Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 126



Cao Trường Hạo là cháu trai nội đầu tiên của hắn, cũng là cháu trai mà hắn cưng chiều nhất, mỗi khi nghe thấy Lâm Thấm dốc hết sức lực khen ngợi Cao Trường Hạo, hoàng đế luôn luôn vui vẻ.

“Trẫm đồng ý ngươi chuyện này, nhất định khiến ngươi thoát khỏi bể khổ.” Hoàng đế cười hứa hẹn.

Lâm Thấm mừng đến không biết nên như thế nào cho phải, mắt cười đến giống như trăng rằm, “Bệ hạ ngài thật tốt quá! Bệ hạ, cháu là hài tử ngoan rất có lương tâm, bánh ít đi bánh quy lại, hiện giờ cháu sẽ đến Dưỡng Ninh cung chơi với thái hậu bà nội đi, bảo đảm dụ dỗ được bà lão nhân gia tâm tình thoải mái, vui vẻ cười to.”

Hoàng đế có lòng trêu chọc nàng, “Nghe lời này của a Thấm, nếu như trẫm không đồng ý giúp ngươi, ngươi sẽ không định dỗ dành thái hậu vui vẻ rồi?”

Lâm Thấm cười hì hì, “Bệ hạ, có một số việc không lấy tiền cũng cần phải làm, nhưng mà, thu tiền này đều không hề giống nhau, có đúng không? Ăn miệng mềm của người ta, cầm tay ngắn của người ta, nhận chỗ tốt của người ta, trên vai đầy đủ trách nhiệm rồi, không làm không được.”

Nàng vừa nói chuyện, không tự kiềm chế được chùn vai, giống như trọng trách trên vai rất nặng vậy.

Hoàng đế cười vui vẻ.

Lâm Thấm là một hài tử vui vẻ sung sướng nói lời thú vị khiến cho người ta ôm bụng cười, khi còn là một tiểu cô nương ba bốn tuổi, hoàng đế đã rất thích nàng, qua nhiều năm như thế rồi, Lâm Thấm vẫn luôn có thể cọc cho hắn vỗ tay cười to.

A Hân cười thật ngọt thật đáng yêu, “Trên vai dì nhỏ có trách nhiệm đó, a Hân chia sẻ giúp dì nhỏ có được không?”

Lâm Thấm vui mừng gật đầu, “Được đó, a Hân và dì nhỏ cùng nhau đi. Chà, vốn chỉ có một mình dì, thái hậu bà nội đã cười không ngừng rồi, lại thêm a Hân cháu, vậy uy lực càng tăng gấp bội. Nếu là ngày trước nội khố đầy đủ, hoàng đế bệ hạ ra tay vẫn còn rộng rãi, hai ta đều có thể phất ra một món tiền nhỏ.”

Nói đùa giỡn một lúc, Lâm Thấm và a Hân cùng cáo từ, hoàng đế dặn dò hai người, “Không chỉ dỗ dành thái hậu vui vẻ, còn phải ra ngoài đi dạo với bà lão nhân gia, khoan khoái thoải mái gân cốt. Hiện giờ lão nhân gia càng lúc càng lười, không thích nhúc nhích, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.”

Lâm Thấm và a Hân gật đầu đồng ý.

Cáo từ hoàng đế ra ngoài, Lâm Thấm và a Hân ra khỏi Tử Thần điện, ngồi lên long xa xinh xắn, đi tới Dưỡng Ninh cung.

Thẩm Tướng và Lư khu mật từ điện Diên Anh tới đây, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Lâm Thấm và a Hân.

“Đây chẳng phải là Dự Chương quận chúa và dì nhỏ của quận chúa sao? Thì ra bệ hạ để cho chúng ta chờ ở điện Diên Anh là bởi vì gặp hai cô nương này.”

Thấm Tướng ngẫm nghĩ trong lòng, “Bệ hạ thật sự yêu mến rất nhiều một hệ Tề Vương đó.”

“Thẩm đại nhân, Lư đại nhân, mời đi bên này.” Tiểu nội thị niềm nở dẫn đường.

Thẩm Tướng liếc nhìn về phía Lâm Thấm rời đi, bước không nhanh không chậm, cùng Lư khu mật vào Tử Thần điện..

--

Bách phi tổ chức bách hoa thịnh hội thật long trọng náo nhiệt, thục nữ tụ tập, quần áo đẹp đẽ, trang điểm xinh đẹp, ganh đua sắc đẹp.

Phu nhân Thẩm Tướng Trịnh thị dẫn theo Tôn thị nàng dâu con thứ của bà hầu hạ bên cạnh, còn mang theo ba cháu gái nội, Thẩm Minh Tư, Thẩm Minh Hảo, Thẩm Minh Châu.

Thẩm Minh Tư, Thẩm Minh Hảo và Thẩm Minh Châu xấp xỉ tuổi nhau, đều là cô nương mới cập kê, ba người tướng mạo xuất chúng, đứng ở một chỗ giống như ba đóa hoa đẹp, rất khiến người khác chú ý.

Bách phi và tẩu tẩu nhà mẹ các nàng, phu nhân Bách Đại học sĩ Vương thị cùng nhau bình phẩm cô nương các nhà.

Vương thị mỉm cười nhìn Thẩm Minh Châu, “Gia thế của thất cô nương nhỏ nhất Thẩm gia này thật sự không tồi, cháu gái Thẩm Tướng, cháu gái ngoại của Tấn Giang Hầu, ông nội và ông ngoại đều là trọng thần trong triều.”

Bách phi không hề để tâm theo ánh mắt của nàng, trong mắt đẹp thoáng qua vẻ khinh thường, “Nàng ta chẳng phải là muội muội của Khang Vương phi sao? Vậy có thân phận giống Khang Vương phi như đúc thôi. Trưởng tỷ chỉ như vậy, tiểu muội lại có tiền đồ gì chứ.”

Khang Vương từng vì đức hạnh thiếu sót mà bị biếm thành Tu Đức Vương, mất hết mặt mũi, yên lặng thật nhiều năm. Sau khi hoàng đế đổi phong hào Hoài Viễn Vương thành Tề Vương, thương hại nhi tử Tu Đức Vương này, mới khôi phục phong hào của hắn, vẫn gọi là Khang Vương.

Nhưng mà Khang Vương hiện giờ và Khang Vương trước kia khác biệt rất lớn, Khang Vương trước nghiễm nhiên là đối tượng thái tử, khí thế lên cao, Khang Vương bây giờ bị hoàng đế lạnh nhạt, nhìn luôn thấy đầu đầy bụi đất.

Vương thị sáng tỏ trong lòng, gật đầu thở dài nói: “Nương nương nói đúng lắm.”

Khang Vương cưới Thẩm Minh Họa làm Vương phi, kết quả lại không nhận được Thẩm Tướng dốc sức tương trợ, đến tình cảnh như thế này. Có vết xe đổ như vậy, Bách phi sẽ không có hứng thú gì với cô nương Thẩm gia.

Bách phi khinh thường, “Tẩu tử biết chuyện phủ Tấn Giang Hầu chứ? Kế thê của Tấn Giang Hầu đã bị trục xuất khỏi phủ, Thẩm thất tiểu thư là cháu gái ngoại của bà ta, chỉ bằng vào điểm này đã khiến người ta chán ghét mà vứt bỏ rồi. Hôm nay Trịnh phu nhân cũng không mang con dâu lớn của bà ta ra cửa, có thể thấy được Thẩm gia cũng ngại mất thể diện.”

Vương thị ngây ngốc, vội nói: “Còn không phải như vậy sao? Xem trí nhớ của thần phụ đây, kể cả chuyện này mà cũng quên mất, đáng đánh, đáng đánh.”

Có Tiêu thị bà ngoại như vậy, Thẩm Minh Châu thật sự khiến người ta không dám hỏi thăm. Có câu “Có mẹ vậy tất có con thế”, Tiêu thị như vậy, La Anh có thể tốt đẹp đến đâu? Thẩm Minh Họa và Thẩm Minh Châu có thể tốt đến nơi nào?

Vương thị lại nói: “Vậy còn ngũ tiểu thư và lục tiểu thư của Thẩm gia thì sao? Nương nương thấy như thế nào?”

Ngũ tiểu thư Thẩm gia Thẩm Minh Tư là nữ nhi của Thẩm Duy con thứ Thẩm Tướng, mẫu thân Lý thị xuất thân từ Triệu quận, phụ mẫu đều có xuất thân danh gia vọng tộc, lục tiểu thư Thẩm Minh Hảo là nữ nhi của Thẩm Tiến con thứ ba của Thẩm Tướng, mẫu thân là Thôi thị xuất thân từ Bác Lăng, nhưng phụ mẫu nàng đều là thứ xuất, so sánh và nhắc đến thân phận lại kém các tỷ muội rất nhiều. Nếu bàn về diện mạo nàng ngược lại cực kỳ xuất sắc, da thịt thắng tuyết, xinh xắn tươi đẹp.

“Ngũ tiểu thư còn có thể liếc nhìn một chút.” Bách phi cẩn thận nhìn trong chốc lát, nói.

Vương thị mỉm cười, “Nương nương có ánh mắt thật tốt.”

Nữ nhi của Vương thị là Bách Ấu Thanh đang ngắm cảnh, nói chuyện phiếm ở chỗ không xa với mấy vị khuê tú, thấy Bách phi và mẫu thân nàng đang nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang đây.

Vương thị cũng một mực chú ý tới Bách Ấu Thanh, thấy sắc mặt con bé rất u oán, không khỏi thầm cười khổ. Bách Ấu Thanh chỉ nhỏ hơn Cao Nguyên Dục một tuổi, mười sáu tuổi rồi, tài mạo song toàn, nếu nói anh chị em họ thân càng thêm thân chẳng phải là chuyện rất tốt sao? Đáng tiếc Bách Ấu Thanh có ý, Cao Nguyên Dục vô tình, từ trước đến giờ đều hờ hững vị biểu muội này, chẳng hề tỏ vẻ giả vờ từ chối.

Không chỉ Cao Nguyên Dục không có ý tứ này, Bách phi cũng nhàn nhạt, cho dù Vương thị trăm phương ngàn kế thử dò xét thăm dò như thế nào, chưa bao giờ chịu cho câu nói. Hiển nhiên hai mẫu tử này đều vô tâm, Vương thị cũng không có cách nào.

Trong mấy nữ hài nhi bên cạnh Bách Ấu Thanh có Lư Tĩnh nữ nhi của Lư khu mật, Tần Nhược Lan cháu gái ruột của Bành Quốc công, Hứa Linh Vũ cửu cô nương của Phổ Định Hầu phủ, đám người Phó Bảo cháu gái của Trấn Quốc công phu nhân, bởi vì Bách Ấu Thanh là cháu gái của Bách phi, thân phận khác với người khác, mấy nữ hài nhi này đều trò chuyện rất vui vẻ với nàng, vô cùng thân mật.

Bách Ấu Thanh thân thiết hiền hòa với Lư Tĩnh và Tần Nhược Lan, nàng rất không để ý, không cởi mở với Hứa Linh Vũ và Phó Bảo. Phổ Định Hầu phủ suy tàn đã lâu, cho dù ra một Hứa trắc phi cũng vô ích, Phó Bảo càng thêm sống nhờ vào phủ Trấn Quốc công, trừ Trấn Quốc công phu nhân vị bác chồng này ra không hề lấy ra được một thân thích, Bách Ấu Thanh nào để nàng ta vào trong mắt.

Hứa Linh Vũ dáng dấp tinh xảo, nói chuyện làm việc cũng cơ trí, cười nói: “Ta thật sự hướng tới bách hoa thịnh hội này của Bách phi nương nương từ lâu, con người của ta không có chỗ tốt gì khác, tự biết rõ vẫn có mấy phần, kể cả khi ta nằm mơ đều chưa từng dám hy vọng xa vời đến danh hiệu nữ vương, chỉ muốn mở mang tầm mắt thêm chút kiến thức mà thôi.”

Bách Ấu Thanh thấy nàng ta thức thời như thế, không khỏi khẽ cười cười.

Thật ra thì theo thân phận của Hứa Linh Vũ vốn không tới được, vẫn do tam tỷ tỷ của nàng ta Hứa trắc phi cầu xin Khang Vương, Khang Vương lại ngỏ lời với Bách phi, Bách phi mới cho nàng ta thể diện này.

Trong lòng Bách Ấu Thanh rất không để mắt đến Hứa Linh Vũ, nhưng giơ tay không đánh mặt người tươi cười, Hứa Linh Vũ cảm kích biết điều, rất biết lấy lòng người, Bách Ấu Thanh dù sao trẻ tuổi da mặt mỏng, nên cũng không thể nào không biết xấu hổ mà tỏ vẻ vô cùng ngạo mạn với nàng ta.

Tần Nhược Lan là một vị thiếu nữ dịu dàng mặt như chậu bạc mắt như nước trái mơ, nhẹ nhàng nói với Hứa Linh Vũ: “Nghe nói tháng trước Hứa trắc phi đã thêm một vị thiên kim cho Khang Vương phủ? Đây thật là chuyện vui.”

Hứa Linh Vũ cảm kích cười, “Đa tạ Tần cô nương nhớ đến, hai mươi tám tháng trước tam tỷ ta đã sinh hạ một nữ nhi, mẹ con bình an.”

Bởi vì hiện giờ Khang Vương đã thất sủng rồi, cũng bởi vì thân phận của Hứa trắc phi, lại thêm chỉ sinh nữ hài nhi nên rất nhiều người đều không biết chuyện này, cho dù biết được cũng phớt lờ, lúc này Tần Nhược Lan đặc biệt nhắc đến, Hứa Linh Vũ rất mang ơn tình cảm của nàng.

Lư Tĩnh cũng cười nói “Chúc mừng”, Bách Ấu Thanh hé miệng cười, “Ta lại không biết chuyện này. Nhưng mà, thêm người thêm miệng, bao giờ cũng là chuyện tốt.”

Chỉ có Phó Bảo liếc xéo Hứa Linh Vũ, hơi vênh mặt lên nói: “Chúc mừng ngươi, làm dì nhỏ của quận chúa hoàng gia.”

Nói đến hai chữ dì nhỏ, trong giọng nói của Phó Bảo lại lộ ra vẻ chua chát.

Hứa Linh Vũ giống như không nghe thấy gì, vẻ mặt thành khẩn, “Đa tạ mấy vị tỷ tỷ, cùng vui cùng vui.”

Một quý phụ trung niên mặc áo ngoài màu xanh ngọc dẫn theo một thiếu nữ mới vừa cập kê thong dong đi đến.

Bách phi thế mà lại tự mình đứng dậy chào đón.

Hiển nhiên vị quý phụ trung niên này có thân phận không bình thường, ánh mắt của rất nhiều người hoặc cố ý hoặc vô tình quét tới.

“Đây là ai vậy?” Phó Bảo vừa hâm mộ, lại vừa ghen tỵ.

Cô nương bên cạnh quý phụ trung niên kia xem chừng còn nhỏ hơn nàng, nhưng dáng vẻ cực tốt, trên búi tóc cao thẳng cài một cây trâm xanh óng ánh, nhìn thanh nhã xuất chúng, khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp giống như hoa tươi, đôi mắt trong sáng như làn nước mùa thu, càng nhìn càng đẹp.

“Đây là Hộ Quốc công phu nhân và ái nữ duy nhất của nàng.” Giọng Bách Ấu Thanh nhàn nhạt, nàng cố hết sức làm ra vẻ không hề để ý đến, nhưng trong giọng nói không ý thức được vẫn có vẻ chua chát.

Hộ Quốc công, tên như ý nghĩa đã biết được đây có ý trung quân hộ quốc. Đây là tước vị cao nhất trong công tước triều này, khi lâm triều thứ tự sau chư vương, xếp trước các Quốc công.

Tổ tiên của Hộ Quốc công là nhân vật anh hùng phụ tá Thái tổ hoàng đế thành lập triều này, vì vậy mới có thể được thụ phong tước vị Hộ Quốc công, bởi vì thông thạo thủy chiến, cho nên các đời Hộ Quốc công đều phụ trách thủ vệ duyên hải phía nam, hàng năm ở Kiến Khang. Cũng bởi thế, ở kinh thành biết đến Hộ Quốc công phu nhân cũng không nhiều.

“Ái nữ của vị Hộ Quốc công phu nhân này, tên là gì vậy?” Hứa Linh Vũ cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

Lộ Tĩnh mỉm cười, “Họ của Hộ Quốc công tương đối hiếm thấy, họ Dương, Dương trong hách hách dương dương, cô nương này là dòng chính nữ duy nhất dưới gối Hộ Quốc công và phu nhân, tên là Dương Linh.”

“Dương Linh, Dương Linh.” Hứa Linh Vũ lẩm bẩm.

Nàng không tự kiềm chế được lại nhìn vị cô nương Dương Linh này, chỉ thấy nàng ta như tên, nhẹ nhàng linh động, thần thái phấn khởi.