Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 462: Cực hạn chi lôi?



Ám Ngân Lôi Lang Vương bị gọi là ‘tiểu Lang’, nó có hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó lại làm ra thích thú dáng vẻ.

Hắc y nhân xoa đầu nó thêm một lát, rồi lại nhìn tới phương xa, ánh mắt dần khép lại.

Hấp!

Từ trên người hắn bỗng nhiên tràn ra một cỗ hùng hậu lực lượng. Loại này lực lượng mạnh mẽ đến mức mỗi phần tử đều chứa đựng lăng lệ khí thế. Trong một khắc này, phản phất chỉ cần hắn khẽ nhấc tay động chân liền có thể dễ dàng cải thiên hoán địa.

Tại hắc y nhân hồn hoàn sau lưng cũng vào lúc này nhấp nhô hiện lên, thế nhưng căn bản không cách nào nhìn ra được hắn hồn hoàn màu sắc, chỉ thấy bên đó cửu thải hào quang nở rộ, đem toàn bộ chín cái hồn hoàn ôm lấy.

Xoẹt, xoẹt!

Ngay vào lúc này, hắc y nhân bàn tay bỗng nhiên nắm lại, chỉ nghe được trong không trung truyền tới oanh minh lôi âm. Tại thời điểm hắn bàn tay mở ra, vô số li ti lôi điện bắn ra từng đợt. Mà những tia lôi điện này như có linh tính, chúng liền đối với Ám Ngân Lôi Lang Vương không khác gì lôi xà điên cuồng trường bò vào.

Ám Ngân Lôi Lang Vương có chút khẩn trương khi nhìn thấy một màn này, lôi điện trước mắt nó đang bắt đầu ngưng kết lại, chớp mắt đã hóa thành một khỏa lôi cầu sáng chói.

Lôi cầu thể tích không lớn, chỉ vừa vặn một nắm tay, thế nhưng ba động lôi nguyên tố lực lượng tản phát ra xung quanh không cách nào hình dung được.

Cái này lôi đình lực lượng, có lẽ đã đạt tới cực hạn cấp bậc.

Hắc y nhân này sở hữu đúng là cực hạn chi lôi.

“Bình tĩnh tiểu Lang, ta mang tới cho ngươi một chút kinh hỷ.” Hắc y nhân cười nói.

Sau đó hắn tay áo phất lên, tức thì khỏa lôi cầu kia chậm rãi xoay tròn, tốc độ mỗi lúc mỗi nhanh, lôi điện oanh minh tứ phía. Bất quá đối với Ám Ngân Lôi Lang Vương am hiểu lôi thuộc tính thì khỏa lôi cầu này mang tới cho nó một lực hấp dẫn cực kỳ.

Hắc y nhân nói tiếp: “Cái này chính là lôi nguyên tố áp súc tạo thành lôi năng. Ngươi đem nó nuốt vào, đảm bảo sau này trên phương diện chưởng khống lôi nguyên tố sẽ có thành tựu.”

Ám Ngân Lôi Lang Vương nghe hiểu, nó khục khặc cái đầu liên tục, lại để lôi năng kia đối với cơ thể nó truyền vào hùng hồn lôi đình lực lượng.

Ngắn ngủi mấy phút thời gian, lôi năng kia thể tích dần dần thu nhỏ lại, tất cả lôi nguyên tố năng lượng đã bị Ám Ngân Lôi Lang Vương hấp thụ vào cơ thể.

Đối với Ám Ngân Lôi Lang Vương mà nói, ngắn ngủi mấy phút sự tình này chính là tiết kiệm của nó một vạn năm tu luyện ròng rã. Không những thế trong cơ thể lôi nguyên chi chủng tựa như thoát thai hoán cốt, cấp bậc tinh thuần cũng tăng lên không ít.

Phải biết hồn thú sở hữu nguyên tố lực lượng là rất khó để tu luyện. Bọn chúng không có chuyên môn tu luyện phòng như Truyền Linh Tháp, vả lại môi trường Thú Vực cũng không phải địa phương phù hợp để làm việc này.

Vậy mà hắc y nhân kia đơn giản hành động lại có thể mang tới cho Ám Ngân Lôi Lang Vương biến hóa to lớn như vậy, quả thực bất khả tư nghị.

Hắc ý nhân ánh mắt tựa như quen thuộc tình huống trước mắt, hắn cảm thán nói:

“Tiểu Lang, mặc dù ngươi thực lực tăng lên không nhỏ, nhưng sắp tới vẫn phải đối mặt với đại nạn lâm đầu. Có vượt qua hay không bảy phần là do ngươi. Bất quá đã có ta ở đây, ta sẽ gánh dùm ngươi ba phần còn lại.”

Ám Ngân Lôi Lang Vương ánh mắt tỏ ý khó hiểu, thế nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hắc y nhân dứt câu, thân thể thoáng cái đã ngồi trên lưng Ám Ngân Lôi Lang Vương. Nó ngửa cổ lên trời tru vang một tiếng, bốn chân khởi động, cả người lẫn thú đều lẫn vào trong màn đêm đen, biến mất.

...

Vân Chính Thiên cuối cùng đạt thành hiệp nghị với Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc. Hắn tất nhiên không hề tin tưởng Nhạc Liên Thành một chút nào. Đột nhiên biểu lộ lòng tốt thái quá như vậy ắt hẳn phải có nguyên nhân bên trong.

Trên đường đi, trước con mắt ghen tỵ như không thể làm gì được của đám đệ tử bên dưới, Vân Chính Thiên chính là cùng Nhạc Liên Thành song vai sánh bước.

Không cần phải nghi ngờ, lấy hắn Hồn Thánh bảy hoàn tu vi lại có thể cùng nhị trưởng lão Nhạc gia đi ngang hàng như vậy, trên đời này không hề có người thứ hai.

Nhất là Diệp Mặc tên kia, hắn nhìn tới Vân Chính Thiên cứ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tại Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, Diệp gia địa vị trong tứ đại gia tộc là thấp nhất. Thế nhưng gần nhất Diệp Mặc chính là đệ tử đắc ý của Diệp gia, mọi kỳ vọng đều được ký thác lên người hắn.

Diệp Mặc chính là đại biểu của Diệp gia tranh cái ghế thiếu tộc trưởng lần này.

Vì để chuẩn bị tốt cho sự kiện sắp tới, Diệp gia đã nhân cơ hội gia tộc có nhiệm vụ đi ra bên ngoài này để tranh thủ cho Diệp Mặc thu hoạch đệ bát hồn hoàn, tấn thăng Hồn đấu la cảnh giới.

Chỉ có điều Diệp gia rốt cuộc vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của Thiên gia.

Chính vì thế vị ngũ trưởng lão Diệp Thanh Nhi không thể dẫn theo Diệp Mặc đi tìm kiếm hồn hoàn, mà là Nhạc Liên Thành đảm nhận.

Tuy nói Ám Ngân Lôi Lang Vương tốc độ nghịch thiên, thế nhưng không thể phủ nhận trong thời điểm mấu chốt Nhạc Liên Thành có chút buông lỏng.

Hắn cũng không muốn vì gia tộc của mình mà kiến tạo thêm một cái tranh chấp thiếu tộc trưởng đối thủ a.

Diệp Mặc đối với Nhạc Liên Thành quyết định cũng rất bất mãn, thế nhưng hắn hiện tại không thể làm cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.

Đó cũng là một phần lý do khiến Nhạc Liên Thành dễ dàng bỏ qua cho Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên tất nhiên không biết nội bộ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đấu đá lẫn nhau. Cảm nhận được Diệp Mặc ánh mắt thù địch, hắn mới hướng Nhạc Liên Thành cười khổ:

“Nhạc tiền bối. Diệp huynh hình như không ưa thích ta.”

Nhạc Liên Thành khẽ liếc Diệp Mặc một cái, làm hắn vội vã thu liễm lại nét mặt một chút, sau đó mới hừ lạnh nói:

“Tiểu tử đó tuổi không còn nhỏ nhưng tâm tính quá nóng nảy. Nếu như không khắc phục được sau này chỉ sợ tiền đồ có hạn. Dương công tử cũng xin đừng để bụng.”

Vân Chính Thiên cười đáp: “Hy vọng có thể gặp được cái khác hồn thú thích hợp Diệp huynh.”

“Mong là như vậy.”

Hai người bọn hắn kẻ cười người nói, làm phía sau đệ tử một trận bàn tán to nhỏ. Vân Chính Thiên không có để ý những chuyện này, hắn tinh thần lực thủy chung khuếch tán ra xung quanh cẩn thận dò xét mọi phương vị.

Lấy Vân Chính Thiên tu vi tinh thần lực, cho dù so sánh với Siêu Cấp đấu la như Nhạc Liên Thành hắn vẫn không thua kém chút nào. Đây chính là Thất Diện Kiếm võ hồn người nắm giữ ưu thế mạnh nhất.

Trải qua lần bế quan đột phá Hồn Thánh vừa rồi, Vân Chính Thiên xác nhận được một điều, chỉ cần hắn nguyên tố cấp bậc tinh thuần tăng lên, trị số tinh thần lực cũng sẽ theo đó đề thăng.

Loại này nghịch thiên năng lực tồn tại khiến hắn cũng không dám hoàn toàn tin tưởng, cho đến khi hắn đem lôi nguyên chi chủng của Ám Ngân Lôi Lang Vương rút ra, kiếm linh số lượng hóa thành sáu đạo thì hắn mới nhận thức rõ ràng.

Linh Vực cảnh tu vi tinh thần lực của Vân Chính Thiên chỉ sợ đã thoát ly sơ giai trạng thái, tiến vào trung giai trình độ.

Cái này trung giai Linh Vực cảnh trình độ, cho dù là Nhạc Liên Thành loại Siêu Cấp đấu la cường giả cũng chưa có đạt tới đi.

Vân Chính Thiên rất tin tưởng, với năng lực này chỉ cần bản thân đột phá tới Phong Hào đấu la, Thần Nguyên cảnh cấp bậc kia hắn cũng có thể mơ hồ chạm vào.

Phải biết Thần Nguyên cảnh tu vi tinh thần lực người sở hữu, có thể gọi là Bán Thần trình tự. Mà Vân Chính Thiên chỉ cần Phong Hào đấu la tu vi liền có thể xưng là Bán Thần, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm cả thế giới vì thế mà chao đảo.

Vân Chính Thiên hiện tại cấp bách nhất vấn đề, đó chính là giải quyết Quang Minh Thánh Kiếm sự tình. Hiện tại hắn không có Ám Thiên năng lực, di chuyển trong Thú Vực sẽ không tiếp tục thuận lợi nữa. Cho nên Quang Minh Thánh Kiếm loại khắc chế tà hồn lực lợi khí này, hắn tuyệt đối phải nắm trở lại.

Dựa theo hắn phán đoán, chỉ cần tham gia rửa tội nghi lễ xong, kim sắc vòng xoáy nơi trái tim của hắn sẽ có đầy đủ lực lượng để đúc đệ nhị hồn hạch. Từ đó hồn lực của hắn sẽ chân chính hóa thành thần lực.

Đây là chính thống thần lực đến từ Thần Giới vị diện. Sau này có gặp lại cấp số cường giả như Hình Lâm Phong, Vân Chính Thiên có nắm chắc áp chế hắn một cách dễ dàng.

Bất quá, điều kiện tiên quyết đó là hắn phải thuận lợi trưởng thành.

Sinh hoạt bên trong Thú Vực, nay đây mai đó, nguy hiểm không thể nào đoán trước được. Thế nhưng không thể phủ nhận Vân Chính Thiên đối với tình hình hiện tại khả năng thích nghi cực cao. Hắn mơ hồ có cảm giác trở lại thời điểm tại Bắc Long sơn mạch một mình lịch lãm bốn năm trời.

Hoài niệm, hoài niệm a.

Di chuyển thêm nữa canh giờ, tinh thần lực thủy chung dò xét tứ phía, Vân Chính Thiên rất nhanh cảm nhận được có chỗ không đúng. Thiên địa nguyên lực bắt đầu thưa thớt, dao động tà hồn lực mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Còn nữa cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu điều hiu, thưa thớt xuống.

Từ đầu cả đoàn người đều đi theo Nhạc Liên Thành tìm kiếm hồn thú thích hợp cho các đệ tử sắp đột phá. Tuy rằng đã chạm trán rất nhiều hồn thú, thế nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.

Thế là Nhạc Liên Thành quyết định dẫn mọi người mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn một chút, rốt cuộc đi tới chỗ hiện tại.

Lúc này Vân Chính Thiên mới hạ giọng hỏi:

“Nhạc tiền bối, nơi này là chỗ nào?”

Nhạc Liên Thành có chút trầm tư, sau một hồi ngó nghiên ngó dọc, hắn trầm giọng nói:

“Dương công tử, nếu như ta đoán không sai. Chúng ta ắt hẳn đã đi sai đường rồi.”

“Ngài nói như vậy là sao?” Vân Chính Thiên nghi hoặc.

Nhạc Liên Thành đáp: “Tại Thú Vực cấp một lãnh thổ, phàm là nơi có tà hồn lực dao động mãnh liệt đến mức này chỉ có một nơi.”

“Là Tà Ma Hạt Giống vị trí gieo trồng!”

Vân Chính Thiên nghe vậy liền cả kinh, Tà Ma Hạt Giống chỗ gieo trồng chính là nơi khuếch tán tà hồn lực trong không khí, là nơi nhân loại đừng nghĩ đến chuyện bén mảng vào nếu không đủ thực lực. Bởi vì tại chỗ này, hồn sư tu vi cơ hồ chịu xuống áp chế suy yếu. Cho dù là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc cũng không có ngoại lệ.

Hơn nữa, nơi này có tồn tại mười vạn năm hồn thú thủ hộ a.

Nhạc Liên Thành sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói:

“Tất cả bình tĩnh, giữ vững đội hình. Theo sau ta tiến hành rời đi.”

Cho dù hắn là Siêu Cấp đấu la, tại vị trí xuất hiện Tà Ma Hạt Giống, thực lực cũng phải giảm xuống ba thành. Nếu có chiến đấu, hắn tự nhận không phải đối thủ của mười vạn năm hồn thú. Cho nên chỉ có thể gấp rút hạ lệnh cho các đệ tử nhanh chóng thoái lui.

Ngay vào lúc Nhạc Liên Thành xoay chuyển hướng đi, tại trong thiên địa bỗng nhiên vang lên hùng hồn thanh âm:

“Khặc khặc! Đã đến rồi tại sao lại quay đi nhanh như vậy. Ta ở đây tịch mịch đã lâu. Buồn chán, buồn chán lắm a..!”

...

Banhbaothit