mặt thở dài, đi vào trong điện.

Cấm vệ vội gọi hắn lại, trên mặt có một tia xấu hổ, thăm dò hỏi: "Đại giám, bệ hạ có nói khi nào sẽ hồi cung không?".

Từ sau khi hưu mộc Đoan Ngọ, bệ hạ đã ở đây liên tục năm ngày, tấu chương trong cung đều chất thành một đống, Trịnh các lão đến thúc giục hai lần, bệ hạ không gặp hắn, đám thị vệ thân cận bọn hắn suốt ngày bị thúc giục đến da đầu tê dại.