Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 206: Chấn động thần thú hồn linh



“Hừm, để xem một lát nữa ngươi có còn dám nói với ta như vậy?” Vương Hạo rít từng hơi lạnh, hắn trước giờ đều chưa tình trải qua khinh thường như vậy, mà lại bị một tên yếu ớt hơn hắn hướng hắn tỏ thái độ, nhất thời làm nộ hỏa của hắn muốn bộc phát.

Chân giẫm mạnh một cái xuống mặt đất, sục sôi tiếng rồng gầm vang lên. Một đạo hắc long cự ảnh trực tiếp thẳng tới Lương Thế Nhân vị trí mà oanh kích. Bất quá, trên người Vương Hạo vẫn không có bất luận cái nào hồn hoàn sáng lên.

Hồn kỹ tự nghĩ mấy chữ liền xuất hiện trong đầu Thế Nhân, Vương Hạo thật không dễ đối phó. Tên thiếu niên trước mặt này, tuyệt đối là địch thủ tối cường nhất mà hắn gặp được từ trước tới nay. Nhưng mà, dù Vương Hạo có mạnh đến như thế nào, trận quyết chiến này Lương Thế Nhân cũng quyết không nhượn bộ.

“Hít.” Thế Nhân hít sâu một ngụm lãnh khí, tại mi tâm hắn chợt phát ra mãnh liệt ánh sáng kim sắc. Ngay phía sau lưng của hắn, Tiểu Bạch hư huyễn mà ra.

U Minh Bạch Hổ vừa xuất thế, toàn trường liền một phen chấn động. Nhất là đám người Bạch Hổ thành, Đái Tử Viêm Thành Chủ cơ hồ khóe miệng co giật một thoáng. Đại đa số mọi người không hiểu chuyện liền cho rằng đầu hồn linh này chính là Bạch Hổ, là truyền thừa cường đại võ hồn của hoàng thất Tinh La Đế Quốc năm xưa. Nhưng cao tầng Bạch Hổ thành, bao gồm Đái Tử Viêm, Đái Thiên Huyền làm sao không biết, đầu hồn linh này không phải Bạch Hổ mà là U Minh Bạch Hổ.

Này là chân chính hồn thú một trong, chỉ xuất hiện dưới tình huống sử dụng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ a.

Thực tế U Minh Bạch Hổ hồn linh của Lương Thế Nhân, chính là hồn linh nhân tạo tân tiến nhất mà Truyền Linh Tháp có thể chế tạo ra. Việc mô phỏng lại khí tức thần thú thông qua lịch sử ghi chép lại và đạt đến thành tựu này, coi như cao tầng Bạch Hổ thành cũng phải thèm thuồng chảy dãi.

“Tiểu Bạch, ngăn lại cho ta.”

Lương Thế Nhân hạ giọng nói. Tiểu Bạch nghe hiệu lệnh chủ nhân, nó lại gầm lên một tiếng vang vọng, liền sau đó thân thể lập tức bành trướng cao đến hơn bảy mét. So với mấy ngày trước, Tiểu Bạch thể trạng cũng phát triển quá nhanh đi. Luận về huyết thống, U Minh Bạch Hổ đã có tư cách cùng Kim Nhãn Hắc Long chống lại.

Tiểu Bạch miệng lớn há ra, tức thì một đoàn quang trụ trực tiếp bắn tới, chạm vào đầu hắc long cự ảnh kia nổ tung.

Bên dưới đài, Vân Chính Thiên cùng đám đồng đội có chút ngơ ngác. Theo trí nhớ của bọn hắn thì Tiểu Bạch thời gian trước, hình như không thể thi triển bất luận cái gì hồn kỹ a.

“Đây là... Bạch Hổ Liệt Quang Ba. Làm sao có thể? Đây không phải hồn kỹ chỉ xuất hiện trên hồn sư sở hữu Bạch Hổ võ hồn hay sao.”

Đám người Bạch Hổ thành không khỏi nhao nhao lên. Không để bọn hắn có thời gian tranh luận, Tiểu Bạch ở giữa không trung lại xuất hiện biến hóa. Nguyên bản bộ lông hắc bạch song sắc, hiện tại đã có thêm một tầng kim sắc hoa văn óng ánh, đôi mắt hổ lại càng thêm thâm thúy, thể trạng trong nháy mắt tăng trưởng đến chín mét chiều cao.

“Lại là Bạch Hổ Kim Cương Biến, Bạch Hổ Ma Thần Biến. Ai da rốt cuộc là sao?”

Một tên lão giả của Bạch Hổ thành có chút cả kinh nói.

Theo ghi chép của Đấu La Đại Lục, Tinh La Đế Quốc hoàng thất sau vạn năm thí nghiệm, rốt cuộc minh bạch cách thức để Bạch Hổ võ hồn sở hữu những loại hồn kỹ cường đại nhất, cùng với tên chủng loại hồn thú và cấp bậc cần phải liệp sát để sở hữu những hồn kỹ này.

Bạch Hổ Liệt Quang Ba, Bạch Hổ Kim Cương Biến, Bạch Hổ Ma Thần Biến chính là một trong những hồn kỹ tối quan trọng của bọn hắn vào thời điểm này. Thế nhưng tất cả đều được Tiểu Bạch vận dụng một cách thoải mái.

“Võ hồn của tên kia còn không phải Bạch Hổ, lại là một thanh trường kích, vậy thì tại sao hồn linh của hắn có thể tùy tiện sử dụng những cái hồn kỹ kia.” Đái Thiên Cảnh ngờ vực quay sang hỏi huynh trưởng.

Đái Thiên Huyền ánh mắt có phần âm trầm nói:

“Chuyện này ta cũng không rõ. Bất quá thần thú trở thành hồn linh, chuyện gì cũng không thể đoán được.”

Đái Thiên Cảnh nghe vậy, nhất thời dậy sóng. Đúng vậy a, Đái gia truyền thừa ba vạn năm nay, cũng chưa từng có người nào sở hữu U Minh Bạch Hổ hồn linh. Lương Thế Nhân là một cái ngoại nhân, lại có thể đem hồn linh uy lực phát huy đến mức như vậy, nếu đổi lại là bọn hắn, không biết còn kinh khủng tới bậc nào.

Hồn linh tiến hóa tới một bước nào đó, liền có thể cùng chiến đấu với hồn sư. Thông qua hồn lực của hồn sư tiến hành hồn kỹ công kích. Điều này tuyệt đối có lợi, bởi vì hồn linh không phụ thuộc vào hành động của hồn sư, bọn hắn tựa như hai cá thể riêng biệt vậy. Cho nên hồn linh càng có ý thức riêng mạnh mẽ, càng giúp đỡ hồn sư không ít chuyện.

Toàn trường chấn kinh, Vương Hạo đang trực diện đối mặt làm sao không chấn kinh cho được. U Minh Bạch Hổ khí thế sát phạt kinh thiên động địa, khiến hắn trải qua cảm giác nguy hiểm đã lâu chưa gặp lại. Bất quá hắn có được bậc này tu vi, tự nhiên không phải kẻ nhát chết.

Tay trái vừa nhấc lên, một cỗ nồng nặc hắc ám chi lực thuận theo giải khai, thân thể hắn liền hóa thành một đầu to lớn hắc long. Tầng tầng lớp lớp hắc vảy phủ khắp cơ thể, long trảo từ mu bàn tay hắn cũng xuất hiện. Đặc biệt nhất có lẽ là một đôi con ngươi kim sắc quỉ dị. Đại biểu hắn là Kim Nhãn Hắc Long huyết mạch người nắm giữ.

Nương theo võ hồn phóng thích, khí tức bá đạo Kim Nhãn Hắc Long phủ khắp đấu trường khiến cho vô số hồn sư sở hữu long loại võ hồn đều cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đây chính là huyết thống áp chế tình huống. Can Hữu Long mồ hôi chảy đầy trán, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo theo dõi trận đấu bên trên.

Nếu đổi lại là Can Hữu Long hắn ra trận, chỉ sợ dũng khí phóng thích võ hồn cũng không thể làm được a.

Tại khu vực Long Thần thành, Dạ Hành ngưng trọng liếc xuống đầu hắc long bên dưới. Hắn võ hồn là Huyết Nhãn Hắc Long, là một nhánh huyết mạch tách ra từ Kim Nhãn Hắc Long tộc, hắn cảm thụ đối với biến hóa của Vương Hạo là rõ ràng nhất.

“Sao vậy Dạ thống lĩnh?”

Hàn Long Quần nhạy bén nhìn thấy Dạ Hành có biểu hiện ngờ vực, lập tức lên tiếng hỏi.

“Thành Chủ, ta thấy tên Vương Hạo có chút không đúng?”

“Như thế nào?” Hàn Long Quần hỏi.

“Ngươi cũng biết ta võ hồn là Huyết Nhãn Hắc Long, cũng gọi là Kim Nhãn Hắc Long tộc một thành viên trực thuộc. Ta đối với tự thân huyết thống này cực kỳ sâu sắc. Bất quá, trên người tên Vương Hạo bên dưới, vẫn cảm thấy hắn không thật sự sở hữu Kim Nhãn Hắc Long võ hồn.”

Dạ Hành thanh âm vừa dứt, lập tức cao tầng Long Thần thành ánh mắt hoài nghi, Hàn Long Quần lại hỏi:

“Dạ thống lĩnh, võ hồn của hắn thực sự là Kim Nhãn Hắc Long, lại còn đang phụ thể bên dưới. Nếu như lời ngươi nói là chính xác, vậy thì tính huống này có chút bí ẩn.”

Dạ Hành lắc đầu nói: “Chuyện này ta cũng không dám nói bừa, bất quá Tu La thành Thành Chủ vẫn trọng dụng hắn, hẳn không có vấn đề gì đi.”

Trong lúc đám người Long Thần thành còn đang bàn tán, Vương Hạo bên dưới đã hoàn thành võ hồn phụ thể. Sau lưng hắn có năm đạo vòng sáng dâng lên. Ba tử, lưỡng hắc. Kinh khủng nhất màu sắc hồn hoàn.

Đệ tứ hồn hoàn liền là vạn năm, tại khảo nghiệm năm nay, chính xác là cái duy nhất.

Lương Thế Nhân mắt thấy màu sắc hồn hoàn của đối phương, hai mắt càng trở nên trầm ngưng một thoáng. Ngay sau đó hắn ngửa mặt lên trời hét vang, Lôi Ảnh Quang Minh Kích tỏa ra mãnh liệt lôi quang, trực tiếp bật người lên trên lưng Tiểu Bạch. Cứ như vậy một người một hổ, xông thẳng về phía Vương Hạo ở bên kia.

Mà Vương Hạo ánh mắt thủy chung một màu đen kịt, vào lúc này cũng lóe sáng một tia hắc sắc rồi biến mất. Sau lưng hắn đệ nhất hồn hoàn liền sáng lên.

Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, đệ nhất hồn kỹ Hắc Long Trảm.

Long trảo của Vương Hạo chợt hướng về phía trước vung ra, tức thì một cơn đại địa chấn liền xuất hiện. Xung lực cày nát một mảnh võ đài, trực tiếp chặn lại bước tiến của Lương Thế Nhân.

Ngồi trên lưng hổ, Lương Thế Nhân cảm nhận uy áp của một trảo này, đệ nhất hồn kỹ lại có thể mang tới bá đạo lực công kích như thế này, thật khó mà tưởng tượng được.

“Tiểu Bạch, lên.” Lương Thế Nhân hét lớn, sau đó Tiểu Bạch giẫm mạnh bốn chân, trực tiếp phóng thẳng lên không trung, hổ trảo từ bên trên quét xuống, tức thì một đạo mạnh mẽ lực xung kích tại bốn phương tám hướng tập trung lại, thẳng tắp bắn tới Vương Hạo.

Này là... Một trong những hồn kỹ của U Minh Linh Miêu, U Minh Bách Trảo. Tiểu Bạch này, nó có thể sử dụng bao nhiêu hồn kỹ mới được chứ.

Vương Hạo bên dưới, long trảo lại vung lên, Hắc Long Trảm lần nữa triển khai, đem U Minh Bách Trảo của Tiểu Bạch ngang nhiên cản lại.

ẦM!

Song phương hai đại hồn kỹ vừa va chạm, kịch liệt nổ lớn vang lên. Chỉ thấy Tiểu Bạch lẫn Lương Thế Nhân đều bị chấn lui lại phía sau vài chục bước. Còn Vương Hạo vẫn bộ dạng ung dung, bất quá lùi lại vài bước chân mà thôi. Hiển nhiên va chạm vừa rồi, vẫn là Vương Hạo chiếm cứ thượng phong.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lương Thế Nhân lấy tu vi bốn mươi tám cấp Hồn Tông, lại có thể cùng với năm mươi tám cấp Hồn Vương kịch chiến như vậy, là tương đương bất phàm. Từ Thiên Phong, Đái Thiên Huyền mấy người cũng không khỏi cảm thán, bởi vì đổi ngược lại là bọn hắn cũng không chắc làm tốt hơn được bao nhiêu.

Lương Thế Nhân tọa trên người Tiểu Bạch, Lôi Ảnh Quang Minh Kích đột nhiên xoay tròn sau đó đâm thẳng lên bầu trời, sau lưng hắn đồng dạng đệ tam hồn hoàn sáng lên.

Lôi Ảnh Quang Minh Kích võ hồn, đệ tam hồn kỹ Bạch Hổ Lôi Tinh Vũ.

Từng khỏa từng khỏa lôi tinh hình thành ở trên không trung, trong nháy mắt cấp tốc phóng to lên. Thiên địa nguyên lực dường như bị từng khỏa lôi tinh này hút đến cạn kiệt. Sấm chớp giáng xuống liên tục tạo nên một cảnh tượng kinh diễm.

Sở hữu Lôi hệ võ hồn đồng dạng sở hữu mạnh mẽ nhất lực công kích. Mà ngay khi Lương Thế Nhân sử ra loại này hồn kỹ, bên dưới đài rốt cuộc nhịn không nổi mà nuốt xuống một ngụm dương khí. Lương Thế Nhân này, có thể gọi là hắc mã của năm nay a.

Vương Hạo ngẩng đầu lên nhìn từng khỏa lôi tinh to lớn trên không, cũng hơi cau mày lại, rõ ràng đối với lực công kích bên trên rất kiêng dè.

“Ngươi có lôi hệ, không lẽ ta không có.” Vương Hạo rít lên, long trảo giơ lên trước mặt. Một đoàn lôi câu nhanh chóng hình thành nơi đầu móng vuốt, hút lấy thiên địa nguyên lực.

Lại là lôi hệ công kích. Nếu như ban nãy vẫn có binh sĩ ôm mộng hướng hai người này thử một chút khiên chiến, thì hiện tại ý niệm đó đã bị đánh gãy hoàn toàn. Bởi vì hai người bọn họ ở đây, số người có thể đối mặt chỉ đếm trên một bàn tay a.

Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, đệ tam hồn kỹ Hắc Long Lôi Thần Trảo.

Ngay tại thời khắc bọn hắn lần nữa va chạm, lôi quang bắn ra như muốn rạch một đường ngang trời. Khán đài rung chuyển một cách dữ dội. Mục Vô Ưu không dám chậm trễ thiết lập một tầng phòng hộ lá chắn khổng lồ, đem chu vi võ đài ngăn cách vào bên trong.

“NGANG ——.”

Sục sôi rồng gầm lần nữa vang lên, mỗi một trảo hắn đánh ra, đều đem một khỏa lôi tinh phá nát. Trong nháy mắt đã xông tới Lương Thế Nhân cùng Tiểu Bạch vị trí.

Bạch Hổ Lôi Tinh Vũ tuy sở hữu bá đạo lực công kích, nhưng chung qui nó vẫn là quần thể công kích hồn kỹ, mà để đối phó với địch thủ có lực lượng cũng như tốc độ như Vương Hạo vẫn có chút miễn cưỡng.

Tuy rằng Vương Hạo dễ dàng đánh nát Lôi tinh để xông tới, nhưng Lôi tinh cũng mang tới cho hắn không ít phiền phức. Hiện tại lúc này đôi Long trảo đã bắt đầu có dấu hiệu tê dại. Dù sao Lôi thuộc tính của Lương Thế Nhân, đã tiêp cận thuần khiết cấp độ. Mà Kim Nhãn Hắc Long chủ tu vẫn là hắc ám cùng không gian chi lực, dùng Lôi hệ so đấu, vẫn là Lương Thế Nhân nắm ưu thế hơn.

“Nếm thử.” Vương Hạo lạnh tanh nói, long trảo liền hướng tới Lương Thế Nhân mà vỗ. Một trảo này xúc thế đã lâu, nếu để hắn đánh trúng, chỉ sợ một nữa cái mạng liền mất đi.

Thế nhưng, ngay khi Vương Hạo xông tới gần, Tiểu Bạch đột nhiên biến mất. Điều này làm Vương Hạo nhất thời lúng túng, bởi vì thể tích Tiểu Bạch to lớn, hắn muốn đánh vào Lương Thế Nhân, tất nhiên phải hướng công kích lên trên cao. Mà bây giờ Tiểu Bạch biến mất, Lương Thế Nhân không cần tránh cũng thoát khỏi công kích của Vương Hạo.

VÙ!

Long trảo đánh vào hư không, Vương Hạo liền muốn thu tay lại, đột nhiên ngang hông xuất hiện một cảm giác đau nhói. Liền sau đó thân thể như viên đạn pháo bình thường bắn thẳng ra, hung hăng nện vào vách tường phòng hộ mới dừng lại được.

Chấn động. Đúng là chấn động tình tiết. Vương Hạo lại bị đối phương đánh cho chật vật như vậy, thật khó mà tin được.

Lương Thế Nhân trong khoảnh khắc tránh thoát Long trảo của Vương Hạo, Lôi Ảnh Quang Minh Kích dưới thương pháp linh hoạt của hắn, hung hăn đâm vào phần hông của đối phương. Tuy rằng lớp vẩy rồng quá cứng cáp, không thể một kích xuyên thủng nhưng vẫn dư sức đem Vương Hạo chấn văng ra xa.

“Hay lắm, A Nhân.” Vân Chính Thiên dưới đài hò hét. Một kích ban nãy nhìn thì đơn giản, nhưng để có thể làm được như hôm nay, A Nhân đã trải qua đặc huấn cực kỳ khốc liệt. Trời cao không phụ lòng người, hắn đánh đổi bằng mồ hôi và máu, tất nhiên đổi lại bằng phần thưởng tương xứng.

Đem Vương Hạo đánh cho sấp mặt khó coi, hắn là người đầu tiên tham gia khảo nghiệm này làm được như vậy.

Vương Hạo lồm cồm bò dậy, một kích của Lương Thế Nhân trực tiếp quét sạch mặt mũi của hắn. Hai mắt đỏ bừng bừng, sát niệm trong tâm đã khởi động tới cực hạn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“Khốn nạn, hôm nay ta không giết ngươi, ta liền không gọi là Vương Hạo.”

Lương Thế Nhân hội không dám khinh thường lập tức thủ thế, miệng vẫn không quên đáp trả:

“Ngươi cũng nên suy nghĩ một cái tên mới là vừa. Hay để ta giúp ngươi một chút, gọi là cún con, như thế nào?”

..............

Cung chúc tân xuân, phát tài phát lộc, vạn sự như ý, đong đầy yêu thương, nhà nhà hạnh phúc, kính chúc kính chúc.

Happy New Year 2017