Kiều Nương Y Kinh

Quyển 2 - Chương 1: Huyền diệu



Giữa tháng bảy, Giang Châu tiến vào mùa thu nhiều mưa, mưa đã có chút lạnh, Núi Huyền Diệu ngoài thành Giang Châu bao phủ ở trong mưa, càng có vẻ xanh ngắt, thấp thoáng dưới chân núi hai đạo quán như ẩn như hiện.

Giống như các địa phương khác, có núi tất có tiên, Huyền Diệu Sơn có Huyền Diệu Quan, chỉ là Huyền Diệu Quan cũng phân làm lớn, nhỏ.

Đại Huyền Diệu Quan ở chân núi, bắt đầu xây dựng thì có hai tòa tam điện, cùng một cái sân khấu, Tiểu Huyền Diệu xây dựa vào sườn núi, chỉ có một điện, nhỏ hẹp lại phong cảnh rất tốt.

Giống nhau chính là hai cái đạo quán, đại Huyền Diệu Quan do một vị quan chủ đạo cô mang theo năm nữ đồ, Tiểu Huyền Diệu nguyên bản chỉ có một quan chủ đạo cô, mấy năm trước nhận nuôi hai cái bé gái mồ côi làm thiếp đồng.

Huyền Diệu Sơn tuy rằng tú lệ, nhưng không tính là danh sơn thắng cảnh, theo lý thuyết ở loại địa phương này, một cái đạo quán là đủ, nay lại có hai đạo quán, hương khói có thể nghĩ, nhất là có một đạo quán thanh danh còn không nổi.

Một phụ nhân ục ịch vọt vào sơn môn, thấy một đạo cô đang từ dưới hành lang đi qua, liền đỏ mắt giống như thấy cừu nhân.

"Không biết xấu hổ, con lừa ngốc, ta đánh. . ." Phụ nhân hướng lại hét.

Đạo cô kia lại sắc mặt bình tĩnh, hiển nhiên chuyện thường xảy ra.

"Người lương thiện, nơi này của chúng ta là đại Huyền Diệu Quan." Nàng thi lễ nói." có phải ngài muốn tìm Tiểu Huyền diệu quan?"

Nắm nay sắp đánh trên đầu đạo cô dừng lại, phụ nhân thở hổn hển trừng mắt một khắc.

"Dù sao các ngươi cũng cùng một giuộc!" Nàng cuối cùng nói, xoay ngườiđi ra ngoài.

Đạo cô nhìn bóng lưng phụ nhân bất đắc dĩ cười khổ, bên trong phòng khách đi ra một đạo cô hơn 40 tuổi, nàng bước lên phía trước thi lễ.

"Quan chủ." Nàng nói.

Quan chủ gật gật đầu.

"Quan chủ, người xem Tiểu Huyền Diệu quan hồ nháo, thanh danh chúng ta cũng mất hết." Đạo cô cười khổ nói.

Quan chủ thở dài.

"Có năng lực chống lại sao? Đó là do Trình gia cung cấp nuôi dưỡng, không phải dựa vào tiền hương khói, vả lại có Trình gia làm chỗ dựa, làm sao, làm sao." Nàng nói, đứng ở dưới hành langnhìn về phía lưng chừng núi, "Chính là đáng tiếc rồi, đây là nơi tốt."

Một đạo tiếng sét lướt qua không trung, đạo cô sợ tới mức che tai lại.

"Gần đây càng nhiều sét hơn trước." Nàng nói.

"Năm nào cũng đều như thế." Quan chủ mỉm cười nói, nàng nói xoay người đi vào.

Đạo cô kia mắt lại nhìn đạo quán ở lưng chừng núi.

"Hàng năm sao sét không bổ nó đi?" Nàng nói thầm một câu.

"Nơi này là do Cao Tổ phụ năm đó ổn định, làm cho vợ đến cầu phúc, mời đạo cô núi Thanh Thành đến trấn thủ, quả nhiên là mọi sự trôi chảy." Nha đầu nói, "So với đại Huyền Diệu Quan dưới chân núi kia còn linh nghiệm hơn, cho nên đã quên tên khai sinh, chỉ xưng hô Tiểu Huyền Diệu quan."

Gió mang theo mưa bụi có chút lạnh, nàng đưa tay đóng cửa sổ lại, mà che đang bị gió thổi an tĩnh lại, sau đó rõ ràng để lộ ra bóng người .

Nha đầu nhấc màn che lên đi qua, nhìn thấy Trình Kiều Nương trước sau như một im lặng đọc sách, vừa đọc sách, một bàn tay ở trên bàn vừa chậm rãi chuyển động.

Cũng không thể nói một ngày một khác, so sánh với trước kia, động tác viết chữa của tiểu thư lưu loát hơn rất nhiều rồi.

Viết xong một hàng chữ, Trình Kiều Nương ngừng tay.

"Giờ đây trấn thủ núi không phải Thanh Thành đạo cô chứ?" Nàng hỏi.

"Đương nhiên không phải, chuyện trăm năm rồi, không phải là thành Thần Tiên rồi?" Nha đầu cười nói, quỳ ngồi xuống, đưa đến một chén nước, "Sau khi đạo cô qua đời, nhất thời không mời người đến được, Trình gia lại bởi vì xây dựng sông tiêu hao hết gia tài, đạo quán này liền hoang phế, vẫn là lão thái gia một lần nữa tu sửa lên, giờ đây quan chủ là là người Trình gia chúng ta, một nữ tử bên Nam Trình, tự nguyện tu hành, cho nên liền đến nơi đây."

Trình Kiều Nương im lặng một khắc, ngày ấy sau khi vào cửa, tự nhiên có quan chủ nghênh đón, chẳng qua quan chủ này vội vàng cùng nữ quản sự nói chuyện, cũng không để ý đến mình cùng tiến đến, quét mắt thấy, tuổi chừng ba bốn mươi, tướng mạo không tính là thật tốt, chỉ là đôi mắt cũng uyển chuyển có thần.

Ý niệm trong lòng trăm lần chuyển.

"Ừ." Trình Kiều Nương nói.

Nha đầu nghe tiếng trả lời, mới dám tiếp tục nói chuyện.

"Tiểu thư, muốn ăn lót dạ sao? Dưới chân núi mới bán quýt đường, em mua một ít." Nàng nói.

Tay Trình Kiều Nương vịn bàn trầm mặc một khắc.

Nha đầu biết nàng suy nghĩ, liền cũng im lặng không tiếng động.

"Dùng đường bao lại rồi ăn." Trình Kiều Nương nói.

Tiểu thư nói ra cái ăn, luôn là nàng mới nghe lần đầu, chỉ là nha đầu cũng không nghi vấn.

"Vâng." Nha đầu mỉm cười nói, "Tiểu thư nói cho nô tì làm sao?"

Tiểu Huyền Diệu dựa vào núi mà xây dựng, đất có hạn, trừ bỏ cửa quan cùng chính điện, hai bên có sương phòng, hai cái cửa đi vào, ở bên kia chính là quan chủ cùng với hai tiểu đồng, bên này Trình Kiều Nương cùng nha đầu ở, có nhà bếp riêng, không thể làm chung.

Nha đầu đi qua bên này thì hai tiểu đồng cắt cỏ khô dưới mưa, đạo bào cũ sửa lại đã ướt đẫm, dáng gầy teo nho nhỏ nhìn qua rất là phong phanh.

"Saokhông dùng ô?" Nàng không khỏi hỏi.

Âm thanh này kinh động các tiểu đồng, các nàng kinh hoàng đứng dậy, nhìn thấy người tới nha đầu sợ hãi không dám nói.

"Mưa cũng không lớn, hai người nhàn hạ mới làm như vậy." trong Phòng truyền ra giọng nữ, chợt đi ra.

Quan chủ sắc mặt mang ý cười, một mặt nhìn hai tiểu đồng.

"Còn không đi nổi lửa nấu cơm!" Nàng quát.

Hai tiểu đồng kích động chạy đi.

Quan chủ mới lại nhìn về phía nha đầu, miệng hé cười.

"Tiểu thư có cái gì phân phó?" Nàng hỏi.

"Mượn đạo cô mấy khối đường mạch nha." Nha đầu nói, không biết sao đối với quan chủ cười có chút cảm giác không thoải mái, nói ngắn gọn.

"Nói cái gì mượn a, đều là người Trình gia." Quan chủ cười nói, xoay người đi vào cầm mấy khối đường đi ra.

Nha đầu cảm ơn xoay người rời đi, đang nhìn khối đường, thình lình ở cửa viện lao lên một người, ngẩng đầu nhất thấy một nam nhâncao lớn thô kệch khoác áo tơi.

Nha đầu hoảng sợ.

Đây là nơi ở nữ tu, sao có nam nhân vào được!

"Tiều phu, chắc ngươi nhận được tin rồi, sao hôm quakhông mang củi đến?" Quan chủ ở phía sau nói.

Tiều phu? Nha cúi đầu đầu, cảm giác tầm mắt đánh giá khắp người mình, nàng vội vội vàng vàng đi ra.

"Đúng là đến nói cho đạo cô, trời không tốt, hôm qua không có củi, ngày mai tất nhiên đưa tới."

Phía sau truyền đến âm thanh nam tử thô lăng, đi vào cửa viện mình bên cạnhđóng cửa, âm thanh liền nghe không được rồi.

Nhìn thấy cửa viện đóng, nam tử mới thu hồi tầm mắt, chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của quan chủ .

"Thấy rồi không dứt ra được?" Quan chủ nói, dựa vào cửa, trên mặt vài phần xinh đẹp, làm gì còn có nửa điểm thanh tu như vừa rồi.

Nam tử cười hắc hắc, cầm tay quan chủ.

"Cũng đang còn non nớt, bộ dạng không tốt." Hắn nói.

Quan chủ bĩu môi.

"Đây là tiểu thư mới được đưa tới?" Nam tử hỏi, "Ta nghe nói đặc biệt đến xem, ngày sau chỉ sợ không tiện đến đây đi?"

"Tiểu thư này là một ngốc tử, đây chính là nha đầu." Quan chủ cười nói, xoay người vào nhà, "Có cái gì không tiện, ngươi không muốn đến thì không đến thôi."

Nam nhân hắc hắc nở nụ cười theo sát đi vào tùy tay đóng cửa phòng lại.

". . Nha đầu kia cũng quá xấu đó, còn không bằng hai đứa nhỏ nàng nhận nuôi. . ."

". . Biết ngươi thèm ăn, nhưng cũng phải từ từ, còn quá nhỏ đâu. . ."

Tiếng nam nữ vui cười cách cửa sổ truyền tới, hai tiểu đồng trong phòng bếp cúi đầu ôm đầu gối, lửa trong bếp đã châm rồi, lại tựa hồ không tiêu tan hàn ý trên người các nàng.