Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 407: Hoán Tâm Thần Kỹ



Hài cốt Ma Thần?

Bốn chữ này vừa vang lên, Hình gia đám ngươi mặt mày trở nên ngưng trọng. Vân Chính Thiên mấy người ở phía xa càng kinh ngạc một phen.

Ma Thần là cái gì tồn tại, đó là chân chính cường giả có thể cùng Thần Cách đối đầu. Năm xưa song phương đại chiến, làm vô số Thần Cách cùng Ma Thần vẫn lạc. Đếm khômg hết hài cốt cùng thần vị rơi xuống một phần Đấu La đại lục lãnh thổ, thất thoát ra năng lượng không lồ trực tiếp đem khu vực này hóa thành Thần Vực cùng Cấm Vực.

Thế nhưng chuyện hài cốt Ma Thần xuất hiện ngoài phạm vi Cấm Vực hoặc hài cốt Thần Cách nằm ngoài phạm vi Thần Vực chưa có điển tịch nào nhắc đến. Bởi dù là hài cốt thần cấp đi chăng nữa, không có thần vị kèm theo sẽ bị Đấu La đại lục khởi động vị diện áp chế làm cho tan biến.

Chỉ có chân chính cùng thần vị tụ tập cùng với nhau, những bộ hài cốt đến từ vị diện khác kia mới có thể miễn cưỡng chống đỡ vị diện áp chế, huyễn hóa thành song vực.

Cho nên đối với hài cốt Ma Thần xuất hiện tại Thú Vực, làm sao không khiến đám Vân Chính Thiên chấn kinh cho được.

Hình gia bên kia sau khi nghe Lỗ gia nói xong, gương mặt trở nên phi thường lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì hài cốt, ta nghe không hiểu?”

Lỗ gia cười cười đáp: “Không cần thiết giấu giếm làm gì nữa, ở đây toàn là người nhà. Bộ hài cốt Ma Thần kia Hình gia các ngươi che giấu bao năm để nghiên cứu nhưng không có một chút thành tựu nào, cho nên cũng không cần vì nó mà lo lắng.”

Hình gia nghiêm mặt nói: “Các ngươi muốn gì?”

Lỗ gia lại nói: “Yêu cầu của chúng ta kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần cho chủ nhân ta có cơ hội diện kiến bộ hài cốt này là được, chúng ta cũng không có lấy đi. Đổi lại các ngươi sẽ được đầu tư tu sửa đài hắc cấp giáp máy. Cơ hội làm ăn hời như thế này, nếu không phải chủ nhân đã suy nghĩ qua, ta cũng không dám bừa bãi phát ngôn. Cho nên các ngươi suy nghĩ cho kỹ càng a.”

Hình gia mấy người xoay mặt nhìn nhau, dưa theo lời Lỗ gia vừa nói thì chuyện này bọn hắn rõ ràng là bên có lợi. Chỉ cần cho đối phương tới xem một lát, liền đổi lại tài nguyên cùng nhân lực tu sửa đài hắc cấp giáp máy kia quả thực rất hấp dẫn. Dù sao bộ hài cốt Ma Thần kia nắm giữ hơn mười năm, nhưng cái gì cũng không nghiên cứu được. Chủ nhân đã muốn mất hết kiên nhẫn từ lâu rồi.

“Chuyện này chúng ta không tự quyết được, còn cần trở về báo cáo. Chúng ta sẽ cho người thông tin lại cho các ngươi sau.” Hình gia lấp lửng nói.

“Không gấp, không gấp. Từ từ về bàn đi. Chúng ta cũng xin phép cáo lui trước.”

Nói rồi song phương liền chia tay, Lỗ gia tiếp tục đi về phía bắc, còn Hình gia thì chếch qua hướng Tây một chút. Bất quá dựa theo dáng vẻ vội vã của Hình gia, có lẽ đã bị lời mời của đối phương đả động.

Chuyện này không phải một cái tôi tớ như hắn có thể quyết được, cần trở về Hình gia trang bẩm báo cho cao tầng gia tộc. Lấy bọn hắn nội tình, tự nhiên không cần sợ Lỗ gia kia bày mưu tính kế cái gì. Bởi vì một khi chủ nhân của bọn hắn điều khiển được đài hắc cấp giáp máy đã được tu sửa kia, sợ rằng Siêu Cấp đấu la cũng không phải đối thủ của hắn.

Nhìn thấy hai gia tộc tà hồn sư đồng loạt rời đi. Vân Chính Thiên đám người vẫn duy trì ẩn nấp gần đó không có di chuyển. Đợi thêm một lát, xa xa bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh.

Là Dương Viêm, hắn vậy mà thật sự đến, thậm chí không phải vừa đến, mà là đã đến được một lúc nữa.

Dương Viêm nói với Vân Chính Thiên:

“Ngươi nói ta đến, là để nghe cuộc trò chuyện của bọn chúng?”

Dương Viêm xuất hiện gần như cùng thời điểm với Vân Chính Thiên bốn người, hắn dĩ nhiên nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Lỗ Hinh song gia tộc kia. Đồng dạng đối với hài cốt Ma Thần tồn tại trong Thú Vực cực kỳ kinh ngạc.

Vân Chính Thiên mỉm cười nói:

“Hài cốt kia là ngoài dự tính. Dù sao thấy ngươi tới, ta cảm thấy rất vui a.”

“Phí, bớt nói nhảm, lão tử không có thời gian cùng ngươi hàn thuyên. Có chuyện gì cứ nói ngắn gọn.” Dương Viêm tức giận khẽ quát.

Vân Chính Thiên không nhanh không chậm nói:

“Giúp ta theo dõi nhất cử nhất động của Hình gia bên kia, đừng để bọn chúng đem hắc cấp giáp máy cùng hài cốt Ma Thần giấu đi. Bọn ta sẽ đến Lỗ gia một chuyến, sau đó...”

Vân Chính Thiên trình tự nói ra kế hoạch của mình. Dương Viêm càng nghe càng ngưng trọng, rốt cuộc không nhịn được kêu lên:

“Cái kế hoạch ngu ngốc như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra.”

Vân Chính Thiên cả giận nói: “Ngươi cái đầu heo mà cũng muốn cùng ta so đấu trí tuệ? Vậy ngươi nghĩ ra cái gì hay hơn không, nếu khả thi hơn ta tình nguyện nghe theo.”

Dương Viêm nghĩ nghĩ một chút, nhất thời không nói ra được câu nào. Bất quá hắn vẫn kiên quyết lắc đầu nói:

“Kế hoạch này quá nguy hiểm. Vạn nhất chủ nhân bọn chúng vẫn còn ở đó thì sao, Phong Hào đấu la tà hồn sư, cho dù ta với ngươi liên thủ cũng không thể đánh bại được.”

Vân Chính Thiên nói: “Vì cái gì ngươi có thể tác quai tác quái tại Hắc Hoang thành mà vẫn còn mạng trở ra. Đơn giản là vì tên Thành Chủ đó không có mặt trong thành. Theo ta đoán thì đám Phong Hào đấu la bọn chúng toàn bộ đã được triệu tập về Tà Hồn Điện tổng bộ rồi. Cho nên Lỗ gia Hình gia cả đám nói chuyện khi nãy, căn bản chỉ là hù dọa lẫn nhau mà thôi. Chủ nhân bọn chúng vốn không có nhà.”

Dương Viêm nói: “Cứ cho ngươi nói đúng đi. Nhưng đánh cắp được hắc cấp giáp máy kia thì sao, ngươi quên là nó đã bị hư hỏng à. Muốn tu sửa cũng cần có linh kiện đó. Chúng ta đào đâu ra?”

Vân Chính Thiên cười nhạt nói: “Thì đợi sửa xong rồi xài, có sao đâu.”

“Cái gì? Đợi bọn chúng sửa xong mới cướp. Ngươi tưởng chúng ta có thời gian nhiều như vậy?” Dương Viên nổi giận kêu lên.

“Ngươi cái đồ đầu đất, đánh cắp được giáp máy, không lẽ không bắt được một đám nhân viên có khả năng tu sửa đi theo. Ngươi cho ta một chỗ an toàn để che giấu cả đám là được. Còn lại nhiệm vụ của ngươi chỉ là đứng một bên quan sát Hình gia thôi. Chuyện còn lại ta lo, được chưa?”

“Hừm!”

Hai bên bàn bạc không khác gì cãi nhau, ròng rã một lúc mới thống nhất được. Đại khái mục tiêu lần này là cướp lấy hắc cấp giáp máy kia, còn bộ hài cốt Ma Thần là mới phát sinh, nếu có thể thì tiện tay lấy luôn còn không thì phải bỏ lại. Dù sao bộ hài cốt này là của Ma Thần lưu lại, không biết bên trong ẩn giấu cơ quan kinh khủng nào, tốt nhất không nên đụng vô.

Dương Viêm nhiệm vụ chủ yếu là tìm cho Vân Chính Thiên một nơi ẩn nấu để trốn tránh sự truy lùng của địch nhân, ngoài ra cũng phải rộng rãi để tiến hành sửa chữa giáp máy.

Nhưng mà, muốn hắn tham gia cái kế hoạch này, tất nhiên phải bỏ ra cái giá tương xứng.

“Được rồi. Ta sẽ có lợi gì ở đây?” Dương Viêm hỏi.

Về việc này thì Vân Chính Thiên bí mật trao đổi với Dương Viêm, một lát sau cũng nhận được sự đồng ý của hắn.

“Ngươi phải giữ lời, nếu không đừng trách ta trở mặt.”

“Quân tử nhất ngôn.” Vân Chính Thiên cười nói.

Dương Viêm nhìn hắn hồi lâu, sau đó hừ lạnh một cái xoay người phóng đi mất.

Lúc này tam nữ mới đi tới, người nào cũng nhìn Vân Chính Thiên với vẻ mặt nghi hoặc.

“Huynh tin tưởng hắn sao?” Ân Minh Tuyết e dè hỏi.

Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự, lập tức lắc đầu. Tam nữ thấy vậy giật cả mình, hốt hoảng hỏi: “Vậy tại sao lại hợp tác với hắn.”

Vân Chính Thiên giải thích:

“Hình gia bên kia không tầm thường, đồng dạng Thành Chủ một phương. Chúng ta muốn đánh cắp bọn chúng đài hắc cấp giáp máp mà bọn chúng tốn bao nhiêu tiền mới mua về được kia là bậc nào khó khăn. Cho nên mới cần Dương Viêm hắn ra tay trước.”

Câu này vừa nói ra, càng làm cho tam nữ kinh tâm động phách.

“Huynh, huynh lợi dụng hắn sao?” Tiên Dao Tử há hốc mồm hỏi.

“Suỵt.” Vân Chính Thiên giơ một ngón tay lên chặn lại, ánh mắt cực độ nham hiểm.

Lỗ gia trang nằm cách Hắc Hoang thành hơn hai mươi dặm về phía bắc, đi khoảng nữa ngày, đám Lỗ gia nhân kia đã trở về được lãnh địa của mình. Phía sau bọn hắn, có bốn người luôn duy trì một khoảng cách an toàn âm thầm bám theo.

Những tên Lỗ gia này hoàn toàn không hay biết bản thân bị theo đuôi, cho nên dùng đường ngắn nhất, ít vòng vèo nhất để trở lại gia trang của mình.

Vân Chính Thiên đoán một điều rất chính xác, đó là đám tà hồn sư gia tộc này an nhàn quá lâu, không có ai dám hướng bọn chúng khiêu khích, cho nên sức cảnh giác cũng thấp hơn Nhân Vực hồn sư rất nhiều.

Vân Chính Thiên tất nhiên muốn biến điều này thành một lợi thế, chỉ cần làm ra hành động chứa đựng yếu tố bất ngờ, lại nhân lúc đối phương không có toàn diện phòng bị thì kế hoạch sẽ dễ dàng đắc thủ hơn.

“Minh Tuyết.” Vân Chính Thiên hạ giọng hô.

Ân Minh Tuyết bên cạnh gật đầu, trên tay xuất hiện một thanh hắc sắc trường kiếm, chính là Sát Thiên Ma Kiếm kia. Sau lưng nàng cũng giang ra một đôi cánh chim màu đen, quang hoàn trên đầu vừa xuất hiện cũng lập tức lóe sáng.

Đây chính là Sắc Vũ Thiên Sứ đệ nhất hồn kỹ, Hoán Tâm.

Xùy!

Ma lực trên người nàng chậm rãi khuếc tán ra, nhìn không khác gì xúc tu lĩnh vực đem đám người Lỗ gia kia bao trùm lại.

Hoán Tâm hồn kỹ năng lực là khống chế thần trí, vào giờ phút này đem hồn kỹ lạc trên người một đám nhân loại bình thường, Ân Minh Tuyết dễ như trở bàn tay biến bọn chúng trở thành một đám khôi lỗ, tùy tiện này sai khiến.

Ân Minh Tuyết nhìn Vân Chính Thiên nháy mắt một cái, cánh chim sau lưng vũ động lập tức bay tới bên cạnh Lỗ gia đám người kia, đi vào chính giữa bọn chúng.

Nàng trong miệng phát ra rì rầm thanh âm, những tên Lỗ gia này nghe xong đều khục khặc cái đầu trong vô thức, sau đó lại tiếp tục cất bước tiến vào Lỗ gia trang, Ân Minh Tuyết đương nhiên nối đuôi theo sau.

Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn lập tức thu lại, bất quá hiệu quả Hoán Tâm hồn kỹ mang tới trên người đám Lỗ gia kia vẫn không có biến mất. Đây chính là một ưu điểm do đệ nhất hồn kỹ của nàng mang lại.

“Minh Tuyết tỷ tỷ, thật lợi hại a.” Ở phía xa kia, Tiên Dao Tử tán thưởng.

Mã Thiên Hoa trên mặt không khỏi mỉm cười, Ân Minh Tuyết tuy mới bắt đầu tu luyện, tu vi so với nàng không tính là cái gì, nhưng luận về tiềm lực phát triển trong môi trường Thú Vực này thì bỏ nàng quá xa.

Vân Chính Thiên vẫn không chút lơ là, ánh mắt liên tục dõi theo bóng lưng Ân Minh Tuyết, cho đến khi nàng bước vào bên trong Lỗ gia trang khuất dạng.

Hà. Ân Minh Tuyết đệ nhất hồn kỹ sử dụng trên người bình thường, phải nói mang tới hiệu quả không khác gì thần kỹ, nàng là cái duy nhất có thể nhận lãnh nhiệm vụ âm thầm đi vào bên trong mà không làm Lỗ gia kinh động, đổi lại là hắn chỉ sợ đã làm ra chuyện đánh rắn động cỏ rồi. Chỉ là trong lòng có chút lo lắng cho Ân Minh Tuyết mà thôi.

Mã Thiên Hoa như hiểu được tâm tư của hắn, khẽ vuốt mái tóc dài sau gáy, thấp giọng nói:

“Tin tưởng nàng đi. Nàng là một cái mạnh mẽ nhi nữ a.”

Vân Chính Thiên khẽ gật đầu, sau đó lạnh giọng nói:

“Được rồi. Bắt đầu kế hoạch thôi.”

Nhị nữ còn lại đồng thanh hưởng ứng: “Rõ.”

...

Banhbaothit