Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 641: Cùng thú vương đánh cược



Mã Thiên Hoa bây giờ đã là bát hoàn Hồn Đấu La trình tự, phục dụng tiếp cận mười vạn năm Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ mang đến cho nàng chỗ tốt quá lớn, không những tự thân huyết mạch thần phượng độ hòa hợp tăng lên mấy lần, hỏa nguyên tố cảnh giới chưởng khống đã có ẩn chứa mùi vị cực hạn chi hỏa, hồn kỹ uy lực, sức chiến đấu, tinh thần lực mấy cái phương diện tăng lên như diều gặp gió.

Triển khai đệ thất hồn kỹ võ hồn chân thân phụ thể sau, đồng thời thả ra Phượng Hoàng lĩnh vực tăng phúc, Mã Thiên Hoa thúc dục đệ bát hồn kỹ Phượng Hoàng Càn Khôn Trảm đã thật sự có năng lực làm bị thương Thái Thản Cực Viên Nhị Minh.

Lại nói nàng đệ bát hồn hoàn là một cái đặc thù tình huống tồn tại. Sau khi được Bích Cơ đưa đến thế giới này, nàng mới phát hiện nơi này không phải Thú Vực, cũng không phải bất luận một vực nào trên Đấu La Tinh, bởi vì nó là một cái hoàn toàn độc lập vị diện. Nơi đây vạn vật phong phú, sinh mệnh năng lực nồng đậm, thực vật động vật các loại phồn vinh đa dạng. Bất quá nơi này không có nhân loại tồn tại, mà chỉ có hồn thú, bao quát thực vật hệ hồn thú.

Bích Cơ vì nàng giải thích, vạn năm trước hồn thú chi vương, Ngân Long Công Chúa Cổ Nguyệt Na vì muốn xây dựng một nơi mà hồn thú có thể sinh sống một cách thoải mái, không cần thiết va chạm với nhân loại, vừa phân biệt vừa phụ thuộc vào Đấu La Tinh, kể từ đó nàng sáng tạo ra chốn này.

Nàng gọi nó vì Vạn Thú Đài, hoặc là Vạn Thú Tinh.

Vạn Thú Tinh diện tích không thể cùng Đấu La Tinh so sánh, thế nhưng môi trường lại cực kỳ trong lành, sinh mệnh năng lượng nơi này có thể so sánh cùng với Đấu La Tinh thời đại viễn cổ. Đây là một thế giới hoàn toàn thuộc về hồn thú.

Tương tự như Đấu La Tinh, nơi này cũng có vị diện chi chủ, cũng chính là Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên hai vị Thú Vương. Vạn năm trước bọn họ đáp ứng Ngân Long Công Chúa nhận lãnh nhiệm vụ bảo vệ non trẻ vị diện này, rốt cục trở thành Vạn Thú Tinh người bảo hộ.

Mấy ngàn năm trôi qua, Vạn Thú Tinh dồi dào sức sống, vạn thú đua nhau sinh sôi nảy nở, thực vật hệ hồn thú cũng có chỗ sinh tồn và phát triển, tất nhiên dưới sự giám sát của hai vị Thú Vương.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ chính là một loại tiên thảo sinh trưởng ở Vạn Thú Tinh, từ khi nó mới ở ấu niên kỳ đã hấp thụ được thiên địa nguyên lực vô cùng thuần khiết, cho nên phẩm chất có thể cùng tiên thảo tại Đấu La Tinh viễn cổ thời đại xếp ngang hàng. Trải qua mấy lần cân nhắc, rốt cục Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ được Thiên Thanh Ngưu Mãng Đại Minh hào phóng tặng cho Mã Thiên Hoa, lại để nàng hấp thụ tinh hoa của nó, giúp cho nàng nhận được vô vàn chỗ tốt.

Mã Thiên Hoa võ hồn là hỏa phượng, cùng với Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ hỏa thuộc tính vô cùng phù hợp. Mà Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ này mặc dù chưa có chân chính trở thành mười vạn năm hồn thú, nhưng nó tinh hoa cũng đã là vật đại bổ vô cùng. Cho nên Mã Thiên Hoa sau khi hấp thụ xong, tu vi trực tiếp tăng lên tám mươi cấp, đồng thời Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ còn dư thừa năng lượng cũng bị nàng võ hồn huyết mạch đồng hóa, dưới sự dẫn dắt của Đại Minh, rốt cục ngưng tụ ra một cái bất khả tư nghị hồn hoàn.

Hồn hoàn này rõ ràng là màu đỏ, nhưng cùng mười vạn năm hồn hoàn màu đỏ có điểm bất đồng, màu đỏ của nó lợt hơn hẳn, nhưng hồng quang bao bọc xung quanh lại có điểm sắc xảo hơn nhiều. Theo lý thuyết mà nói, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ chưa đạt tới mười vạn năm tu vi, cho nên hồn hoàn phải là màu đen mới đúng, bất quá huyết mạch thần phượng quá mạnh mẽ đã làm nó sinh ra biến dị nhất định. Thực tế nó cũng không giống như mười vạn năm hồn hoàn mang cho Mã Thiên Hoa hai cái hồn kỹ, thế nhưng Phượng Hoàng Càn Không Trảm vẫn như cũ mạnh mẽ vô cùng.

Nhị Minh nhìn thẳng vào đôi phượng nhãn bạo lệ kia đang giết tới kia, cảm thấy tinh thần của mình rõ ràng bị chấn nhiếp, đây là uy áp đến từ huyết mạch chứ không phải do tu vi. Không thể nghi ngờ, Thần Phượng huyết mạch so với Thái Thản huyết mạch phải cao cấp hơn một bậc, cho nên mới xuất hiện như vậy sự tình. Lấy Nhị Minh tu vi tương đương với nhân loại Cực Hạn Đấu La trình tự, Mã Thiên Hoa làm được như vậy đã có thể vỗ ngực tự hào rồi.

Phượng Hoàng Càn Khôn Trảm là một cái đơn thể công kích hồn kỹ, lấy hỏa diễm ngưng tụ thành một đạo hỏa nhận, lại mang theo thần phượng uy áp. Trên đường đi của nó, căn bản không có bất cứ thứ nào có thể cản được, thậm chí hết thảy thực vật cũng đều bị nhiệt lượng nóng nảy thiêu đốt.

Nhị Minh nói liền ba chữ tốt, sau đó Thái Thản Thần Quyền không khách khí tung ra, không gian bạo liệt, quyền kình như cuồng phong gào thét mà tới.

Đùng ——! 

Tại song phương hồn kỹ va chạm thời khắc, một cỗ lực lượng cường đại mang theo phong cùng hỏa thuộc tính khuếch tán mà ra. Đại địa vì thế mà rung chuyển, thiên không vì thế mà kịch liệt vặn vẹo đứng lên.

Phốc ——! Mã Thiên Hoa đột nhiên từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên tái nhợt đến cực điểm, phượng dực cố gắng vũ động mới miễn cưỡng đón lấy thân thể nàng.

Thái Thản Thần Quyền đánh tan Phượng Hoàng Càn Khôn Trảm thành ngàn vạn mảnh nhỏ, sau đó gia tốc giết về hướng Mã Thiên Hoa. Mắt thấy nếu như trúng phải một quyền này, Mã Thiên Hoa không thịt nát xương tan mới là lạ.

“Thái Thản ca, hạ thủ lưu nhân.” Bích Cơ gấp giọng kêu lên, cả người liền muốn nhào về phía trước. Bất quá, Thiên Thanh Ngưu Mãng ở bên cạnh đã nhanh tay ngăn cản nàng lại, trấn an nói: “Nàng ta không có chuyện gì đâu.”

Thái Thản Thần Quyền giết tới trước mặt Mã Thiên Hoa thời điểm, khoảng cách còn khoảng ba mét liền triệt để tiêu tán vào không gian, hoàn toàn biến mất.

Nhị Minh là bậc nào nhân vật, hắn khống chế hồn kỹ đã đạt tới mức thu phóng tự nhiên, cho nên Bích Cơ vừa rồi lo quá xa rồi a.

Mã Thiên Hoa hướng Nhị Minh cảm kích gật đầu một cái, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại. Mặc dù vừa rồi nàng cùng Nhị Minh giao chiến một trận kịch liệt, khiến cho nàng tiêu hao gần như toàn bộ hồn lực, nhưng dường như trong chiến đấu lại có điểm thu hoạch. Hai mắt trong veo tĩnh lặng như mặt hồ, Mã Thiên Hoa cáo từ Nhị Minh, sau đó tự mình tìm kiếm một chỗ thích hợp, ngồi xuống khoanh chân nhắm mắt minh tưởng tu luyện, tận lực đi nắm bắt cảm ngộ vừa xuất hiện.

Nhị Minh đứng ở gần đó vì nàng hộ pháp, lúc này Đại Minh cùng Bích Cơ đã đi tới.

Đại Minh trầm giọng nói: “Vừa rồi đánh cuộc, là ngươi thua.”

Nhị Minh khẽ biến sắc, một mặt oan ức: “Đại ca, tiểu nha đầu này rõ ràng đã hố ta từ trước. Ngươi xem, ta đang nghĩ bác bỏ kết quả đây.”

Đại Minh tức giận nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả, còn nghĩ hơn thua với một tiểu bối. Không cần nói nhiều nữa, thua là thua, đi chuẩn bị tiền cược đi, ta thay ngươi giúp nàng hộ pháp.”

Nhị Minh không dám cãi lại Đại Minh, vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu sang Bích Cơ. Bất quá Bích Cơ thái độ giống như không có quan tâm cho lắm, gương mặt xinh đẹp mang theo tóc xanh tung bay trong gió, làm cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng không thể khiển trách được.

“Ai nha, được rồi ta đi đây.” Nhị Minh gõ gõ đầu mấy cái, mang theo khổ não nét mặt bay đi mất.

Lúc này Bích Cơ mới thản nhiên bật cười, lại nhìn Đại Minh hỏi: “Thiên Ngưu ca, các ngươi đánh cược cái gì?” 

Đại Minh trả lời: “Ta không có cùng đồ ngốc đệ đệ đánh cược, mà là hắn cùng nha đầu kia đánh cược.”

“Ồ, là như thế nào?” Bích Cơ ngạc nhiên. Mã Thiên Hoa lại cùng Thái Thản Cự Viên đánh cược, cho nên mới có vừa rồi một trận chiến sao.

Đại Minh gật đầu: “Bọn họ đánh cược nội dung là, chiến đấu một trận, nếu như nàng có thể bức được Nhị Minh vận dụng toàn lực coi như thắng, nàng có thể yêu cầu Nhị Minh giao ra một món đồ vật bất kỳ trong khả năng cho phép. Còn nếu nàng thua, đáp ứng gọi Nhị Minh một tiếng lão tổ tông.”

“Nàng yêu cầu đồ vật gì?” Bích Cơ truy hỏi.

Đại Minh thanh thoát gương mặt không nhịn được cười: “Là cùng với Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ thiên sinh tương khắc tiên thảo, gọi là Bát Giác Huyền Băng Thảo. Vừa vặn đệ đệ ta còn trữ một cây, tu vi cũng tiếp cận mười vạn năm tầng thứ, đây là hắn công sức mấy ngàn năm nuôi dưỡng, bây giờ chắc chắn đang đau lòng lắm.”

Bích Cơ vẻ mặt khó hiểu: “Đây là băng hệ thuộc tính tiên thảo, nàng vốn không dùng được. Chẳng lẽ... “

Đại Minh tiếp lời: “Đúng vậy, nàng nói lấy về cho Vân Chính Thiên sử dụng. Bích Cơ tiểu muội, ngươi nói xem, đây là cái nhân loại gọi là tình yêu hả, thách thức một vị đỉnh cấp hung thú chiến đấu để chiếm lấy một gốc chưa tới mười vạn năm tiên thảo, đây là ngu ngốc hay vẫn là mù quáng sao?”

Hắn Thiên Thanh Ngưu Mãng chính là duy nhất tồn tại, căn bản không tìm được cái thứ hai, cho nên đừng nói hậu đại không cách nào có, mà nếm trải mật ngọt đắng cay tình yêu cũng chưa từng. Cho nên hắn đối với nhân loại tình cảm không thể lý giải, vì lẽ đó trông thấy Mã Thiên Hoa làm ra như vậy hành động, vẫn cho là nàng mù quáng cùng ngu ngốc. Vạn nhất Nhị Minh không làm chủ được lực lượng, lỡ tay đánh trọng thương thì làm sao bây giờ.

Bích Cơ đột nhiên mỉm cười: “Nhìu lúc không rõ ràng một chuyện gì đó cũng là một loại thưởng thức, ngươi nghĩ xem có đúng hay không?”

Đại Minh cười khổ: “Ngươi nói ta cũng không hiểu gì hết.”

“A, đúng rồi, tại sao Thái Thản ca lại muốn nàng ta gọi một tiếng lão tổ tông nếu như thua cược.” Bích Cơ chợt hỏi.

Đến lượt Đại Minh ngán ngẩm lắc đầu nói: “Đệ đệ ngốc của ta, bởi vì Mã Thiên Hoa là hậu đại của Mã Hồng Tuấn. Hắn nói nếu như có thể khiến cho hậu đại của một vị thần cách gọi hắn một tiếng lão tổ tông, sau này nếu có gặp lại sẽ có cơ hội lên mặt một lần.”

Bích Cơ: “...”