Kiếm Chủng

Chương 62: Tiên nữ múa trâm đâm Kim Xà



Dịch: knoiram

Thiên giới bao la, đập vào mắt toàn là mây trắng mờ mịt. Độn nhập hư vô, nhìn khoảng không mênh mông này, trong lòng Kim Tượng Đế đột nhiên sinh ra một cổ khí phách, mười năm chép sách trong Vạn Pháp các, lại ở bên cạnh Thiên Hà tu pháp hơn mười năm, đối với hắn đó là hai mươi năm ẩn nhẫn, tôi luyện oán hận vốn có trong lòng hóa thành thần ý sắc sảo, để bây giờ như kiếm xuất khỏi vỏ bay vút giữa không trung.

Thần ý sáng chói, tâm khí ngạo nghễ.

Hắn độn một cái không biết bao nhiêu vạn dặm, hắn thấy những ngọn núi, nhìn thấy từng tòa cung điện, cuối cùng là nhìn thấy một quần thể cung điện, chính giữa có một cung điện thật lớn. Bên trên cung điện có một quầng kim quang nối thẳng thiên ngoại, kéo dài tỉ dặm, kim quang kia bao phủ toàn bộ quần thể cung điện.

Kim Tượng Đế hơi dừng lại một chút rồi độn về hướng khác, hắn đoán tòa cung điện lớn nhất nằm ở trung tâm hẳn là Linh Tiêu Bảo điện. Hắn không đi về phía đấy - chỗ của Thượng Đế, mà hướng về một quần thể cung điện ở phía tây, thật ra hắn chẳng biết đây là cung điện gì, cứ vào rồi tính tiếp.

Tìm một chỗ hẻo lánh hạ xuống, Kim Tượng Đế phát hiện nơi đây là một vườn đào, chỉ thấy trên từng cây đào có rất nhiều quả đào lớn nhỏ khác nhau. Hắn nghĩ thầm có lẽ đây là Bàn Đào Viên rồi, nhiều quả như vậy, tiện tay vặt mấy quả, cắn từng miếng từng miếng, đầy nước, hương vị ngọt ngào vô cùng. Đào vào tới bụng, hóa thành một mảnh linh khí mát mẻ dung nhập đan điền.

Trên đường đi gặp những tiên nữ hái đào, Kim Tượng Đế vượt thẳng qua họ, trước sau không có ai phát hiện ra hắn. Dù cho trong đào viên có người canh gác cũng vô pháp phát hiện ra hắn.

Kim Tượng Đế cứ vừa đi vừa ăn, xuyên qua đào viên, đi tới một khu vườn trái cây khác. Ở đây đủ loại cây ăn quả, không dưới mười loại, mọi thứ đều là tiên quả mà dưới hạ giới không có. Trong lòng hắn mừng rỡ, chọn vài quả đẹp nhất mà ăn, đúng là thần thanh khí sảng.

Ở trong vườn ăn quả cả ngày, sau khi Kim Tượng Đế bước ra khỏi một cái cửa vườn liền phát hiện bên cạnh có một cung điện. Hắn đi tới, trước cung điện có gác cửa nhưng cũng không phát hiện ra hắn, ngẩng đầu nhìn tên cung điện kia, Bảo khố!

Đây chẳng lẽ là nơi giấu bảo bối, Kim Tượng Đế đi thẳng tới cạnh cửa, luồn vào theo khe cửa, trên cửa có cấm pháp thế nhưng thân thể hắn chui qua lại không xúc động cấm pháp, hai người thủ trước cung điện căn bản không có phát hiện ra hắn.

Vừa tiến vào trong bảo khố thì thấy toàn là pháp bảo binh khí, mỗi một kiện pháp bảo binh khí đều giống một cường giả đứng đấy - tản ra khí tức cường đại, .

Những kiện pháp bảo, binh khí nhìn trông đều không phải hạng thường, có điều Kim Tượng Đế không quen dùng binh khí, về phần mấy món pháp bảo thì càng chưa từng nghĩ tới. Có điều hiện tại nhìn thấy nhiều pháp bảo và binh khí như vậy, Kim Tượng Đế khó tránh khỏi động tâm, cảm giác như không cầm đi thì thật uổng phí.

Thế nhưng hắn không vội vàng mà đi xem lần lượt từng món. Pháp bảo ở đây không có đánh dấu. KimTượng đế chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm ứng những pháp bảo này có diệu dụng gì, hắn hiểu chỉ cần mình vừa cầm lên, phỏng chừng sẽ bị người phát hiện.

Hắn vẫn nhớ kỹ Thanh Y đã nói: khi nàng trộm kinh tại Huyền Thiên biệt viện, nhìn thấy một thanh pháp kiếm nhịn không được trộm đi, nhưng khi vừa chạm vào thì kiếm kia xuất vỏ, chém nàng suýt nữa thì bỏ mạng.

Cho nên hắn chỉ nhìn, chứ không đụng, một số pháp bảo có phong ấn, thế nhưng vẫn không che đi được hung khí ngợp trời.

Từng món từng món Kim Tượng Đế đều nhất nhất xem qua, cuối cùng hắn ngừng lại trước một thanh kiếm. Nếu quả thật phải chọn một món phòng thân, hắn tình nguyện chọn một thanh kiếm.

Trên vỏ thanh kiếm có ghi hai chữ "Ngọc Cảnh", kiếm tên Ngọc Cảnh, nhìn qua rất tú lệ thanh tịnh, không có hung ý, nhưng nhìn vị trí của nó và cách sắp xếp các món binh khí khác như mặt trăng và ngôi sao vây xung quanh thì quả là bất phàm.

Kim Tượng Đế đưa tay cầm lấy, vỏ kiếm phong cách cổ xưa, mặt trên lại có pháp văn mặt trời, mặt trăng, các vì tinh tú. Hắn nhìn những binh khí pháp bảo khác, mỗi kiện đều có khí tức cường liệt, không giống như thanh kiếm này ai ai cũng có thể tiếp thu.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa tay rút kiếm ra, tức thì một vầng ánh sáng trong trẻo tỏa ra từ thân kiếm, tiếng kiếm ngâm nhè nhẹ vang vọng trong cái bảo khố trống trải.

"Người nào tự tiện xông vào bảo khố Thiên Cung!."

Đột nhiên có tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy trên một mặt tường trong bảo khố đột nhiên hiện ra một mặt hình người.

Kim Tượng Đế nghe đến thanh âm này tức thì cả kinh, thân thể di chuyển, một tầng linh quang như sóng nước bốc lên quanh người cuốn trọn lấy hắn, biến mất trong hư không.

Có một người bước ra từ vách tường, là một lão nhân thật lớn, lão quét mắt quanh bảo khố, sau đó phát hiện thiếu đi một thanh kiếm, sắc mặt đại biến.

Nhưng lão cũng không lớn tiếng cảnh giới, mà sau khi xem qua bảo khố một lần nữa thì thối lui vào trong vách tường, hóa thành một cái dấu ấn hình người như cũ.

Kim Tượng Đế bị dọa một phen, sau khi độn ra bảo khố, hắn thẳng đường quay trở về Hạt Vĩ doanh của mình. Qua hai ngày, phát hiện không có chuyện gì, hắn nhịn không được lại một lần nữa độn tới Thiên cung, muốn du ngoạn hết toàn bộ Thiên cung một lần.

Lúc này đây hắn quanh quẩn giữa quần thể cung điện, vô thức hạ xuống trước một tòa cung điện hoa lệ rồi độn vào trong đó, nhìn thấy cung điện xa hoa vô cùng, khắp nơi xanh vàng rực rỡ, mà tiên tử trong cung thì ai cũng xinh đẹp tuyệt luân. Hắn lẻn vào trong đó, hắn phát hiện trên một cái giường kim sắc có một nữ tử đang nằm ngủ, ngoài trướng thì có hai tiên nữ đứng gác.

Vị nữ tiên kia ngủ ở trên giường, thân mặc tơ lụa, cơ thể linh lung như ẩn như hiện.

Chính lúc hắn định ly khai thì nữ tiên trên giường quay người lại, ngồi dậy lên tiếng hỏi: "Có tin tức của tiểu thất không?"

"Bẩm nương nương, không có."

"Bảo Lý Thiên Vương dẫn người đi thăm dò, mọi người tại Thiên Cung an nhàn lâu nay, đến lúc dùng bọn họ thì mỗi người lại ra sức khước từ."

"Lý Thiên Vương đã hạ giới, không biết khi nào có thể về."

"Vậy thì gọi Thái Bạch đi tìm, nhất định phải tìm ra, nếu không, nha đầu kia phỏng chừng phải bị lột bỏ tiên tịch rồi." Nữ tiên kia nói.

Khoảnh khắc lúc nàng đi ra khỏi trướng, Kim Tượng Đế cảm thấy nàng giống như nhìn thoáng qua phía mình. Nhưng nàng chỉ đảo mắt qua rồi sau đó ngồi vào bàn, tiếp theo liền có tiên tử giúp nàng bắt đầu trang điểm.

"Trên đời này, luôn có những người không biết tự lượng sức mà làm mấy chuyện hoang đường, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Đứng ở phía ngoài, khi Kim Tượng Đế nhìn thấy gương mặt của nữ tiên kia thì trong lòng khiếp sợ vô cùng, bởi dung mạo của nữ tiên này giống y chang một người trong ký ức của hắn. Đó là Đại Chu nữ hoàng Chu Yểu Minh, khi lần thứ hai trông thấy Chu Yểu Minh, hắn cảm giác được Chu Yểu Minh không đơn giản, khí tức trên người nàng không phải là khí tức phàm nhân.

Bây giờ phát hiện dung mạo của nàng ta giống như đúc dung mạo của nữ tiên này, và với tòa cung điện, nếu như không ngoài dự đoán thì nữ tiên trước mặt chính là nữ nhân cao quý nhất trên trời dưới đất - Tây Vương Mẫu.

Kim Tượng Đế vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, hắn không biết đây là trùng hợp hay Chu Yểu Minh lẽ nào thực sự là Tây Vương Mẫu chuyển thế. Sư phụ nói đó là một thần nhân chuyển thế, lẽ nào chính là Tây Vương Mẫu này, nếu đúng vậy thì mục đích là gì chứ?

Đột nhiên, Kim Tượng Đế phát hiện toàn bộ hư không tựa hồ trở nên tĩnh lặng, khắp nơi trong cung điện toát ra khí lạnh, thời gian như đông lại, trong lòng hắn hoảng hốt, sau đó hắn trông thấy bản thân mình phản chiếu trong chiếc gương trước bàn trang điểm, còn nàng đang uy nghiêm băng lãnh mà nhìn hắn.

"Thật lớn mật, dám xông vào tận nơi đây, đám yêu các ngươi đã không còn biết thiên uy là gì rồi." Nói xong, nàng chậm rãi cầm lấy một cây trâm bạc ở trên bàn trang điểm, không quay đầu lại mà vung về phía sau.

Cây ngân trâm kia tựa như ngân kiếm bay vụt tới Kim Tượng Đế, mặc dù không có ánh sáng lóe mắt, nhưng khi đại điện như đông cứng lại, trong mắt Kim Tượng Đế, ngân trâm kia lại vô cùng hung hiểm, cả phiến hư không bất động, chỉ có cái ngân trâm này bay cực nhanh.

Hung hiểm chí mạng, mặt trên cây trâm như chứa pháp ý vô tận, xuyên thủng hư không, trong nháy mắt nữ tiên nhân phất tay ra liền đã bay tới giữa trán của hắn.

Kim Tượng Đế không phải lần đầu lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng những lần trước hung hiểm không rõ ràng như hiện tại, bởi vì trong mắt hắn cây ngân trâm kia thật nhanh, rồi lại tựa hồ thật chậm, chậm đến mức hắn có thể nhìn thấy từng chút một đâm tới giữa trán mình, thế nhưng thân thể hắn lại không thể nhúc nhích.

"Không, ta không thể chết, ta còn chưa có cứu được Trí Thông sư huynh, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, ta chỉ mới sơ thành pháp thuật, thể nào lại chết ở chỗ này, không..." Kim Tượng Đế rống giận trong lòng.

Nương theo tiếng hét to, một con rắn màu vàng bay ra khỏi người Kim Tượng Đế, hắc khí và hỏa diễm tuôn ra từ trên thân cự xà tràn ra như sóng lớn.

Một tiếng tê rống, một mảnh mây lửa bốc lên, mây đen cuồn cuộn, hư không xung quanh Kim Tượng Đế vỡ tan ra, chỉ thấy cự xà pháp tượng kia há miệng nuốt lấy ngân trâm.

Đầu Kim Tượng Đế đau đớn như bị kim đâm, pháp tượng cự xà bị ngân trâm đâm xuyên qua. Chỉ thấy quang hoa bốc lên, mưa gió đột nhiên sinh ra, cuồng phong nổi lên, đạo pháp quanh thân cuồn cuộn nhưng không cách nào ngăn cản được ngân trâm kia. Đối mặt với ngân trâm, mọi thuật pháp hầu như vô dụng, hư không trong nháy mắt bị xuyên thủng.

Cảm giác nguy hiểm càng dâng lên mãnh liệt trong lòng Kim Tượng Đế, hắn rút bảo kiếm Ngọc Cảnh mới ăn cắp trong bảo khố ra, một đạo kiếm quang bay lên, nghênh đón ngân trâm đang bay tới.

"Keng..."

Kim Tượng Đế cảm giác có thứ gì đó rất mạnh đâm vào ngực trái, hắn mượn lực tung người ra sau, ánh sáng bao phủ lấy hắn dường như muốn độn vào hư không.

Nhưng giờ phút này, nữ tiên kia lại không biết khi nào xoay người lại, hừ lạnh một tiếng: "Lúc này còn muốn chạy, không cảm thấy quá muộn rồi sao?"

Nàng đột nhiên cất bước bước ra liền đã đến trước mặt ngân trâm, một tay nắm cây trâm, sau đó điểm về hướng Kim Tượng Đế độn đi.

Toàn bộ động tác nhìn rất ưu nhã và mềm mại, thế nhưng, trong mắt Kim Tượng Đế lại rất đáng sợ. Mỗi một hành động đều không dùng chút pháp nào, sạch sẽ đáng sợ đến cực điểm.