Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 73: Thị trường ngoài tỉnh



Vụ án em trai Từ Đại Cương trộm vật liệu xây dựng, Trác Thiệu vẫn luôn chú ý.

Em trai của Từ Đại Cương tên là Văn Hào Kiệt, gã bị người ta xúi giục, mới làm ra chuyện trộm cắp.

Sau khi gã đọc sách không thành, Từ Đại Cương cũng không dám bạc đãi gã, còn cho gã không ít tiền. Gã lại không ở công trường làm việc, mà chơi với mấy tên côn đồ gần đó.

Gã khoe khoang trước mặt những tên côn đồ, nói anh trai mình là quản lý, rất có tiền, không ít lần mời những tên côn đồ ăn cơm uống rượu, còn cùng nhau đi tìm người massage gì đó...

Giá cả ở tỉnh thành không phải là một nơi nhỏ có thể so sánh, gã nhanh chóng tiêu hết tiền của mình, ngay cả khi đã trộm một ít ở chỗ Từ Đại Cương mà vẫn không đủ tiêu.

Hết lần này tới lần khác Từ Đại Cương còn không muốn cho gã tiền nữa.

Thu nhập mấy năm nay của Từ Đại Cương quả thật không tệ, nhưng phần lớn đều cho gia đình, một phần dùng làm chi phí sinh hoạt cho Văn Hào Kiệt, một phần lấy ra xây nhà, tiền trên người cũng không có nhiều lắm, cậu ta không ngại chi cho em trai của mình một ít, nhưng không có khả năng.

Bởi vì điều này, Văn Hào Kiệt đối với Từ Đại Cương rất bất mãn, thậm chí đối với trang trí Tinh Thần, đều tràn ngập oán hận.

Tốt xấu gì gã cũng tốt nghiệp trung học, còn đọc qua mấy năm ở trường cao cấp, thế mà trang trí Tinh Thần kia chỉ để gã làm công nhân nhỏ, trái lại để cho anh trai gã người chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở làm quản lý.

Trong lúc vô tình nghe được những công nhân trang trí kia nói đến vật liệu trang trí lại tăng giá, giá bao nhiêu tiền, Văn Hào Kiệt liền đột nhiên có ý nghĩ.

Mấy thứ này rất đáng giá, nhưng ở trên công trường lại để lung tung, bình thường không có người đi đếm...

Tối hôm đó, gã liền trộm chìa khóa của Từ Đại Cương, mang theo tên côn đồ mình quen biết đi dạo một vòng, ngày hôm sau, gã còn thuận tiện đem xe của Từ Đại Cương lái đi, sau đó trực tiếp bỏ một ít vật liệu xây dựng lên xe đem bán.

Rất nhiều cửa hàng bán vật liệu xây dựng, đều là tái chế vật liệu xây dựng, sau khi bọn họ trộm, ngày hôm sau liền bán với giá thấp, như vậy, liền có lần thứ hai, lần thứ ba...

Nhưng tổng cộng họ cũng chưa làm mấy lần, đã bị khách hàng phát hiện.

Động phạm có mấy người, số tiền liên quan đến vụ án cũng không lớn, hơn nữa trước kia Văn Hào Kiệt không có tiền án, Từ Đại Cương lại chủ động bồi thường tổn thất... Tuy rằng Văn Hào Kiệt nhiều lần trộm cắp, nhưng dựa theo tình huống cảnh sát cung cấp mà xem, gã nhiều nhất chỉ bị phán sáu tháng, sau khi Từ Đại Cương giúp gã chạy tiền, thậm chí có thể giảm xuống còn ba tháng.

Điều này đã rất tốt, nhưng hiện tại mẹ của Từ Đại Cương lại tìm đến cửa? Bà ta vẫn chưa hài lòng sao?

Trác Thiệu đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã đi tới cửa, sau đó liền nhìn thấy một người phụ nữ trông rất giống Từ Đại Cương đang khóc ở cửa.

"Trác tổng!" Nhìn thấy Trác Thiệu, một thợ sơn ngăn cản người nọ thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chính là Trác tổng?" Mẹ của Từ Đại Cương nhìn về phía Trác Thiệu, sau đó trực tiếp nhào tới bên chân Trác Thiệu quỳ xuống: "Trác tổng, Trác tổng cậu thả Hào Kiệt nhà tôi đi, nó thật sự không phải cố ý."

Chuyện này là sao? Văn Hào Kiệt trộm đồ xảy ra chuyện, có quan hệ gì với hắn? Trác Thiệu vội vàng đỡ người dậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Vị bác gái này, việc này không liên quan gì đến tôi."

"Trác... Trác tổng, Đại Cương và Hào Kiệt không phải đang làm việc cho cậu sao?" Bà Từ bất an nhìn Trác Thiệu: "Trác tổng, Hào Kiệt nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, nó cho rằng Đại Cương là quản lý, những thứ đó đều là của Đại Cương mới dám lấy, không phải thật sự muốn trộm đồ... Ngài bao dung rộng lượng, thả nó đi!"

Chẳng lẽ đồ của Từ Đại Cương là có thể trộm? Trác Thiệu có chút không biết nói gì: "Bác là mẹ của Từ Đại Cương và Văn Hào Kiệt đúng không? Đồ Văn Hào Kiệt trộm không phải của Từ Đại Cương, mà là của khách hàng."

"Cậu là ông chủ công ty lớn, cậu đi nói với khách hàng dùm đi!" Bà Từ nhìn có chút đáng thương: "Hào Kiệt nhà chúng tôi thật sự là không cẩn thận, nhưng không phải Đại Cương đã bồi thường tiền rồi sao? Tại sao nó còn phải vào tù? Nếu nó vào tù, sau này ai dám kết hôn với nó nữa?"

"Bác gái à, bác không thể cố tình gây sự như vậy được." Trác Thiệu nói.

"Cố tình gây sự? Ý cậu là sao?" Bà Từ không nghe hiểu, chỉ một mực khẩn cầu: "Chuyện này không thể như vậy được, hơn nữa không phải là Đại Cương quản chìa khóa sao? Mất đồ nên tìm nó mới đúng!"

Tuy rằng Trác Thiệu đối với chuyện Từ Đại Cương thiên vị em trai rất bất mãn, nhưng Từ Đại Cương theo hắn ba năm, ấn tượng của hắn đối với Từ Đại Cương vẫn rất tốt, giữa Từ Đại Cương và Văn Hào Kiệt, hắn đương nhiên nghiêng về phía Từ Đại Cương, lúc này nghe bà Từ nói như vậy, chỉ muốn cười lạnh.

Bà Từ vẫn còn lẩm bẩm: "Việc này hoàn toàn là do Đại Cương không tốt, tại sao nó không cho Hào Kiệt tiền? Còn chưa trồng chừng tốt Hào Kiệt, để nó bị người ta làm hư..."

Trác Thiệu nghe vậy thật sự không biết nói gì, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Từ Đại Cương.

Trác Thiệu đã vài ngày không nhìn thấy Từ Đại Cương, lúc này nhìn thấy liền phát hiện Từ Đại Cương gầy đi rất nhiều, mắt đỏ bừng.

"Đại Cương làm cho cậu mấy năm, cậu không thể mặc kệ nó..." Bà Từ còn đang nói.

"Vị bác gái này." Trác Thiệu vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía bà Từ: "Nhìn thấy bác như vậy, tôi xem như biết vì sao Văn Hào Kiệt lại phạm sai lầm!"

Bà Từ mờ mịt một trận, Trác Thiệu lại nói: "Bác cưng chiều cậu ta như vậy, cậu ta phạm sai lầm không cần phải chịu trách nhiệm, lần sau tự nhiên còn có thể tiếp tục phạm sai. Lần này cậu ta chỉ trộm chút đồ, nhưng nếu tiếp tục như vậy, lần sau nói không chừng cậu ta sẽ đi giết người!"

Bà Từ sửng sốt, lập tức giận dữ nói: "Cậu nói bậy cái gì vậy! Cậu người này sao lại ác độc như vậy..."

"Mẹ!" Từ Đại Cương vội vàng vọt tới: "Mẹ theo con trở về đi."

"Không được, chuyện của Hào Kiệt còn chưa xong đâu!" Bà Từ không muốn trở về: "Đại Cương, Hào Kiệt là em trai con, con nhất định phải đưa nó ra ngoài! Con có thể nói chuyện trộm đồ là do con bảo nó làm, con..."

Mẹ Từ đến đây mấy ngày, mà mấy ngày nay, lời nói chọc tim Từ Đại Cương từ trong miệng mẹ mình đã nghe không ít.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nghe được những lời như vậy, nhất thời đều choáng váng.

Mẹ cậu ta muốn cậu ta thay Văn Hào Kiệt ngồi tù?

"Từ Đại Cương, cậu mau mang bà ta đi đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát." Trác Thiệu nói.

Bà Từ nghe Trác Thiệu nói, lập tức tức giận: "Sao cậu có thể báo cảnh sát, người như cậu sao lại không có chút tình nghĩa nào vậy? Đại Cương giúp cậu làm việc nhiều năm như vậy..."

Bà Từ chưa nói hết lời, Từ Đại Cương cũng đã kéo bà ta đi: "Mẹ, nếu mẹ lại náo loạn, con sẽ mặc kệ Văn Hào Kiệt!"

"Đại Cương con không thể mặc kệ! Đại Cương sao con có thể vô tình như vậy..." Bà Từ lẩm bẩm với Từ Đại Cương.

Từ Đại Cương áy náy nhìn Trác Thiệu một cái, liền lôi kéo mẹ mình rời đi.

Trang trí Tinh Thần là Từ Đại Cương nhìn Trác Thiệu chậm rãi xây dựng, lúc trước cậu ta chỉ có thể làm công cho người ta, cũng là dựa vào trang trí Tinh Thần, mới có thể làm quản lý dự án quản lý rất nhiều người, sau đó kiếm được nhiều tiền.

Tình cảm của Từ Đại Cương đối với trang trí Tinh Thần, vô cùng sâu đậm, mấy năm nay, trang trí Tinh Thần gần như đã trở thành một ngôi nhà khác của cậu ta.

Mẹ cậu ta cả ngày lẩm bẩm với cậu ta, bảo cậu ta đi cứu Văn Hào Kiệt, lúc mắng cậu ta, cậu ta không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại bà Từ thế nhưng lại nháo đến công ty!

Trái tim Từ Đại Cương chợt trầm xuống, lúc trước cậu ta còn muốn chờ sự tình chấm dứt, liền đi cầu xin Trác Thiệu, trở lại làm việc, nhưng hiện tại, phỏng chừng cậu ta có cầu xin cũng vô dụng...

Trác Thiệu nhìn thoáng qua Từ Đại Cương, xoay người trở về.

Nhìn bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng này của Từ Đại Cương, hắn có chút thất vọng.

Tình cảnh của Từ Đại Cương có chút tương tự hắn, chỉ là tính tình này, trái lại hoàn toàn không giống hắn.

Lương Thần ở bên cạnh, cậu biết chuyện của Từ Đại Cương, quan hệ với Từ Đại Cương cũng không tệ lắm, nhìn thấy mẹ Từ cũng không biết nói cái gì, lúc này bà Từ đi rồi mới nói: "Rõ ràng Từ Đại Cương mới là con trai bà ta, sao bà ta lại như vậy!"

Cậu không ít lần nghe người ta nói chuyện mẹ kế đối với con riêng không tốt, lại không nghĩ tới còn có mẹ ruột không đối tốt với con trai mình.

"Trên đời này kiểu người gì cũng có." Trác Thiệu thở dài.

Trên đời này, thật sự là kiểu người nào cũng có, không nói người khác, Lương Thần chính là một người kỳ lạ.

Hắn có cái gì tốt, Lương Thần sao có thể thích hắn lâu như vậy?

Trác Thiệu cười khẽ một tiếng, đem những thứ Lương Hâm dạy hắn năm đó, từng chút một dạy cho Lương Thần.

Mấy ngày kế tiếp, bà Từ vẫn không xuất hiện, mà vụ án của Văn Hào Kiệt, đã kết thúc.

Văn Hào Kiệt bị phán ba tháng, bởi vì bản án bắt đầu từ khi gã bị giam giữ nên ngắn hơn mấy ngày, hơn nữa gã không cần đi nhà tù chuyên môn, mà đang thụ án ở trại tạm giam.

Chuyện này, Trác Thiệu vẫn là từ khách hàng kia biết được, mà buổi tối của hai ngày sau, Từ Đại Cương đã gầy đi rất nhiều, liền xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Trác tổng, lúc trước thật sự xin lỗi." Từ Đại Cương áy náy nhìn Trác Thiệu.

"Mấy ngày nay cậu làm cái gì?" Trác Thiệu đột nhiên hỏi một câu.

"Tôi xử lý xong chuyện của em trai tôi, lại thuê một căn nhà cho ba mẹ tôi để ổn định cuộc sống." Từ Đại Cương nói.

"Kế tiếp cậu định làm cái gì?" Trác Thiệu lại hỏi.

"Trác tổng, tôi muốn đi thành phố khác phát triển thử," Từ Đại Cương nói, "Trác tổng, xin lỗi, lúc trước tôi là hồ đồ, thiếu chút nữa để cho công ty xảy ra chuyện."

"Cha mẹ cậu đâu?" Trác Thiệu vẫn là hỏi chuyện không liên quan.

"Mấy năm nay tôi cho bọn họ rất nhiều tiền, so với tiền bọn họ tiêu tốn nuôi tôi nhiều hơn nhiều, sau này chúng tôi không quan hệ nữa." Từ Đại Cương cắn răng nói.

Lúc trước, tuy rằng người trong nhà đối với mình vẫn không tốt, nhưng Từ Đại Cương vẫn nhớ đến trong nhà, nơi đó dù sao cũng là nhà của cậu ta.

Chỉ là qua chuyện lần này đã khiến cho cậu ta tỉnh ngộ.

Ngay từ đầu khi Văn Hào Kiệt trộm đồ, cậu ta không quá để ý, cảm thấy mình luôn có thể giải quyết, nhưng sau đó Trác Thiệu trực tiếp bảo cậu ta đừng làm việc ở Tinh Thần nữa, lại khiến cậu ta bị đả kích nặng nề.

Cha dượng của cậu ta vẫn luôn không thèm để ý đến cậu ta, mẹ cậu ta cũng không thích cậu ta, em trai cậu ta càng không cần phải nói, người nọ cho tới bây giờ cũng không coi trọng cậu ta.

Nhưng cậu ta lại bởi vì những người này, không có công việc, cũng không thể ở lại Tinh Thần được nữa.

Từ Đại Cương tự biết mình, cậu ta không có bằng cấp, cũng không có bản lĩnh và tiền vốn, sau khi rời khỏi Tinh Thần, phỏng chừng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay làm thợ trang trí bình thường, ngoài cái này ra, cậu ta còn có thể làm gì nữa đâu?

Cậu ta thiếu chút nữa hại công ty mất uy tín, thật sự không có mặt mũi ở lại.

"Nếu cậu quyết định như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội." Trác Thiệu đột nhiên nói.

"Trác tổng?" Từ Đại Cương kinh hỉ nhìn Trác Thiệu, Trác Thiệu đây là muốn tha thứ cho cậu ta sao?

"Tôi dự định mở chi nhánh ở tỉnh S, cậu có muốn qua đó không?" Trác Thiệu hỏi.

Trác Thiệu đã sớm có dự định đi các tỉnh khác để mở rộng thị trường, nhưng trước đó vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Tình huống mấy năm nay của Từ Đại Cương, hắn là nhìn thấy, mà khi đó Từ Đại Cương có chút ngây thơ nên không thích hợp đi khai phá thị trường, nhưng hiện tại, cậu ta trái lại đã thành thục hơn nhiều.

"Trác tổng, cám ơn." Từ Đại Cương cơ hồ mừng đến phát khóc.