Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 209: Đế Thiên hàng lâm



“Con mẹ nó.” Hàn Long Quần mắt thấy con gái bị bắt đi nhưng trở tay không kịp, hắn tức tốc đem thân thể xông thẳng vào cái thông đạo vòng xoáy còn chưa kịp đóng lại kia.

ẦM!

Nhất thời một đạo kịch liệt nổ lớn vang lên, Hàn Long Quần thân thể bị bắn ngược lại như một viên đạn pháo, quần áo rách tả tơi. Đám người xung quanh liền há mồm trợn mắt. Tuy Hàn Long Quần chỉ là phụ trợ hệ hồn sư, nhưng hắn vẫn là một vị Phong Hào Đấu La hàng thật giá thật. Thế nhưng loại năng lượng tỏa ra từ thông đạo vòng xoáy kia lại có thể làm hắn rơi vào bộ dáng thảm thương như vậy, thật khó mà tin được.

Vực Chủ từ trên đài cao giáng xuống, hắn áo bào vừa phất lên, một cỗ thâm thúy hồn lực liền đem thông đạo vòng xoáy này miễn cưỡng đình chỉ đóng lại. Sắc mặt ngưng trọng nói:

“Thông đạo này có cấm chế, phàm là hồn sư tu vi vượt quá sáu hoàn Hồn Đế, liền không thể ra vào. Hiện tại ta đã khống chế để nó không đóng lại, cứu binh có thể tiến vào được rồi.”

Hồn Đế không thể ra vào? Nói như vậy, muốn cứu lấy Hàn Thanh Chi, chỉ có thể phái tối đa là Hồn Vương ra trận, nhưng... tại đầu bên kia của thông đạo, có ai đoán được là chỗ nào. Sợ nhất là thông đạo này trực tiếp dẫn tới hạch tâm của Thú Vực. Vậy thì dù Phong Hào Đấu La cí đích thân xông vào, chỉ sợ vẫn gặp nguy hiểm trùng trùng.

Hạch tâm Thú Vực, là nơi sinh sống của Thập Đại Hung Thú đương thời, ngoài Đế Thiên ra có không ít hung thú thực lực rất mạnh. Tùy tiện gặp phải một tên, chết không toàn thây a.

Hồn Vương nếu như tiến vào, hội lành ít dữ nhiều, cửu tử nhất sinh. Hung hiểm như vậy nhiệm vụ, cho dù Vệ Binh của Long Thần thành sở hữu không ít Hồn Vương có kinh nghiệm, nhưng vẫn không thể điều động bọn hắn vào nơi không có lối về như vậy được.

“Ta đi.” Ngay lúc mọi người còn đang im lặng, đột nhiên có một đạo thanh âm yếu ớt vang lên.

Lương Thế Nhân sắc mặt tái nhợt, đi tới trước mặt Vực Chủ quì xuống nói:

“Vực Chủ, để cho ta đi, ta nhất định đem nàng cứu ra.”

“Ta cũng đi.” Vân Chính Thiên cũng đi tới bên cạnh Thế Nhân, một tay vỗ lên vai hắn kiên định nói. Sau đó lần lượt mấy người Tiếu Phong, Can Hữu Long, Mã Thiên Hoa cùng Hoa Quyển Sinh bước tới đứng chung một chỗ. Bọn hắn ánh mắt vô cùng kiên quyết, Hàn Thanh Chi đối với bọn hắn không khác gì tiểu muội, hiện tại lại bị một tên vô liêm sỉ như Vương Hạo bắt đi, ai ai cũng sục sôi máu nóng.

Vực Chủ nhìn bọn hắn thật sâu, trong lòng không khỏi tán thưởng. Dám đứng ra lãnh lấy nhiệm vụ bất khả thi này, ngoài lòng can đảm ra còn dựa vào tình cảm của từng người bọn hắn đối với nàng. Bất quá người bị bắt đi là nhi nữ của Hàn Long Quần, tốt nhất vẫn để hắn quyết định.

“Tiểu Quần, ngươi quyết định đi.”

Hàn Long Quần bộ dáng chật vật đi ra từ đóng gạch vụn, gương mặt ngưng trọng nhìn Lương Thế Nhân, chậm rãi nói:

“Ta không muốn mất thêm xấp nhỏ các ngươi nữa, hay là ở lại đi, ta sẽ tìm cách.”

Hàn Long Quần thoại âm vừa rơi xuống, sắc mặt đám Vân Chính Thiên vô cùng bất ngờ, thế nhưng bọn hắn làm sao không biết, Thành Chủ không muốn bọn hắn đi vào nơi hiểm nhiều an ít.

“Vực Chủ, ta...”

“Không cần nói nữa.”

Vân Chính Thiên còn chưa kịp nói hết câu, Hàn Long Quần đã quát lên, giơ tay ngăn lại. Ý hắn đã quyết, bất cứ ai cũng khó lòng thay đổi.

“Long Quần.” Lại một đạo thanh âm vang lên, lần này người nói chính là Tu La thành Thành Chủ, Đường Các Vân.

“Vân huynh.” Hàn Long Quần đáp.

“Chuyện này là lỗi của Tu La thành bọn ta, hay là để ta phái người theo bọn nhỏ này tiến vào thông đạo, tìm mọi cách đem Thanh Chi trở về.”

Vương Hạo dù sao là vẫn là do Tu La thành tiến cử, ít nhiều Đường Các Vân thấy rất ăn năn vì chuyện này. Hắn hiện tại chỉ hận không thể trực tiếp xuyên qua thông đạo, tìm giết tên nghịch đồ kia.

“Nhưng mà...”

Đám người Thành Chủ còn đang bận bàn tán, Vân Chính Thiên đưa mắt nhìn Lương Thế Nhân một cái, chỉ thấy hắn gật đầu, sau đó cả hai từ từ đứng dậy.

“A Long, Phong ca, Sinh ca ba người các ngươi cầm chân bọn họ giúp ta. Ta cùng A Nhân đi cứu Thanh Chi về.”

Vân Chính Thiên thầm nói, cứ bàn luận như vậy không phải là cách hay, mỗi giây trôi qua, Hàn Thanh Chi đều tiến gần tới tử lộ. Thân làm ca ca, hắn tự nhiên không muốn điều đó xảy ra. Trong lòng hắn lúc nóng ruột so với Thế Nhân không kém chút nào.

“Hai người các ngươi? Không được đâu quá nguy hiểm, để chúng ta theo giúp.”

Tiếu Phong thất kinh nói.

Vân Chính Thiên kiên quyết lắc đầu đáp:

“Đi càng ít người, càng ít bại lộ thân phận. Các ngươi phải tin vào ta.”

Hơi do dự một chút nhưng ba người Tiếu Phong vẫn gật đầu.

“Làm đi, ta sẽ giúp ngươi.” Vực Chủ thanh âm đột nhiên truyền vào trong tai hắn, Vân Chính Thiên không khỏi cả kinh liếc nhìn sang lão già này. Vực Chủ nhìn hắn thoáng mỉm cười sau đó lại bước tới bên cạnh Hàn Long Quần cùng Đường Các Vân hai người.

“Tiểu Quần. Ta biết ngươi hiện tại đau khổ, nhưng đừng vì vậy mà hành động nông nỗi. Theo ta thấy, để cho bọn chúng đi cứu Thanh Chi hẳn không có vấn đề gì đâu.”

Vực Chủ cười nói.

Hàn Long Quần nghe xong, chợt cả kinh quay về phía thông đạo vòng xoáy, chỉ kịp nhìn thấy hai đạo thân ảnh, một trắng một đen đang xông thẳng vào. Hắn thất kinh la lên:

“Dạ thống lĩnh, cản tụi nó lại.”

Hai đạo thân ảnh này tự nhiên là Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân, bọn hắn đang cắm đầu chạy như điên vào thông đạo.

“Hai tên nhóc các ngươi, quậy đủ chưa.”

Dạ Hành từ trên cao giáng xuống, ý đồ muốn chặn lại hành động của bọn hắn.

Vân Chính Thiên đột nhiên quát lên: “Phong ca, nổi gió.”

Tiếu Phong không biết từ lúc nào đã thả ra võ hồn, trên người hắn hồn hoàn đồng loạt phát sáng, cuồng phong nổi lên khắp nơi, đem Vân Chính Thiên hai người ẩn giấu vào bên trong.

Dạ Hành thấy vậy hừ lạnh: “Thủ đoạn như vậy đòi vượt qua được ta?”

Dứt lời, Dạ Hành long trảo hướng trung tâm cuồng phong chụp xuống. Bất thình lình bị một vật thể cứng rắn cản lại.

OANH!

“Là ngươi.” Dạ Hành có chút kinh ngạc thốt lên. Thứ vừa cản lại Long trảo của hắn, không ngờ tới lại là Long trảo của Can Hữu Long. Đừng thấy Can Hữu Long có sức ngăn cản Long trảo của Dạ Hành mà lầm tưởng hắn có khả năng chống lại Phong Hào Đấu La thực lực, chẳng qua Dạ Hành chỉ muốn giữ hai người Vân Chính Thiên lại mà thôi, hoàn toàn không có ý định công kích thực sự.

Cũng chính vì điều này đã để bọn hắn đắc thủ.

Can Hữu Long không khách khí, trên người hắn ba vòng hồn hoàn đồng loạt sáng lên, toàn bộ công kích hồn kỹ đều thi triển vào Dạ Hành.

“Mau lên.” Hắn ở phía sau liên tục hò hét.

Hoa Quyển Sinh ở phía sau phóng thích võ hồn, hai đạo lưu quang trực tiếp bắn ra, đem bọn hắn hồn lực cùng tinh thần lực khôi phục lại một chút. Vân Chính Thiên hai người nhân cơ hội này, tăng tốc phóng tới thông đạo vòng xoáy, thân thể vừa chạm vào liền mất hút.

Thông đạo vòng xoáy sau đó liền kịch liệt run lên, nó tỏa ra một tầng hào quang sáng lạn, chớp mắt một cái cũng biến mất không còn tăm hơi.

Dạ Hành gương mặt dở khóc dở cười từ từ đáp xuống, liếc nhìn Tiếu Phong ba người một cái, bất quá hắn lại không hề tức giận. Thực ra Dạ Hành từ đầu vẫn muốn bọn hắn nhanh chóng tiến vào thông đạo cứu Thanh Chi nhanh nhất có thể, dù sao hắn vẫn là cấp dưới, Thành Chủ không cho hắn cũng đành chịu.

Cho nên lúc nãy tiến hành bắt giữ hai người Vân Chính Thiên vẫn là có chút lưu thủ, nếu không bọn hắn làm sao thuận lợi như vậy.

“Đừng tự đắc a.” Dạ Hành hừ lạnh nói.

Vực Chủ thấy vậy liền vỗ vai Hàn Long Quần nói mấy câu an ủi, sau đó hắn sắc mặt bỗng nghiêm lại, đưa mắt nhìn lên trời cao ngàn dặm trên kia, có chút âm trầm nói:

“Chúng ta chuẩn bị có khách rồi, từ Hồn Đế trở xuống mau chóng tới Vực Chủ Đại Điện. Thập nhị Thành Chủ cùng cao tầng theo ta nghênh đón bọn chúng. Tiểu Mục, ngươi đem toàn bộ Thiên Quân triệu hồi ra đây, đồng thời thông báo cho Truyền Linh Tháp. Xem ra hôm nay, chúng ta khó tránh khỏi nạn kiếp này rồi.”

Từ lời nói của Vực Chủ, cả đám bọn hắn đều đoán được đầu đuôi mọi chuyện.

Vương Hạo nhiệm vụ xem như hoàn thành một cách mỹ mãn, hắn không những đạt được tư cách tiến vào phiến vị diện này, lại còn mở một cái thông đạo để phía bên kia xác định tọa độ một cách chính xác. Vực Chủ tuy biết điều này từ đầu, nhưng Hàn Thanh Chi bị bắt đi, hắn không còn cách nào khác ngoài việc duy trì thông đạo thời gian, để Vân Chính Thiên hai người đi vào. Còn mọi chuyện chỗ này, để cho mấy lão già bọn hắn giải quyết.

Đã từ lâu cao tầng Thú Vực đều tìm kiếm nơi ở của Vực Chủ, chỉ cần bọn chúng đem người này trừ khử đi, Nhân Vực còn không tự sụp đổ. Đó cũng chính là mưu đồ mà Đế Thiên ấp ủ bấy lâu này, và nhờ vào tên vô sỉ Vương Hạo, hắn rốt cuộc thành công rồi.

“Tuân lệnh.” Vực Chủ vừa ra lệnh, tất cả cao tầng bên dưới đồng lòng hô vang. Đại chiến sắp xảy ra, bọn hắn đều gấp rút tăng cường chuẩn bị.

“Vực Chủ, ta thật có lỗi. Nếu không phải ngài vì Thanh Chi mà duy trì thông đạo thời gian lâu như vậy, đám hung thú đó cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi.”

Hàn Long Quần thống khổ nói, Vực Chủ quyết định này, không nghi ngờ gì làm cơ hội cứu sống Hàn Thanh Chi tăng lên rất nhiều. Nếu như Thú Vực quyết định khai chiến, chắc chắn sẽ triệu tập tất cả cường giả của bọn chúng tham gia. Vì vậy, Vân Chính Thiên hai người có xui xẻo truyền tống tới hạch tâm Thú Vực, vẫn có cơ hội tìm kiếm Thanh Chi tung tích.

Vực Chủ ân huệ này, Hàn Long Quần không biết làm sao đền đáp. Bất quá, Vực Chủ nghe vậy chỉ lắc đầu đáp:

“Đừng để ý, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chiến với bọn chúng một trận. Nhân lúc ta còn khỏe mạnh, chi bằng cùng các ngươi kề vai sát cánh. Nhưng quả thực ta có mệnh hệ gì, Tiểu Quần ngươi phải thay ta giữ chức vị này a.”

Vực Chủ lời nói nữa đùa nữa thật khiến Hàn Long Quần không khỏi lúng túng, nói:

“Vực Chủ ngài đừng nói lời xui xẻo như thế.”

“Hắc hắc...”

Vực Chủ còn đang sảng khoái cười lớn thì đột nhiên trên trời cao xuất hiện vô số khí tức âm hàn, tại phiến thiên địa này, không gian đột nhiên vỡ toát, để lộ ra vô số thông đạo vòng xoáy khác nhau.

“Tới rồi.” Vực Chủ nghiêm giọng nói.

“Con rùa rút đầu rụt cổ bao nhiêu năm. Bổn tọa đã đến đây, còn không mau ra diện kiến.”

Từ trên trời cao, hùng hồn thanh âm trút xuống mang theo nặng nề khí thế. Loại này khí thế, đủ để hủy thiên diệt địa. Chủ nhân của thanh âm này, còn ai khác ngoài Thú Thần Đế Thiên.

Hắn vậy mà thực sự tới đây.

Đế Thiên từ trên trời cao rơi xuống, hắn hiện tại đã hóa nhân hình, là một trung niên nam tử có mái tóc màu vàng kim, theo sau hắn đều là nhân hình cao tầng Thú Vực, có không ít hơn năm mươi người.

Đám người này, đều là có được thực lực tương đương Phong Hào Đấu La trở lên.

Thập nhị Thành Chủ cùng đông đảo cao tầng theo sau Vực Chủ phóng lên tận trời. Bọn hắn ánh mắt ai nấy đều lộ rõ sự căng thẳng. Đã lâu rồi hồn thú chưa từng phát động một đợt công kích nào kinh khủng như thế này, không lẽ bọn chúng thực sự muốn liều mạng đánh chết Vực Chủ ngày hôm nay.

Vực Chủ bay lên trước, nhìn thẳng vào Đế Thiên, nói:

“Ngươi một nước cờ này quả thực cao minh, lão phu bội phục. Tuy nhiên nếu ngươi dám nghĩ rằng chỉ bằng đám rác rưởi mang theo phía sau liền có thể hủy diệt đế chế của ta, thì đó lại là một suy nghĩ cực kỳ sai lầm.”

Đế Thiên nghe vậy càng cười lớn hơn, hắn nói:

“Sai lầm hay không, một lát nữa là biết.”

.....

Trước mắt một mảnh không gian chói lóa, ngắn ngủi vài giây sau, bọn hắn đã lấy lại được thị lực.

Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đã đi xuyên qua thông đạo, mà tại đầu bên kia của thông đạo, lại là một mảnh âm u không gian. Bốn phía cảnh sắc ảm đạm, thực vật đều một màu đen tối. Ngẩng đầu lên nhìn trời, lại không thấy bất kỳ một tia sáng nào, tựa như có một tầng ô yên chướng khí đã che phủ toàn bộ vùng trời nơi đây.

“Quả nhiên là Thú Vực, bất quá không biết đã ở địa phương nào.” Vân Chính Thiên nói.

Đây không phải lần đầu bọn hắn tiến vào Thú Vực, nhưng chân chính đi xa tới mức không nhìn thấy ánh sáng mặt trời như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

“A Nhân, tận lực thu liễm khí tức lại, chúng ta không muốn bọn chúng biết có người theo đuôi a.”

Vân Chính Thiên nghiêm giọng nhắc nhở.

Lương Thế Nhân gật đầu một cái, sau đó chậm rãi bước theo sau. Vân Chính Thiên cấp độ tinh thần lực không thấp, vừa tiến vào nơi này hắn liền đem tinh thần lực khuếch tán ra dò xét khắp nơi. Không lâu sau, hắn ánh mắt có chút vui mừng nhìn Lương Thế Nhân nói:

“Đã cảm nhận được khí tức Vương Hạo, hắn hình như bị thương, cho nên quãng đường đi không quá xa, được rồi, chúng ta đuổi theo.”

..............