Kiếm Tôn

Chương 188: Lấy đức phục người



Thân thể nữ tử thần bí dần dần mờ đi, nói:

- Lúc trước không giết hai người kia, còn có một nguyên nhân, chấn nhiếp bọn đạo chích một chút. Lần này về sau, trước khi ngươi tìm được đạo tắc thứ hai, ta không thể ra tay, không chỉ không thể ra tay, cũng không thể rời khỏi tháp một bước, bằng không, ngươi chết, tháp hủy. Còn có một chuyện, chuôi kiếm tại Thanh Châu, nhất định phải cầm về trong vòng nửa năm, không cầm về được, ta sẽ cắt chân của ngươi.

Nói đến đây, nàng dường như nghĩ đến cái gì, lại nói:

- Kẻ bị giam giữ tại tầng thứ hai, ngươi cũng tốt nhất nên sớm giải quyết, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, tốt nhất phải làm cho nó cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, bằng không thì, nó sẽ giết ngươi!

Nói xong, nữ tử váy trắng hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyền: “...”

Một lát sau, Diệp Huyền đang muốn quay người rời đi, đúng lúc này, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, ngay sau đó hắn ngã xuống đất, thân thể rung rung dữ dội.

- A!

Trong đêm tối, Diệp Huyền giãy dụa, thân thể như bị tra tấn tàn nhẫn.

Giữa mi tâm hắn có ấn ký hình tháp xuất hiện!

Cắn trả!

Theo nữ tử váy trắng biến mất, lực lượng cắn trả lại tới!

Trên mặt đất, Diệp Huyền co quắp, thân thể hắn vặn vẹo biến dạng. Hắn có cảm giác chính là, toàn thân như bị lực lượng thần bí tàn phá.

Là xoắn nát!

Loại cảm giác này làm người ta đau không muốn sống!

Cũng còn tốt nữ tử váy trắng không tiếp tục ra tay, bằng không hậu quả càng nghiêm trọng.

Đúng lúc này, đám người Mặc Vân Khởi chạy tới, khi thấy bộ dáng Diệp Huyền như vậy, sắc mặt ba người Mặc Vân Khởi thay đổi, Mặc Vân Khởi vội vàng đỡ lấy Diệp Huyền, run giọng nói:

- Diệp thổ phỉ, ngươi, ngươi không sao chứ?

Bạch Trạch vội vàng đổ ra một viên Kim Sang đan cho Diệp Huyền ăn vào, nhưng mà, Diệp Huyền vẫn rung rung dữ dội, toàn thân đau đớn co giật đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh này, ba người luống cuống lần nữa.

Lúc này, Diệp Huyền run giọng nói:

- Không, không có chuyện gì... Nghỉ ngơi một lát là được!

Ba người Mặc Vân Khởi trông coi Diệp Huyền đến hừng đông... Đến lúc giữa trưa, Diệp Huyền mới ổn định trở lại, toàn thân hắn đã ướt đẫm.

Toàn bộ đều là mồ hôi!

Đau thấu tim gan!

Đến ban đêm, thần trí Diệp Huyền mới hoàn toàn tỉnh táo.

Ba người Mặc Vân Khởi đã không ngủ một đêm một ngày.Diệp Huyền được Mặc Vân Khởi cùng Kỷ An Chi nâng đỡ đứng lên, hắn mỉm cười, nói:

- Không, không có việc gì.

Ba người Mặc Vân Khởi không nói gì, bộ dạng Diệp Huyền lúc trước rất dọa người!

Đúng lúc này, Cửu lâu chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người Diệp Huyền, Cửu lâu chủ trầm giọng nói:

- Tiểu hữu, người Thương Lan học viện tổng viện đến!

Tổng viện!

Nghe vậy, Diệp Huyền bốn người nhíu mày!

Tổng viện!

Bốn người Diệp Huyền tự nhiên biết tổng viện Thương Lan học viện, bốn người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Bọn họ tới làm cái gì?

Cửu lâu chủ lắc đầu, nói:

- Sợ là kẻ đến không thiện.

Kẻ đến không thiện!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Chúng ta đi xem một chút!

Nói xong, hắn mang theo ba người Mặc Vân Khởi đi về Thương Lan điện.

Sau lưng, Cửu lâu chủ nhìn bóng lưng bốn người, hắn do dự một chút, vẫn đi theo.

Mặc dù hắn không nghĩ nhúng tay chuyện nội bộ của Thương Lan học viện, nhưng nếu như có thể, hắn vẫn nghĩ giúp đỡ một chút!

Hiện tại, hắn cũng không tính là đang tận lực lôi kéo Diệp Huyền, nữ tử thần bí đối đề điểm với hắn, hắn phi thường cảm kích, dù sao cũng là ân tái tạo!

Thương Lan điện.

Trước mặt bốn người Diệp Huyền là ba tên thanh niên!

Đều là thiếu niên!

Làm cho bốn người Diệp Huyền cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao, bọn họ không nghĩ tới kẻ đến trẻ như vậy!

Trong ba nam tử, kẻ cầm đầu là nam tử mặc cẩm bào, dáng người nam tử thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo, trên người còn có khí chất cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Hai nam tử bên cạnh mặc trường bào màu trắng, đây chính là đồng phục học viên của Thương Lan học viện!

Lúc này, nam tử bên trái nam tử cẩm bào đột nhiên đi ra, hắn nhìn thoáng qua mấy người Diệp Huyền, cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn lên người Diệp Huyền, lạnh lùng nói:- Kỷ Vẫn đâu? Bảo hắn đi ra trả lời, ta...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ba!

Một cái tát thanh thúy vang vọng toàn trường, nam tử nói chuyện lập tức bay ra ngoài!

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt nam tử cẩm bào hơi híp lại, sau một khắc, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bộc phát, đúng lúc này, đột nhiên chân phải của Bạch Trạch giẫm một cái.

Ầm!

Mặt đất lập tức nổ tung, toàn thân Bạch Trạch như mũi tên lao thẳng về phía nam tử cẩm bào.

Con ngươi của nam tử cẩm bào hơi co rụt lại, sau đó hắn đánh một chưởng về phía trước, một chưởng này mang theo chưởng kình lăng lệ!

Bành!

Nam tử cẩm bào vừa đánh ra một chưởng, thân thể bị đánh lui tới cửa đại điện, khi hắn vừa dừng lại, mặt đất sau lưng hắn nổ tung, cùng lúc đó, khóe miệng của hắn chảy máu tươi.

Nam tử cẩm bào nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, sau đó lại nhìn Bạch Trạch cách đó không xa, trong mắt lộ ra thần thái khó tin, nói:

- Lực lượng Yêu thú... Trên người ngươi lại có huyết mạch Yêu thú!

Bạch Trạch không có trả lời nam tử cẩm bào, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ gật đầu, Bạch Trạch lúc này mới buông tay ra, thối lui đến bên cạnh Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn nam tử cẩm bào, nói:

- Ta không thích nói nhảm, nơi này không chào đón các ngươi, các ngươi, hoặc là cút, hoặc là ta làm các ngươi cút!

Nam tử cẩm bào nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

- Ba người chúng ta đến từ tổng viện Trung Thổ Thần Châu, bọn ngươi lại dám... Đối đãi với chúng ta như vậy!

Diệp Huyền chậm rãi đi đến trước mặt ba người nam tử cẩm bào, nam tử bên trái nam tử cẩm bào nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt lộ ra sát ý không che giấu chút nào, người này chính là nam tử vừa bị Diệp Huyền tát!

Nhìn thấy sát ý trong mắt nam tử kia, Bạch Trạch cùng Mặc Vân Khởi cau mày, bọn họ định xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Chớ động thủ, chúng ta phải lấy đức phục người!

Lấy đức phục người!

Bờ môi Mặc Vân Khởi co giật, phục cọng lông, người nào không biết Diệp thổ phỉ ngươi là bạo lực cuồng?

Diệp Huyền nhìn nam tử cẩm bào, nói:

- Nói ý đồ đến đây đi.

- ---------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh