Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 604: Tử chiến



Sáu vị huyết cấp còn lại nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Vừa rồi một màn diễn ra trong là cỡ nào kinh người, thực tế còn không đến năm lần hô hấp, Vân Chính Thiên bạo phát một đống hồn kỹ liền đem một vị chín mươi sáu cấp Siêu Cấp Đấu La triệt để thuấn sát.

Cho dù không muốn tin cũng phải tin, Vân Chính Thiên sở hữu chiến lực bây giờ, tuyệt đối có thể uy hiếp tính mạng bất luận một vị nào ở đây.

Huyết Đế ở phương xa quan sát toàn trường, nhìn thấy Hắc Vân Đấu La chiến tử, hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Chính Thiên người này tâm ngoan thủ lạt, xuống tay so với ta còn muốn tàn độc hơn nhiều. Vừa rồi hắn thả ra một đám kiếm ảnh tung hoành kia thực chất chỉ là hư chiêu, chân chính sát chiêu trong đó chính là thủ đoạn đả kích vào tinh thần kia. Hắc Vân Đấu La bị hắn tư thái làm cho run sợ, từ đó xuất hiện điểm sơ hở, mà Chính Thiên hắn cảm giác cực kỳ nhạy bén, giống như dã thú săn mồi một dạng, lập tức phát động một cái vô hình kiếm mang kết liễu tính mạng đối thủ. Gặp phải đối thủ khó chơi như vậy, Hắc Vân Đấu La chết không oan uổng.”

Vân Chính Thiên vung vẩy trên tay Hắc Kiếm, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc, hai mắt tầm nhìn cũng có vẻ mờ dần, trên người hừng hực sinh mệnh hỏa diễm cũng phai nhạt rất nhiều. Thời gian không còn nhiều nữa, hắn vội liếc nhìn Ân Minh Tuyết còn đang đứng chết trân bên dưới, khẽ quát lên: “Ngươi chạy mau!”

Ân Minh Tuyết nghe vậy chợt giật cả mình, lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt nàng thoáng trở nên thập phần kiên định, dưới lời nhắc nhở của Vân Chính Thiên, nàng vậy mà cư nhiên lắc lắc cái đầu. Ân Minh Tuyết hít vào một hơi, lập tức phóng xuất ra võ hồn của mình, Sắc Vũ Thiên Sứ thân ảnh mờ ảo hiện ra, dưới chân dâng lên năm cái quang hoàn bay lên, xếp thành hàng dọc, không ngừng xoay tròn sau lưng, mỗi cái quang hoàn chứa đựng kỳ dị đường văn đều tỏa ra nhu hòa ánh sáng.

“Ngươi làm cái gì vậy!” Vân Chính Thiên hơi ngẩn người ra, thất thanh kêu lên.

Ân Minh Tuyết nhìn hắn thật sâu, chợt mỉm cười: “Chính Thiên ca ca, ngươi nhẫn tâm chết đi bỏ ta sống một mình thật sao? Nếu vậy ta cũng nhẫn tâm vứt bỏ tánh mạng của mình vì ngươi.”

Một lời ấn định, Ân Minh Tuyết đem Sát Thiên Ma Kiếm tế ra, cuồn cuộn không dứt ma lực từ thể nội của nàng chậm rãi lan tỏa.

Trong lúc Vân Chính Thiên liều mạng chiến đấu, nàng cũng không có ngồi chơi đấy, nép ở sau lưng Vân Chính Thiên âm thầm khôi phục ma lực, lúc này đã có thể một lần nữa sử dụng hồn kỹ.

Lúc này sau lưng nàng đệ tam quang hoàn chợt lóe lên, Ân Minh Tuyết trong miệng ngâm xướng một loại kỳ dị ngôn ngữ, tức thì ma lực như hóa thành một đầu hắc ám mãng xà, cấp tốc lao nhanh về phía Hắc Vân Đấu La thi thể.

“Nàng ta muốn làm gì? Mau mau cản lại!” Ma Long Đấu La cảm thấy không đúng, vội vàng rít lên. Ân Minh Tuyết nữ nhân này chính là Thời Không chi tử, nàng có thể làm được cái gì, thật sự khó nói đấy.

Đứng ở gần Hắc Vân Đấu La thi thể nhất chính là Đại Sơn Đấu La, hắn nghe được tiếng tri hô của Ma Long Đấu La, tâm niệm lập tức điều động Sâm Lâm võ hồn, ý định tiến hành đại địa dịch chuyển, đem Hắc Vân Đấu La thi thể kéo qua bên mình. Bất quá, hắn còn chưa kịp đắc thủ thì từ trên không trung bỗng nhiên truyền đến một cỗ lạnh lẽo hàn ý.

Đại Sơn Đấu La kinh hãi rên lên, lập tức buông tha ý định ban đầu, một quyền mang theo vô số lục sắc vân quang, đấm thẳng lên không trung.

Oanh ——!

Kiếm ý tiêu thất, Vân Chính Thiên từ trong khói bụi hiện ra, kỳ thực nội tâm chưa rõ Ân Minh Tuyết định làm cái gì, nhưng hắn tất nhiên phải xuất thủ ngăn chặn Đại Sơn Đấu La ý định. Ngay sau đó, Vân Chính Thiên đột nhiên cảm thấy trong không khí truyền đến một cỗ huyết tinh sát ý, hắn lách người sang một bên, nương theo tinh thần lực dò xét ra vị trí mà đâm ra một kiếm, chính là Kiếm Thần Quyết đệ tứ thức Linh Kiếm Tỏa.

Thình lình ở giữa không trung hiện ra một đạo bóng mờ thân ảnh, trảo còn duỗi ra trước mặt, bất quá hắn không chút động đậy, thân hình cứng đờ, giống như đã hóa thành tượng đá mạng dạng. Đạo thân ảnh này dĩ nhiên đã bị trúng Linh Kiếm Tỏa, động tác nhất thời bị phong ấn.

“Làm sao ngươi phát hiện ra?” Ma Long Đấu La hoảng hốt kinh ngạc. Hắn vốn không biết Vân Chính Thiên tinh thần lực đã ở Linh Vực Cảnh đỉnh cao, hiện tại lại thiêu đốt sinh mệnh lực, muốn phát hiện ra hắn hồn kỹ ẩn thân là vô cùng nắm chắc.

Lại nói, Linh Kiếm Tỏa chính là khống chế loại kiếm kỹ, một khi điểm trúng người đối phương, toàn bộ hành động sẽ bị đình trệ, điểm yếu duy nhất chính là đối thủ có tu vi càng cao, đình trệ thời gian sẽ không dài lắm, cơ hồ chỉ có một giây tả hữu.

Chính vì vậy Vân Chính Thiên phát hiện người bị trúng chiêu là Ma Long Đấu La, hắn không cũng không có lấn tới công kích, mà trực tiếp buông mình xuống dưới mặt đất, rơi ở trước mặt Ân Minh Tuyết, nhu hòa thăm hởi: “Tiểu Tuyết, ngươi làm cái gì vậy?”

Ân Minh Tuyết mỉm cười nhìn hắn: “Có chạy cũng không nhất định thoát nên ta không nghĩ chạy trốn nữa, ta muốn cùng ngươi chiến đấu. Mà ta tự thân chiến lực so với đám người này không chút xem được, nên mới đi tìm một cái bao cát thịt thôi mà.”

Nàng vừa dứt lời, ở sau lưng đã bệ vệ bước tới một đạo mảnh mai thân ảnh, người này đầu tóc rũ rượi, mặt tái xanh, trước ngực còn có một lổ thủng, máu tươi cơ hồ đã chảy ra hết nên làn da trở nên trắng bệch.

“Ngươi có hồn kỹ khống chế thi thể thành khôi lỗi sao?” Vân Chính Thiên không khỏi kinh ngạc. Sau lưng Ân Minh Tuyết đúng là Hắc Vân Đấu La vừa mới chết không lâu, mà lúc này hắn đã khôi phục lại hành động, chỉ có điểm khác biệt là đổi phe.

Ân Minh Tuyết gật gật cái đầu, cười xinh như hoa. Vân Chính Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng không nghĩ đi khuyên bảo nàng nữa, Ân Minh Tuyết mặc dù không có vẻ ngoài cứng rắn như Mã Thiên Hoa, nhưng nội tâm lại là một cái cứng đầu nữ nhi, chỉ cần nhớ lại lần đầu gặp nhau nàng cỡ nào ương ngạnh là hiểu rồi.

“Được, theo sát ta!” Vân Chính Thiên trầm giọng, sau đó lôi kéo Ân Minh Tuyết bay lên.

Đùng ——!

Ngay vào cả hai người chuẩn bị đầu nhập chiến đấu bên trong, đột nhiên Vân Chính Thiên cảm nhận được, từ một chỗ không xa truyền tới một đạo khủng bố ý niệm, gần như ngay lập tức, tinh thần hải của hắn bị đạo ý niệm này hung hăng oanh kích, tinh thần chấn động đến kịch liệt, phảng phất muốn bạo chấn. Hắn hai mắt thoáng dại ra, con ngươi thu hẹp lại, liền thấy bên cạnh Huyết Đế không biết từ lúc nào có thêm một đạo thân ảnh, người này thân mặc màu tím trường bào, mái tóc bạc trắng, hai mắt thâm thúy tựa như vĩnh dạ thiên không.

Vân Chính Thiên khiếp sợ nhận ra, vị này tinh thần lực cấp bậc chỉ sợ đã là Thần Nguyên Cảnh, mà một kích vừa rồi chính là tinh thần công kích loại hồn kỹ, trong chớp mắt đánh tan hắn tinh thần phòng tuyến, trực tiếp suy yếu hắn hỏa diễm sinh mệnh thiêu đốt trạng thái.

Vì cái gì Vân Chính Thiên có thể duy trì thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên thời gian dài như vậy, là bởi vì hắn nội tình gốc gác vô cùng thâm hậu. Vô luận hồn lực, ma lực, tinh thần lực đều mạnh mẽ không ngờ. Dựa theo hắn trạng thái mà tính toán, nhất định có thể chiến đấu thêm được một lát đấy, lại có Hắc Vân khôi lỗi trợ giúp, biết đâu sẽ tìm được một cái sinh lộ cho Ân Minh Tuyết. Mà bây giờ tinh thần bạo chấn một kích kia, cơ hồ tước đi hắn cuối cùng hy vọng.

“Tất cả tránh ra, ta tới!”

Ma Long Đấu La nhìn thấy cục diện biến hóa phức tạp, hắn không thể không hiển lộ chân công phu. Huyết Ma Long Trảo nương theo ngập trời long uy đã trở nên phi thường to lớn, ảo ảnh long trảo không chút khách khí đập về phía Vân Chính Thiên.

Chính vào lúc Vân Chính Thiên mang Hắc Kiếm nâng lên, ý định cùng Ma Long Đấu La một hồi va chạm, đột nhiên cổ họng thấy ngọt, sau đó không nhịn được ngửa đầu phun lên một ngụm máu tươi. Máu tươi vừa văng lên lập tức bị hỏa diễm sinh mệnh thiêu đốt mà biến mất. Trong lòng mắng to, thực đã đến cực hạn.

“Chính Thiên ca ca!” Ân Minh Tuyết không biết tinh thần bạo chấn một kích kia, nhìn thấy Vân Chính Thiên thổ huyết, nàng lập tức khống chế Hắc Vân khôi lỗi lao về phía trước, dùng chính hắn thân thể sinh sinh ngạnh hám Huyết Ma Long Trảo.

Ầm ——!

Hắc Vân khôi lỗi như con diều đứt dây bắn ngược xuống, oanh ra một cái hố thật to dưới đất, trên người xương cốt đã nứt ra vô số lằn ranh.

Ma Long Đấu La thừa thắng xông lên, thật lớn cự trảo nhanh như chớp bắt lấy Ân Minh Tuyết, năm cái vuốt rồng cong lại, hảo hảo giam nàng vào bên trong.

Vân Chính Thiên khàn giọng gào lên: “Không! Mau thả người!”

Hắn một lần nữa động kiếm, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên tái hiện, ngàn vạn kiếm ý như thủy triều bay tới Ma Long Đấu La.

“Hừm! Ngươi đã là người sắp chết rồi!” Ma Long Đấu La hừ lạnh, mặc kệ kiếm ý cỡ nào cuồn cuộn, vừa chạm vào người Ma Long Đấu La liền lập tức vỡ tan, chẳng khác nào bọt biển nhanh chóng tan đi.

Vân Chính Thiên trong mắt kinh hãi tột cùng, trên người hỏa diễm sinh mệnh ảm đạm vô quang, chiến lực không phanh băng hàng tới cực điểm, hồn kỹ đã không thể đe dọa được cấp bậc tu vi như Ma Long Đấu La được nữa.

“Hắc Vân, mau đỡ lấy Chính Thiên ca ca!” Ân Minh Tuyết bị Ma Long Đấu La nắm trong tay, miệng vẫn không ngừng kêu gào.

Hắc Vân khôi lỗi mặc dù thương tích không nhẹ, nhưng nó là kẻ đã chết, đau đớn cảm giác không tồn tại, lại một lần nữa búng người lên không trung, đem Vân Chính Thiên dáng vẻ mười phần uể oải đón lấy.

“Hắc Vân, cút ra!” Một đạo trầm đục thanh âm tại bên cạnh vang lên, Đại Sơn Đấu La thình lình xuất hiện, một quyền đấm thẳng vào Hắc Vân khôi lỗi đầu, đem nó chấn văng đi.

Vân Chính Thiên biết không xong rồi, liền dốc sức một kiếm quét ngang, nhưng lại bị một thanh trường mâu cản lại.

“Ồ, đã suy yếu đến mức này sao? Tử cấp đại nhân quả nhiên không đùa được.” Ma Lân Đấu La giọng nói đắc ý, Huyết Mâu trên tay lật ngửa đâm ra.

Vân Chính Thiên chiến lực mặc dù suy yếu, nhưng phản xạ vẫn còn tương đối nhanh nhẹn, mắt thấy Huyết Mâu nhắm vào trái tim mình đâm tới, lập tức hơi lách người ra, sau đó cảm thấy vai trái đau nhói.

“A A A ——!”

Vân Chính Thiên tức giận gầm lên một tiếng thật lớn, lập tức nơi trái tim vị trí, Thần Hạch bạo tạc.

Cuồn cuộn xung lực đem Đại Sơn Đấu La, Ma Lân Đấu La nhất thời chấn văng đi.

Một cột sáng thật lớn lấy Vân Chính Thiên đỉnh đầu làm khởi điểm, bắn thẳng lên tận vạn trượng không trung.

Hắn hai mắt bắt đầu mờ dần, hơi thở thập phần yếu ớt, hỏa diễm sinh mệnh đã tàn lụi, cả người đã trở nên xám tro.

Hết thảy thế giới xung quanh đã không còn âm thanh nữa, thậm chí Ân Minh Tuyết tiếng khóc cũng không thể lọt vào trong tai.

Tại thời điểm quan cảnh chuẩn bị mờ dần, đột nhiên từ trên không trung nương theo cột sáng thật lớn, có một vị tóc bạc lão nhân, thân mặc trắng toát trường bào, sau lưng lão có ba cặp cánh chim thật lớn thật khẽ khinh động, trên người tỏa ra lấp lánh kim sắc hào quang, thân hình dần dần hạ xuống.

Lão giả nhìn tới Vân Chính Thiên người đầy máu, chậm rãi mở miệng: “Rốt cuộc đã gặp được ngươi rồi, kẻ được Thiên Sứ lựa chọn!”