Kiếp Này Cho Chàng

Chương 1



1

Cho dù biết vị thiếu niên sa sút trước mắt này tương lai sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta cũng phải từ hôn với hắn.

Sống lại một kiếp, ta không chỉ muốn từ hôn, mà còn làm hành động giống như kiếp trước, ta nhìn thiếu niên gầy yếu bị phạt quỳ trong tuyết, hung hăng giẫm lên tay hắn.

Đôi giày làm từ ngân châu giao ti giẫm lên bàn tay lạnh đến nứt nẻ của hắn. Sống lưng hắn gầy gò nhưng thẳng tắp, đến đao cũng không bẻ cong được, ánh mắt của hắn từ đôi giày kia di chuyển lên mặt ta từng chút một, ánh mắt kia giống như băng tuyết lạnh nhất trong đêm đông, ẩn giấu vẻ tàn nhẫn giống như một con sói đơn độc. Hắn lạnh đến mức môi tím tái, tuyết rơi trên gương mặt còn niên thiếu của hắn, hắn không giống như sau này hỉ nộ không hiện ngoài mặt, mà bây giờ đang cắn răng ẩn nhẫn khuất nhục.

*Giao ti (鲛丝): Là sợi tơ được dệt bởi giao nhân (người cá) trong truyền thuyết, là một loại y phục đặc biệt. Trong “Sưu Thần Ký” của Can Bảo có ghi chép: “Ngoài Nam Hải có giao nhân, sống dưới nước như cá, không tốn công dệt vải. Nước mắt có thể hoá thành ngọc trai khi khóc.” Truyền thuyết kể rằng, giao nhân rất giỏi dệt vải, có thể tạo ra sợi tơ rồng, không bị ướt trong nước, nước mắt có thể hoá thành ngọc trai. Dầu của giao nhân, một khi đốt lên sẽ cháy vạn năm không tắt. Người ta truyền rằng, trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng luôn có một ngọn đèn chong cháy bằng dầu giao nhân.

Thẩm Quy Trì năm nay mười bảy tuổi, gia đạo sa sút, trằn trọc nghìn dặm đến Thượng Kinh dự thi, một thân rách nát cầm hôn ước đến cửa nhà ta, phụ mẫu ca ca thu nhận hắn rất chu đáo, chỉ là không nhắc đến chuyện hôn ước.

Ta năm nay mười lăm tuổi, yếu ớt ngang ngược, không chịu được chuyện phải gả cho một người giống như kẻ hành khất, mượn cớ phạt hắn quỳ trong tuyết, một lần quỳ này lại làm cho hắn hận ta cả đời, sau khi hắn quyền khuynh thiên hạ liền tịch thu phủ đệ nhà ta.

Hắn là một thiếu niên có thù tất báo, chỉ nhớ rõ cái xấu xa của người khác, không muốn nhớ những điều tốt đẹp. Hắn cảm thấy nhà ta thu lưu hắn chẳng qua chỉ là một cách để làm nhục, mà vị hôn thê chướng mắt hắn là ta đây lại càng ác độc hơn.

Hắn có bạch nguyệt quang mình thích, là thứ muội mà ta xem thường không đặt trong mắt. Kiếp trước sau khi ta phạt Thẩm Quy Trì không bao lâu liền hối hận, cầm thuốc vội vàng quay lại, nhưng lại nhìn thấy thứ muội của ta đang cười dịu dàng bôi thuốc cho hắn, ta liền xoay người rời đi.

Lúc hắn được đề tên trên bảng vàng, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ ở trên đại điện, hôn ước không thể vứt bỏ, vậy nên hắn liền dùng lễ bình thê cưới thứ muội của ta. Đêm thành hôn, hắn không đến mở khăn trùm đầu của ta, kể từ đó cũng không bước vào chỗ ta.

Quân địch bắt ta và thứ muội, muốn đổi lấy mười rương vàng bạc, hắn chỉ đưa tới năm rương, nói chỉ cần một vị phu nhân là đủ rồi, ngay cả quân địch cũng không khỏi thương hại nhìn ta.



Những điều này vốn cũng không là gì, chỉ là ta đã làm sai hai chuyện. Một là, lúc ta còn nhỏ vô tri lỗ mãng, mới gặp Thẩm Quy Trì đã muốn phạt hắn quỳ. Hai là, sau này ta yêu Thẩm Quy Trì đến thảm thiết. Với khởi đầu như vậy, câu chuyện phía sau sao có thể tốt đẹp lên được?

Ta từng vì hắn mà bôn ba ngàn dặm tìm lương y, vì hắn mà dùng thế lực gia tộc để lung lạc nhân tài, Thẩm Quy Trì cười nhạo ta gió chiều nào theo chiều nấy, không có lợi không làm, ta nhắm mắt lại khàn giọng nói “Phải”.

Tất cả những gì ta còn sót lại chỉ là một trái tim chân thành, nhưng mà trái tim này lại bị chà đạp, bị xé rách, ta cũng chỉ có thể giữ nó cho kĩ, không thể để cho người khác nhìn thấu.

Thứ muội đỡ bụng lớn xuất hiện trước mặt ta, nàng ta đến gần mỉm cười với ta, nàng ta oán Tống gia xem ta như viên minh châu trên lòng bàn tay, nhưng lại không nhịn được mà đắc ý, đắc ý về mưu đồ nhiều năm của nàng ta, nàng ta nói: “Tỷ tỷ, ngươi chẳng là cái gì cả.”

Sau đó nàng ta ngã xuống trước mặt ta, Thẩm Quy Trì liền cho ta một cái tát, hài tử sinh non, trông rất giống hắn.

Từ khi ta gả cho hắn, hắn rốt cuộc cũng đạt được ước nguyện, đem nỗi nhục hắn phải chịu đựng trả lại gấp trăm ngàn lần cho ta. Nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, lúc tẩu tẩu ta vừa mới có thêm một tiểu chất nhi, Thẩm Quy Trì đã có địa vị rất cao, hắn tịch thu cả nhà ta. Ta quỳ xuống cầu xin hắn, hắn nắm lấy cằm ta cười khẽ, giống như lần đầu gặp nhau trong tuyết lúc trước. Ta cắn lưỡi t.ự s.át, lại nhìn thấy hắn kinh ngạc mở to hai mắt, luống cuống nhìn m.áu của ta dính đầy bàn tay hắn, hắn run rẩy ôm lấy ta, nhưng vẻ châm chọc và khinh miệt trên mặt còn chưa tiêu tan hết.

Hắn không nhìn được lúc ta kiêu ngạo nhất, cho nên dùng hết thủ đoạn để trừ bỏ đôi cánh của ta, hắn thấy ta ti tiện như chó, chắc hẳn trong lòng cũng rất sảng khoái. Chỉ là cả đời này của ta, khó tránh khỏi chuyện không như ý.

Ta đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như có thể sống lại một kiếp, lúc mới gặp hắn ta tuyệt đối sẽ không lỗ mãng kiêu ngạo như vậy, ta sẽ nhẹ giọng nói chuyện, ý cười dịu dàng, giống như thứ muội ta đã làm, giả nhân giả nghĩa một chút, có thể khiến cho hắn yêu thích, khiến cho ta cầu được thứ ngày đêm mình muốn trong vô số năm qua.

Ta đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng đến lúc thật sự sống lại, ta đã giẫm vào bàn tay của hắn một lần nữa.

Thẩm Quy Trì, không xứng để ta đối xử tốt với hắn như vậy.

Thẩm Quy Trì mười bảy tuổi ngẩng đầu nhìn ta, trên hàng mi dài còn đọng tuyết, hắn cắn răng nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Tống tiểu thư, chớ khinh thiếu niên nghèo.”

Đương nhiên là ta biết. Ta bắt gặp ánh mắt của hắn, chậm rãi dời chân, quan sát lại hắn một chút, một năm này hắn đủ sa sút, trời rất lạnh mà ngay cả kiện áo choàng cũng không có để mặc. Nhưng người như vậy, không cần đến ba mươi năm, chỉ cần ba năm, ba năm sau hắn liền có thể leo lên được vị trí cao nhất.

Ta cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Quy Trì ngây ngẩn cả người, tuyết bay lả tả, giống như những sợi bông. Lan nhân nhứ quả, hoá ra, giữa ta và Thẩm Quy Trì, chưa từng có lan nhân, mà đều là nhứ quả bay phất phơ.

*Lan nhân nhứ quả (兰因絮果): Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng khi kết thúc đau thương. “Lan nhân” nói về mối nhân duyên đẹp; “nhứ” là sợi bông, “nhứ quả” là ẩn dụ về kết cục ly tán.

“Xin lỗi đã để cho ngươi phải quỳ. Tính khí ta không tốt, ngang ngược quá rồi. Nếu ngươi không vui, ta quỳ lại là được. Nói chung, đều là lỗi của ta, ta không có xem thường ngươi.”

Kiếp trước ta vẫn luôn canh cánh trong lòng lời xin lỗi, cả đời ta cũng chưa tìm được cơ hội nói ra khỏi miệng, vốn là chuyện ta làm sai, giày vò ta cả đời, ta thường nghĩ, nếu không phải lần đầu gặp nhau như thế, ta và hắn có lẽ cũng sẽ không đến mức đi đến tình cảnh như vậy.

“Nhưng năm nay ta mới mười lăm tuổi, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, ngươi cũng không thích nữ tử như ta, thay vì hai người trói buộc ở cạnh nhau thống khổ cả đời, hôn sự này không bằng huỷ đi, đúng không?”

Ta không nghe thấy tiếng gió, thiếu niên quỳ trước mặt khẽ ngẩng đầu, sống lưng lại thẳng tắp, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm ta, hắn bình tĩnh nói: “Sao ngươi biết ta không thích kiểu người như ngươi?”

Ta thất thần một lúc. Sao ta có thể không biết, kiếp trước ta đã mất rất nhiều năm mới nhận ra chuyện này, ta luôn cho rằng tư thái của mình quá mức cao ngạo mới khiến cho hắn chán ghét, liền từng chút từng chút thu liễm tính tình, làm thê tử tốt nhất của hắn, vì hắn mà an ủi hạ sĩ, giúp cho đường làm quan của hắn suôn sẻ, khi đó hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.

Hắn nói: “Người Tống gia từ trước đến nay đều giả nhân giả nghĩa, nhưng trong số đó, Tống Nhạn Thư ngươi là khiến người khác buồn nôn nhất.” Ta chưa bao giờ khiến cho hắn yêu thích, cho đến bây giờ cũng chỉ có căm ghét.

Ai có thể ngờ rằng, sống lại một kiếp, lúc hắn mười bảy tuổi sẽ hỏi ta như vậy?

Ta phục hồi lại tinh thần nhìn thiếu niên quỳ trong tuyết, vươn tay từ trong ống tay áo ấm áp bằng lông cáo trắng ra, xuyên qua tuyết bay lả tả chạm vào mặt hắn, hắn giật mình, ta cảm thấy một hồi lạnh lẽo. Hóa ra trận tuyết này lại lạnh đến như vậy.

Trong dư quang, ta thoáng nhìn thấy một góc y phục màu hồng trốn sau cây cột ở hành lang, chính là thứ muội của ta, từ nhỏ nàng ta đã thích cướp đồ với ta, nhưng chưa bao giờ thắng. Kiếp trước, Thẩm Quy Trì là thứ duy nhất nàng ta thắng ta, ta thua cả một đời, lần đầu gặp gỡ tuyết trung tống thán, quả thật là mối nhân duyên tốt từ trên trời giáng xuống.

*Tuyết trung tống thán (雪中送炭): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là đưa than trong tuyết, ý chỉ giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn.

Kiếp trước, có lẽ do ta đã cản trở hôn ước của hai người bọn họ, cũng xem như là một nguyên nhân khiến Thẩm Quy Trì hận ta đến như vậy.

Ta phủi đi lớp tuyết mỏng trên vai hắn, hắn vẫn nhìn thẳng vào ta, không chịu cúi đầu, giống như đang chờ câu trả lời từ ta. Ta suy nghĩ một chút, chỉ vào thứ muội ở bên kia, cười nói: “Chắc hẳn ngươi thích kiểu người như nàng ta.”

Hắn hỏi, “Đó là ai?”

Ta trả lời: “Thứ muội của ta, Tống Doanh.” Tên của nàng ta nghe rất hay, kiếp trước hắn bởi vì cái tên này mà xây một tòa Doanh Nguyệt quán cho nàng ta, trong quán có một đầm nước, có thể phản chiếu một vầng trăng sáng thật lớn.

Ta phải để thời gian cho họ, nên nói lời cáo từ: “Ngươi không cần phải quỳ nữa. Chuyện từ hôn, ta sẽ tự mình thỉnh tội với phụ mẫu gia tộc, ngươi không cần lo lắng sẽ bị huỷ thanh danh của mình. Ta cũng sẽ phân phó cho Tống phủ, ngươi vẫn có thể yên tâm ở lại chỗ này, sẽ không có ai dám thất lễ với ngươi.”

Thẩm Quy Trì trầm mặc hồi lâu, ta đang định mang theo tuỳ tùng rời đi, xuyên qua tuyết bay như sợi bông, duyên phận của cả đời này có lẽ sẽ dừng lại ở đây. Trong nháy mắt ta lướt qua Thẩm Quy Trì, hắn lại vượt quá bổn phận đưa tay ra kéo cổ tay ta, giống như sợ làm bẩn ta, chỉ vươn ra mấy ngón tay để giữ lại.

Tuyết rơi dày đặc trên người thiếu niên sa sút, hắn rũ mắt, giọng nói lại khàn khàn.

“Quan bái nhất phẩm, vạn khoảnh lương điền, mới có thể xứng đôi với Tống tiểu thư, phải không?”

Tì nữ Tiểu Miên của ta đã sớm không nhìn nổi, một tay kéo tay hắn ra, thay ta mắng: “Đại tiểu thư phủ quốc công, những người tới cửa trước kia có ai mà không phải là vương tôn công tử? Tiểu thư nhà ta, chỉ có trăng trên trời mới xứng.”

Trên dưới Tống gia đều xem ta là minh châu bảo ngọc, đối với Thẩm Quy Trì đột nhiên đến cửa tống tiền, tuy rằng trên mặt đều đối đãi khách khí, nhưng trong lòng chung quy cũng không thoải mái. Phụ thân nhìn ra tiền đồ của hắn nhất định sẽ lớn, nhưng lại nói với ta, Thẩm Quy Trì cũng không phải là người tốt. Hắn là thiếu niên sa sút, chịu quá nhiều khổ cực, tâm khí không thấp hơn ta, nếu ta và hắn ở cạnh nhau chỉ sợ phu thê bất hoà.

Ta không tin, nhưng một lời thành sấm.

Ta vịn lấy tay Tiểu Miên, nàng liền ngoan ngoãn lui về phía sau không nói gì nữa.

Ta nói, “Không phải.”

Thẩm Quy Trì ngơ ngác, ta tiếp tục rời đi.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi, ta không lừa hắn, thứ ta cần không phải là quan bái nhất phẩm, cũng không phải là vạn khoảnh lương điền.

Ta chỉ muốn ý trung nhân của ta yên vị an ổn trong trái tim ta, không có gì hơn, kiếp trước hắn không làm được.