Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 226: Lại đấu võ mồm



Can Hữu Long, Lương Thế Nhân cùng hai tên đầu lĩnh Đinh Lăng, Lão Bạch triển khai va chạm về sau. Thuần túy hồn lực khuếch tán ra xung quanh cũng đủ làm mấy tên thảo khấu lâu la tu vi không đủ phải chủ động lui về sau hơn chục mét.

Man lực đấu với mị lực, lôi hệ đấu với lôi hệ. Bọn họ ác chiến một trận này, sợ rằng một sớm một chiều không thể nào kết thúc được.

Không thể tiếp tục công kích hai người Thế Nhân, đám lâu la kia liền chủ động quay sang đối tượng còn lại. Tự nhiên là Vân Chính Thiên một người một kiếm đang quầu ẩu ở bên kia.

Hắc Kiếm trong tay hắn mỗi lần lóe lên, đều đem một chút máu huyết của địch nhân lưu lại.

Đại đa phần thuộc hạ của Hắc Phong đều là Hồn Tôn cấp bậc, ở tu vi này bọn chúng căn bản không thể so với Vân Chính Thiên đã tiến vào Hồn Vương, tuy nhiên số lượng địch thủ nhiều như vậy vẫn có thể áp đảo hắn một chút.

Bất quá không may cho bọn chúng một điều, Vân Chính Thiên không phải một tên thiếu niên bình thường, hắn thế mà có được kiếp trước ký ức.

Kiếp trước hắn là Kiếm Thần tung hoành ngang dọc, quá khứ đại chiến vô số trận đã làm hắn đúc kết được không biết bao nhiêu kinh nghiệm quý báu. Đối với loại quần chiến như thế này, hắn lại cực kỳ thoải mái cùng ung dung đón nhận.

Vân Chính Thiên chiến thuật vận dụng chủ yếu để lấy một địch nhiều lúc này, đó chính là đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, tăng cường tốc độ công kích, đồng thời thường xuyên lấy đối phương làm lá chắn đòn, trở thành chính mình bùa hộ mệnh. Vì thế đại chiến về sau, số lượng ngã gục dưới kiếm của hắn càng lúc càng tăng lên.

Tuy địch nhân đông đảo, nhưng hắn vẫn không quên vứt một nụ cười châm chọc về phía Hắc Phong ở xa xa.

Một tên thảo khấu sở hữu loại gấu võ hồn, dưới thế công cuồng mãnh của đối phương, hắn rống lên một tiếng giận dữ. Sau lưng hắn ba vòng hồn hoàn liên tục nhấp nháy. Hùng trảo vừa hóa to ra liền đánh thẳng tới trước mặt Vân Chính Thiên.

Chỉ thấy Chính Thiên hắn mặt không hề biến sắc, trong một tia sát na, phản phất hắn dường như cùng với không khí hòa thành một thể thống nhất, thân thể nhẹ nhàng lại thập phần uyển chuyển như rắn.

Mắt thấy hùng trảo vung tới, Vân Chính Thiên mũi chân vừa điểm nhẹ thân thể đã nhảy vọt lên, đem hùng trảo làm điểm đặt chân đồng thời tránh đi công kích của đối thủ.

Cự Hùng hồn sư này mặc dù kinh ngạc vì thân thủ của đối phương, nhưng hắn cũng không có bối rối. Tên này ở bên trong Liên Minh vẫn tính có chút thực lực, khả năng chiến đấu không tệ, tương tự kỹ năng thực chiến cũng là như vậy.

Ngay khi Vân Chính Thiên mũi chân vừa chạm vào tay hắn, tay còn lại năm ngón tay lập mở ra dự định đem cổ chân đối phương chụp xuống thì đột nhiên trước mặt tối sầm kèo theo cảm giác đau đớn cùng cực xuất hiện.

Vân Chính Thiên không những bộ pháp linh hoạt mà cước pháp cũng vô cùng vi diệu, nương theo tay gấu lực lưỡng làm bàn đạp, một gối tông thẳng vào mặt tên thảo khấu khiến máu mũi máu miệng trực trào ra.

Một cước này, trực tiếp đánh gãy lỗ mũi của tên thảo khấu này khiến hắn không nhịn được mà rên la mấy tiếng, thân thể thiếu điều muốn trực tiếp thoát lực buông bỏ cho chiến đấu.

Thế là, Vân Chính Thiên không bỏ lỡ cơ hội này. Dư âm đau đớn từ một cước còn chưa hết, một vệt sáng lóe lên liền để lại một vết thương sâu hoắm ngay giữa ngực. Tên Cự Hùng hồn sư chỉ kịp trợn trắng hai mắt rồi ngã xuống bất động.

Đám thảo khấu xung quanh vừa nhìn thấy đầu gấu hồn sư này vong mạng, cả đám không khỏi nuốt xuống một ngụm lãnh khí. Tên đầu gấu này, thế nhưng là một tên ba mươi chín cấp Hồn Tôn, hoàn toàn có thể so với Hồn Tông cấp độ. Vậy mà giao đấu với tên thiếu niên tóc trắng này không tới ba chiêu, liền trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.

“Vô dụng.” Hắc Phong hai tay chấp sau lưng, đứng ở một bên lắc đầu nghiến rắng nói.

Thuộc hạ của hắn đông đến như vậy, tinh anh cũng không thiếu, vậy mà đối phó một tên thiếu niên tuổi còn chưa tới hai mươi, lại không thể đem đối phương áp chế một cách nhanh chóng, trái lại còn bị tử thương không ít. Mặt mũi Hắc Phong dần dần chuyển sang màu xám tro, tựa như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.

“Vẫn chưa chịu ra tay?” Vân Chính Thiên mắt lóe sáng, lại một kiếm nhanh như chớp vung ra đem cánh tay của một tên thảo khấu khác chặt đứt lìa, máu tươi cuồng phúng.

Hắn mỗi lần đem một tên thuộc hạ thảo khấu chém cho sống dở chết dở, ánh mắt lại rơi vào người Hắc Phong, tỏ ý thách thức.

Đến lúc này, Vân Chính Thiên ý đồ rất rõ ràng, hắn muốn Hắc Phong trực tiếp động thủ. bởi vì chỉ có đánh bại Hắc Phong cùng hai tên đầu lĩnh kia mới chính là con đường khiến Liên Minh Thảo Khấu tan rã một cách nhanh chóng nhất. Nếu không càng dây dưa với đám thảo khấu lâu la này, e rằng không biết tới bao giờ.

Vân Chính Thiên cũng từng cân nhắc qua, vạn nhất Hắc Phong vẫn nhẫn nhịn xuống, không ra tay mà cứ để đám thuộc hạ cùng Vân Chính Thiên quần chiến tới cùng, thì không phải Vân Chính Thiên hắn chính là người thiệt thòi hay sao.

Thế nhưng thân là đầu lĩnh một liên minh, Hắc Phong tự nhiên không muốn kết cục đó xảy ra. Dẫu có thành cônng đánh chết Vân Chính Thiên, thế nhưng hắn chỉ có một mình, mà sau khi đánh chết được hắn, chỉ sợ nhân lực không còn là bao. Như vậy Liên Minh Thảo Khấu với bồi dưỡng tới thời gian nào mới có thể lớn mạnh như cũ được.

Hắc Phong là một lão cáo già, là đại ngạc giang hồ biết bao năm, hắn tự nhiên đoán được dụng ý của Vân Chính Thiên, cho nên từ đầu đến giờ chỉ một mực lặng yên quan chiến.

Hắc Phong không dễ dàng mắc bẫy, Vân Chính Thiên chỉ còn một cách từ từ tận hưởng cảm giác chém giết thuộc hạ của Hắc Phong mà thôi, lại không quên sử dụng đả kích cùng châm chọc phương thức khiến đối phương giận dữ. Cho đến khi nào Hắc Phong nhịn không nỗi tự chui đầu vào bẫy là được.

Cái này người ta gọi là tuy nhìn thấy hố sâu, nhưng không thể không nhảy a.

Vân Chính Thiên tính kiên nhẫn cực cao, nhìn thấy Hắc Phong không dễ dàng mắc bẫy, hắn không ngại đem từng tên thảo khấu chém gục xuống, gương mặt vô cùng thỏa mãn.

Dù biết được ý đồ của Vân Chính Thiên, nhưng Hắc Phong nào có nguyện ý nhìn từng tên thuộc hạ của mình ngã xuống. Đến khi tên thảo khấu lâu la thứ mười lăm ngã xuống, Hắc Phong rốt cuộc mặt mày ngưng trọng vô cùng. Hắn hiện tại chỉ còn cách tự mình xuất thủ, đem Vân Chính Thiên nhanh chóng đánh chết, có như vậy mới tránh được thảm cục cho Liên Minh này.

“Tất cả dừng tay. Lui xuống hết cho ta.”

Trầm thấp thanh âm từ phía sau vọng tới, đám thảo khấu vừa nghe được lời này gương mặt sung sướng còn hơn nhặt được vàng. Bởi vì tên thiếu niên tóc trắng kia quả thực khó đối phó, bọn hắn chiến ý gần như bị hắn triệt để quét sạch.

Nếu không phải đầu lĩnh ở sau lưng, bọn hắn chiến không tới năm phút liền thay nhau tháo chạy rồi. Hồn Vương tuyệt không phải địch thủ bọn hắn mong muốn đối đầu a.

Đám lâu la đánh nhau thì chậm nhưng lại nhanh như chớp lui lại phía sau, chừa lại một khoảng trống đủ rộng để hai người kia giao đấu.

Hắc Phong chậm rãi bước tới, sắc mặt không khỏi tối sầm, lạnh tanh nói:

“Bổn tọa thực sự phải khen ngợi ngươi tuổi nhỏ nhưng tâm ngoan thủ lạt như vậy, nếu như năm đó theo ta bái sư thì bây giờ sẽ không phải chết yểu chỗ này.”

Hắc Phong lời này, chính là tự mình nói mình có tầm nhìn tốt. Năm đó Vân Chính Thiên chỉ là tiểu tử yếu ớt tu vi còn chưa tới hai hoàn, nhưng hiển lộ thực lực làm Hắc Phong phải tấm tắc ngợi khen.

Thực tế hôm nay cũng chính minh lời hắn nói năm đó là chính xác, chỉ có điều Vân Chính Thiên càng cường đại, càng khiến hắn thêm đau đầu.

Vân Chính Thiên vừa nghe lời này, lập tức che miệng cười ‘phù phù’, mặt giễu cợt nói:

“Bái ngươi làm sư phụ? Ngươi đánh còn không thắng được ta, còn muốn ta bái ngươi làm sư phụ.”

Hắc Phong bị tiểu bối sỉ nhục, nhất thời mặt nổi gân xanh, khóe miệng co giựt mấy phát, nhưng vẫn cố gắng gằn giọng nói:

“Ngông cuồng tiểu bối, tuy ngươi có thiên phú tốt bậc nào, hôm nay ta cũng không tiếc tài mà ra tay thu phục. Lại nói đồ đệ của ta chết trong tay ngươi, bây giờ cũng cần đòi lại cho nó một cái công đạo.”

Đồ đệ của Hắc Phong nhắc tới, còn không phải tên Hoàng Võ trà trộn vào Bàn Long môn năm nào hay sao, vừa hay hắn bị chính Vân Chính Thiên giết chết. Mối hận này, Hắc Phong từ đó đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.

Vân Chính Thiên mỉm cười đáp:

“Ta giết chết đồ đệ của ngươi, ngươi tìm ta trả thù. Vậy ngươi không nghĩ sau khi giết chết ta xong, sư phụ của ta cũng sẽ tìm ngươi trả thù sao?”

Sư phụ của Vân Chính Thiên? Hắn có sư phụ sao?

Hắc Phong nghe mấy chữ này, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ dâng lên, lại hỏi:

“Sư phụ của ngươi là ai? Hắn có bậc nào thực là mà dám tìm ta trả thù hay sao?”

Hắc Phong nói xong liền ngửa mặt lên trời cười đắc ý. Hắn tuy biết Vân Chính Thiên tiền đồ không thấp, bất quá sư phụ của tên nhóc này cùng lắm so với hắn không chênh lệch là mấy. Bản tính Hắc Phong lại kiêu căng, tự nhiên không muốn có người dứng trên mình.

Nghe Hắc Phong nói xong, Vân Chính Thiên khinh thường nói:

“Đừng tưởng ngươi tiến vào Hồn Đế là không người có thể đánh bại ngươi, hoặc thậm chí là giết chết ngươi. Trên thế gian này cường giả nhiều không đếm xuể, bất quá bọn họ không muốn vì đánh với ngươi mà bẩn tay thôi. Lão hỗn đản, ta không tiếc tặng cho ngươi một câu.”

Nói tới đây, Vân Chính Thiên lấy hơi một cái, hét lớn:

“Ếch ngồi đáy giếng a. Hắc hắc.”

Mồm miệng lợi hại, Vân Chính Thiên một câu này chính là giọt nước làm tràn ly. Sắc mặt của Hắc Phong lúc này nộ hỏa đã tới cực điểm, sợ rằng hôm nay không đem Vân Chính Thiên xé xác ra, hắn không thể nuốt trôi cục tức này.

..............