Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 3: Thiên Địa Minh chủ



Phượng loan đại điện hoa lệ mà không mất vẻ trang nghiêm, khí tức huyết tinh mà băng lãnh quanh quẩn lượn lờ, ngăn cách dương quang chiếu rọi mỹ cảnh bên ngoài điện, đặc biệt trầm trọng.

Ám sắc quang tuyến lan tràn từng góc đại điện, hắc ngọc thạch phản chiếu rõ nét ánh mắt khủng hoảng, làm cho khí tức khiến người ta hít thở không thông càng thêm cô đọng lạnh lẽo.

Lúc này, cạnh kim long cẩm tháp ở vị trí tối cao của tòa đại điện, một nam tử hai mươi bốn tuổi khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía mọi người trên điện, hồi lâu trầm mặc không nói.

Nam tử một thân cẩm tú mặc lục hoa phục, mày kiếm nhập tấn, khí vũ hiên ngang, mi vũ anh tuấn ẩn chứa vẻ kiệt ngạo bất tuân, một thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng đem suối tóc đen nhánh cột lại, đuôi tóc buông hờ bên vai trái, ngẫu nhiên một trận gió nhẹ nhàng thổi qua những sợi tóc rũ xuống hai bên, làm nổi bật khí chất anh tư trác tuyệt đến hoàn mỹ vô bì. (cẩm tú: gấm vóc, mặc lục: màu xanh thẫm, anh tư: tư thế oai hùng)

Hắn là nhi tử của đương kim minh chủ võ lâm Tư Đồ Phách – Tư Đồ Không Thành, chưởng quản Thiên Địa Minh.

Đương kim võ lâm chính đạo, nghe lệnh Thiên Địa Minh như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Thiên Địa Minh, tinh anh chiến tướng nhiều không đếm xuể, thống lĩnh “Thanh Long”, “Bạch Hổ”, “Chu Tước”, “Huyền Vũ” tứ môn, chưởng quản ba mươi hai đường hạ, bốn mươi tám phân đà, bình ổn giang hồ phân tranh, đem từng đợt tẩy kiếp hãi lãng hóa giải thành thái bình chi thế, ổn định vị trí đứng đầu giang hồ bạch đạo.

Hiện tại, Tư Đồ Phách đã không còn hỏi đến võ lâm thế sự, ba năm trước đây, hắn truyền lại vị trí thống lĩnh Thiên Địa Minh cho nhi tử độc nhất Tư Đồ Không Thành.

Tư Đồ Không Thành, một thân trác tuyệt anh tài cùng võ công hơn người, được ca ngợi là “Nhân trung chi long”, tay cầm Vô Ngã kiếm chấn nhiếp võ lâm, trở thành truyền kỳ đản sinh chốn giang hồ phong vân.

Tư Đồ Không Thành xoay người, nhìn xuống thi thể bị vải trắng che phủ ở trung tâm đại điện, hắc mâu tịch mịch vô trần.

Lúc này, sự yên lặng trong đại điện rốt cuộc có người mở miệng phá vỡ.

Người nọ thanh âm hùng hậu, tựa như mang theo nội lực tinh thuần, chính là Bạch Hổ Môn môn chủ, Hàn Duệ.

“Thiếu minh chủ, Tiêu môn chủ không thể cứ thế mà chết không minh bạch như vậy a, Thanh Long Môn một đêm bị hủy, rõ ràng là…”

“Là Hách Liên Cô Tuyết!” Thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến khắp ngõ ngách.

Những người trên đại điện nguyên bản đều ngầm hiểu ý tứ lẫn nhau, nhưng khi nghe tới bốn chữ kia, tất cả không hẹn mà cùng hít thật sâu một ngụm lương khí.

Hách Liên Cô Tuyết, danh tự như ma chú, lần đầu tiên hắn hiện thân giang hồ là tại võ lâm đại hội ba năm về trước, thiếu niên mười tám tuổi năm ấy dùng không đến nửa nén hương thời gian, bằng vào một bạch ngọc địch lần lượt đánh bại Bát đại chưởng môn, trở thành võ lâm giao long danh phù kỳ thực. (địch: sáo, võ lâm giao long: cũng giống như cách nói ‘ ngựa ô’, ‘hắc mã’, hay như ngày nay gọi là ‘hiện tượng’, danh phù kỳ thực: danh xứng với người, trái ngược với ‘hữu danh vô thực’)

Tất cả mọi người đều không quên một màn kinh tâm động phách cái ngày mà Hách Liên Cô Tuyết hiện thân giang hồ, không chỉ vì võ công kinh thế hãi nhân, mà còn bởi dung nhan yêu mỹ chấn kinh thiên hạ.

Tư Đồ Không Thành hơi nhắm lại hai mắt, giấu đi thần sắc vừa hiện trong nháy mắt, dung nhan anh tuấn không có một tia biểu tình.

Hàn Duệ quả quyết nói: “Tiêu môn chũ rõ ràng chết bởi Vô Tình Tuyệt, mà Vô Tình Tuyệt chính là độc môn võ công của lịch đại cung chủ Ngạo Thần Cung, nếu Hách Liên Thiên đã chết, trong thiên hạ chỉ có Hách Liên Cô Tuyết sử dụng công phu này.” (lịch đại: các thời kỳ)

“Thiếu minh chủ, Hách Liên Cô Tuyết tàn sát không biết bao nhiêu võ lâm hào kiệt, hiện tại Ngạo Thần cung đã có xu thế thống lĩnh một nửa võ lâm, Tứ đại sơn trang, Ngũ đại kiếm phái đều bị hắn tẩy kiếp hầu như không còn, sáu trăm lẻ một hảo hán của Thanh Long Môn đều táng mệnh trong tay hắn, Tiêu môn chủ chết thảm liệt như vậy, Thiếu minh chủ, ma đầu thị huyết này không thể không trừ!”

“Đúng! Thiếu minh chủ, vì Tiêu môn chủ báo thù!”

“Vì Tiêu môn chủ báo thù!”

“. . .”

“Đều câm mồm cho ta.” Một thanh âm uy nghiêm độc cụ khí phách vang lên, trong nháy mắt cả đại điện yên lặng như tờ.

Tư Đồ Không Thành từ trên cao bước xuống, cước bộ nhẹ nhàng mà trấn định, con ngươi thâm thúy thoáng hiện vô tận xa xăm, nổi lên một phiến nhàn nhạt hàn ý.

“Phi Ưng Đường đường chủ Tư Mã Nhất Chiêu, lệnh cho ngươi tạm thời giữ môn chủ vị Thanh Long Môn, điều động nhân mã trùng kiến Thanh Long Môn.”

“Tuân mệnh.”

“Lăng Nhật, Trác Phong nhị vị đường chủ, các ngươi nhanh chóng tra tìm nơi hạ lạc Mặc Lân Đồ của Thanh Long Môn, nếu có bất cứ manh mối nào lập tức thông báo cho ta.”

“Tuân mệnh.”

“Bạch Hổ Môn, Chu Tước Môn, Huyền Vũ Môn môn chủ nghe lệnh, trong vòng ba ngày, đem mật thất cơ quan cung phụng Hỏa Phượng Đồ, Thanh Quy Đồ, Xích Long Đồ toàn bộ thay đổi, không để xuất hiện bất kỳ sai lầm!”

“Tuân mệnh.”

“Xích Chương, đi mời Phi Vân Lâu lâu chủ Mộ Vân Khuynh, nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“Tuân mệnh.”

“. . .“ Từng đạo mệnh lệnh xuất ra từ Tư Đồ Không Thành, bình tĩnh lãnh đạm, tất cả mọi người trong đại điện đều bị lực áp bách cường đại chấn nhiếp mà cảm thấy hoảng sợ.

Tư Đồ Không Thành phất tay áo rời đi, khi gần đến cửa hơi nghiêng người, ngữ khí bình đạm như nước: “Đem Tiêu môn chủ an táng.” Lời xong dứt khoát cất bước đi xa.

Dương quang kim sắc phủ lên bóng lưng hắn, hiển lộ vô tận thanh tao, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra trong lời nói vân đạm phong khinh của hắn lại pha lẫn niềm thương cảm không thể nói rõ cùng một chút bất đắc dĩ.

Trước mặt thế nhân, hắn vĩnh viễn đều là lãnh ngạnh như thiết, lại kiên nghị như thế, nhưng cảm giác mất mác cùng bi thương trong lòng có ai thấu hiểu?

Chuyện xưa nhớ lại, cũng đã trở thành kiếp số ràng buộc cả đời.

Thiên địa xa xăm, nỗi cô đơn không người nghe thấy.

“Cô Tuyết, ngươi đang trả thù ta sao…” Một tiếng nói thầm, lại như liệt hỏa thiêu đốt tâm ai?

Phù hoa như mộng cảnh, Tư Đồ Không Thành ngẩng đầu nhìn lên khoảng không chói lọi, khe khẽ thở dài.

Ráng mây rực rỡ trên bầu trời, cũng như mạt hỏa hồng kinh diễm kia…

***