Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 282



Đêm dài trôi qua, khi nắng ban mai chiếu xuống, thi thể trên Đoạn Thịnh Sơn vẫn chưa được xử lý toàn bộ, từ trên đỉnh núi đến sườn núi cho đến chân núi, máu tươi trải rộng khắp nơi, các phái đều tự kiểm kê nhân số của mình, tìm thi thể mang về, sau đó lần lượt ly khai.

Trận đại chiến này không kéo dài ba ngày ba đêm nhưng thảm trạng lại không thua năm đó, đám người của Hách Thiên Thần trở lại phân đà Thiên Cơ Các, trong lòng mọi người đều có một chút trầm trọng, trận chiến này tuy rằng thắng lợi nhưng vẫn chưa kết thúc.

“Có khá hơn chút nào hay không?” Hách Thiên Thần cúi người nhìn xuống, vạt y bào của Hách Cửu Tiêu rời rạc, nằm trên giường, trong phòng còn lưu lại hơi nước sau khi tắm rửa, khi bọn họ quay về thì lập tức tắm rửa dùng bữa, lúc này trời đã gần sáng.

“Ta nói rồi, ta không sao. Ta tự biết rõ thân thể của mình, ngươi cũng mệt rồi, lại đây nằm xuống.” Hách Cửu Tiêu giữ chặt cổ tay của Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần bị hắn kéo đến bên cạnh, hai người sóng vai mà nằm.

Hách Thiên Thần suy nghĩ đến thanh đao, lúc này bỗng nhiên có một chút hoảng sợ, “May mắn lúc ấy địch nhân ở xung quanh không còn nhiều lắm, nếu không đột nhiên ngươi ngã xuống như vậy, ngộ nhỡ gặp chuyện không may….”

“Ngươi sẽ không để cho ta có chuyện.” Hách Cửu Tiêu không cho Hách Thiên Thần nói dứt lời, giọng nói mang theo ý cười khiến Hách Thiên Thần chỉ biết lắc đầu, cũng cười khẽ đáp lại, “Ngươi quả thật biết rất rõ.” Hắn thở hắt ra, lúc này nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu, hắn hỏi một cách nghiêm túc, “Ngươi thật sự không sao? Thanh đao kia quỷ bí như thế, có thể hấp thu dị lực của ngươi, ngươi có cảm giác gì bất thường hay không?”

“Chỉ vì lực lượng của ta bị hút đi rất nhanh nên mới suy yếu như vậy, ngươi đừng lo lắng.” Hách Cửu Tiêu nhắm mắt lại để cảm thụ dị năng trong cơ thể, lực lượng bị hấp thu dần dần khôi phục, hắn nói với Hách Thiên Thần không sao cũng không phải là lời nói dối để an ủi.

“Trước khi thân thể của ngươi khôi phục thì chúng ta cứ ở lại đây.” Hách Thiên Thần nghiêng người sang, đôi mắt khẽ nheo lại, tay hắn xuyên qua đuôi tóc của Hách Cửu Tiêu, phát hiện đuôi tóc vẫn chưa khô, lập tức ngồi dậy đi lấy khăn lau, nhớ lại những chuyện phát sinh trong thời gian này, ngón tay lại vô thức mơn trớn trên mái tóc của Hách Cửu Tiêu.

Vô luận là vì sự ủy thác của Ôn Thiết Vũ hay là vì bí mật hấp thu dị lực của Vụ Sắc đao, thì một lần nữa phải đi Vạn Ương. Hách Thiên Thần đang đùa nghịch mái tóc của Hách Cửu Tiêu thì bỗng nhiên bị nắm chặt tay, hắn nâng mắt lên, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Hách Cửu Tiêu vừa nghiêm nghị vừa âm u, “Lần này đi Vạn Ương nhất định sẽ trải qua biên ải, nhất định sẽ gặp Sở Thanh Hàn.”

Hách Thiên Thần gật đầu, “Bất luận hắn làm người của Đại Viêm hay làm người của Vạn Ương thì dã tâm của hắn vẫn không nhỏ, sẽ không cam tâm bị vây ở thế hạ phong, nay hắn đã biết thân thế của mình, hắn ở Vạn Ương sẽ có trợ lực, với tính tình của Lương Ỷ La thì nàng nhất định sẽ giúp Sở Thanh Hàn, Sở Thanh Hàn có nhận thức nàng hay không thì điểm này thật ra rất khó nói.”

“Ngươi biết rõ ta không phải nói về chuyện này.” Hách Cửu Tiêu cầm lấy tay Hách Thiên Thần rồi xoay người đặt hắn ở dưới thân, Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn chăm chú, dường như cảm thấy hơi buồn cười, “Cửu Tiêu, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến việc Sở Thanh Hàn có ý đối với ta?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Lực đạo trên tay của Hách Cửu Tiêu chưa hề thả lỏng, ánh mắt sắc bén như có ngọn lửa sáng quắc đang chớp động, “Nếu hắn vô tình với ngươi thì sẽ không viện thủ vài lần như vậy, sẽ không sốt ruột khi ngươi bị thương, về điểm này thì ta tuyệt đối không nhìn lầm, có bất luận kẻ nào nhìn ngươi thì ta nhất định sẽ là người đầu tiên phát hiện.” (là rađa chắc o_o)

“Nhưng ngươi có từng nghĩ đến hay không, người như Sở Thanh Hàn vì sao phải biểu hiện rõ ý đồ của mình như thế? Hắn có dã tâm đoạt vị, hắn muốn xưng bá thiên hạ, người như thế sẽ không vì tư tình mà bị chi phối, hắn muốn không phải Hách Thiên Thần, mà là Các chủ Thiên Cơ Các.” Ánh mắt như biển sâu vô tận, không hề nổi lên một gợn sóng, ở dưới thân Hách Cửu Tiêu, hắn cùng Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, đồng tử của Hách Thiên Thần trở nên trầm hắc và phi thường âm u.

Chỉ có huynh trưởng này của hắn, chỉ có Hách Cửu Tiêu mới có thể xem Thiên Cơ Các là chướng ngại, nhưng lại giúp hắn bảo toàn nó, tình nguyện tổn hại thực lực của mình, cho dù hắn không cần Hách Cửu Tiêu làm như vậy.

“Nhưng ngươi không thể phủ nhận hắn quả thật cảm thấy hứng thú đối với ngươi.” Hách Cửu Tiêu cúi sát người, hơi thở nguy hiểm bao vây Hách Thiên Thần, hắn nhíu mày, hơi ngẩng đầu, chóp mũi chạm vào Hách Cửu Tiêu, ngửi được hơi thở của đối phương, “Nhưng ta chưa làm bất luận điều gì, nếu ngươi vì chuyện này mà trách ta, chẳng lẽ không phải oan uổng cho ta hay sao?”

“Ngươi không cần làm bất luận điều gì thì cũng đã đủ để thu hút người ta, thế mà ngươi lại không hề hay biết.” Hơi oán giận một chút, ngữ điệu băng lãnh trở thành bất đắc dĩ, Hách Cửu Tiêu cúi đầu bao phủ bờ môi của Hách Thiên Thần, không cho hắn phản bác.

Môi lưỡi gắn bó mật thiết, hai người trao đổi hơi thở cho nhau, cuối cùng bất tri bất giác cùng nhau tiến vào giấc mộng.

Mấy ngày sau, thân thể của Hách Cửu Tiêu dần dần khôi phục, Hách Thiên Thần và hắn thảo luận một chút về Vụ Sắc đao, bọn họ không thể xác định mục đích chân chính của thanh đao là gì, sau khi bị phá vỡ lớp ngoài, Vụ Sắc đao chân chính có phải cần hấp thu dị lực thì mới có thể phát huy toàn bộ tác dụng hay không, thậm chí đao quang cũng có thể giết người, hay bởi vì Hách Cửu Tiêu có năng lực như vậy, trong lúc vô ý bị nó hấp thu nên làm tăng uy lực của nó.

Nếu Hách Thiên Thần sử dụng thanh đao này, kết quả phải chăng hắn cũng sẽ bị hút đi dị lực? Không ai biết đáp án, hắn vẫn chưa chạm qua Vụ Sắc đao chân chính kia.

Từ sau ngày đại chiến, giang hồ xem như khôi phục cục diện ban đầu, Vụ Sắc đao tuy rằng vẫn là tiêu điểm chú ý ở khắp nơi, nhưng bởi vì rốt cục không có ai đoạt được nó, sau khi thăm dò tin tức về nó thì háo hức của mọi người đang dần dần thối lui, ở trong mắt nhiều người nó nghiễm nhiên là công cụ và cái cớ mà Thiên Khung Thần Giáo sử dụng để gây sóng gió.

Âm mưu của thần giáo bị lật đổ, cái chết của Hách Liên Hiểu Phù đổi lấy sự yên bình của giang hồ, Ôn Thiết Vũ bắt đầu điều tra nghe ngóng khắp nơi để tìm kiếm tung tích của nhi tử, chuyện giang hồ hay chuyện triều đình như thế nào thì cũng được, hắn quả nhiên làm đúng theo lời của mình, không bao giờ nhúng tay vào trong đó nữa.

Trải qua trận chiến ở Đoạn Thịnh Sơn, các phái đều bế quan nghỉ ngơi lấy sức, bọn họ đều có đồng môn bị giết chết, cần phải có một quãng thời gian thì mới có thể khôi phục thực lực ban đầu. Mà trong thời gian này, Thiên Cơ Các bắt đầu chuẩn bị nhân mã, người của Hách Cốc chạy đến chỗ của Hách Cửu Tiêu đang ở, phân đà Thiên Cơ Các.

Hai bên tập kết, người đến cũng không nhiều lắm, ở bên cạnh Hách Cửu Tiêu vốn đã có một số người của Hách Cốc, lần này lại đến thêm một ít, cùng với người của Thiên Cơ Các, bọn họ chuẩn bị đi theo hai vị chủ tử đến tái ngoại, lần này đang là chiến tranh, không quá nhiều người đi theo, bọn họ phải lưu lại nhân thủ thì mới có thể yên tâm.

Lần này đến Vạn Ương khác với lần trước, ngày mùa hè tuy rằng thời tiết oi bức nhưng lại thuận tiện hơn mùa đông một ít, cỏ cây tươi tốt, đi lại cũng không phí sức lực, lộ trình cũng ngắn hơn so với lần trước rất nhiều.

Thời tiết có một chút hanh khô, càng tiếp cận Vạn Ương thì bão cát càng lớn, đôi khi còn có thể nhìn thấy dân chúng vì chiến tranh mà phải ly khai khỏi cố hương, mang theo những chiếc tay nải lương thực mà hoảng sợ bỏ chạy, sợ chiến hỏa lan đến, trên mặt tràn ngập bất an và thê lương.

Đoàn người của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhiều mã tráng, tiếng vó ngựa lộc cộc làm cát bụi tung bay đầy trời, mới ra khỏi cửa thành, có một đám dân chúng chạy nạn nghe thấy tiếng khoái mã chạy đến gấp gáp như vậy, bọn họ cũng không kịp hồi đầu, bọn họ vừa mang theo con cái, vừa hô to báo động người ở phía trước, tất cả đều vội vàng bỏ chạy.

“Nương, nương!” Một nữ hài tử khoảng tám chín tuổi vô ý té ngã, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt y mệ của mẫu thân, ngỡ ngàng té trên mặt đất, nó nhìn trước mắt, không ngừng kêu khóc, nương của nó căn bản không có phát hiện nhi nữ của mình đã rớt lại ở phía sau, nàng ôm một tiểu hài tử còn nhỏ tuổi hơn, chỉ lo chạy về phía trước.

Nữ hài tử đứng lên, lại bị người ở phía sau chạy trối chết đẩy ngã, có người thiếu chút nữa đã giẫm lên người nó, một tảng đá không biết từ chỗ nào bay đến đập vào chân của người nọ, nữ hài tử rốt cục không có việc gì, cánh tay chỉ bị trầy xước một chút.

Là Hạ Tư Nhân dùng nhuyễn kiếm bắn đá lên, ngồi trên lưng ngựa, theo bản năng nàng liếc mắt nhìn sắc mặt của Hách Thiên Thần, thấy hắn không có ý phản đối, nàng giương giọng hô to, “Các người đều dừng lại cho ta!”

Nàng vừa kêu thì mọi người lại càng chạy nhanh hơn nữa, nữ hài tử thấy nương của mình càng lúc càng xa, liền khóc lớn lên, Hạ Tư Nhân nghiêm mặt phi thân xuống, đưa tay ôm lấy nó, Xá Kỷ vỗ vai của Hạ Tư Nhân, ra hiệu cho nàng học theo, sau đó cất giọng hô một câu, “Chúng ta không phải quan binh cũng không phải cường đạo!”

Nghe nói không phải quan binh cũng không phải cường đạo thì những người đó mới chậm rãi dừng lại, người đàn bà kia phát hiện mình đã thất lạc đứa nhỏ, nàng bắt đầu lo lắng vừa khóc vừa kêu to, Hạ Tư Nhân từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đem nữ hài tử trả lại cho nàng, thấy nàng từ bi chuyển sang hỉ, nghĩ đến tộc nhân của mình mà nhịn không được khiến khóe mắt có một chút ướt át.

“Nó bị thương.” Ngữ thanh bình thản truyền đến từ sau lưng Hạ Tư Nhân, nàng không quay đầu lại cũng biết đó là Hách Thiên Thần, chớp mắt xóa đi những giọt lệ nơi khóe mắt, nàng quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có thuốc trị thương không?”

Hách Thiên Thần lấy lọ dược được sử dụng mỗi khi khẩn cấp mà Hách Cửu Tiêu cho hắn từ trong túi gấm tùy thân, một đôi tay đè lại động tác của hắn, Hách Cửu Tiêu nhíu mày nhìn Hách Thiên Thần, “Thuốc trị thương của ngươi mà lại cho người khác, đến khi ngươi muốn dùng thì sao?”

“Ta còn có ngươi.” Hách Thiên Thần mỉm cười, không hề lo lắng điểm này, nhưng Hách Cửu Tiêu lại không đồng ý, rốt cục khoát tay về hướng Băng Ngự, lạnh lùng phân phó, “Đem hòm thuốc đến đây.”

Băng Ngự đau lòng xuất ra hòm thuốc, lấy ra một lọ thuốc trị thương, hắn không nỡ giao cho Hạ Tư Nhân, “Ngươi nên biết rằng đây là bảo bối mà bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được, ngươi sử dụng tiết kiệm một chút.”

Hạ Tư Nhân không ngờ Hách Cửu Tiêu lại xuất ra thuốc trị thương như thế, nàng chỉ thấy Hách Cửu Tiêu giết người, nhưng lại không ngờ hắn sẽ vì Hách Thiên Thần mà xuất ra thuốc trị thương tốt như vậy cho một đứa nhỏ không có quan hệ với hắn một cách vô điều kiện.

Nàng cảm thấy bất ngờ, nhưng bởi vì không có quan hệ nên Hách Cửu Tiêu mới có thể không bận tâm như thế, từ trước cho đến nay những người mà hắn cứu đa phần không phải người giang hồ mà là dân chúng bình dân, ngoài Vu Y Cốc hắn có thiết lập các y xá, những nơi đó không thu ngân lượng đối với rất nhiều dân chúng có hoàn cảnh khó khăn.

Nhưng không có bao nhiêu người biết được điều này, ngay cả Hách Thiên Thần cũng chỉ vô tình mà biết được, cho nên trong mắt Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu cũng không phải là người vô tình lãnh huyết.

Không ngờ những người này xem ra có thân phận không thấp nhưng chẳng những không làm gì bọn họ mà còn trị thương cho nữ hài tử, đám dân chúng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có người can đảm tiến lên hỏi thăm có thể chữa trị cho nhi tử của mình cũng bị thương hay không, Hạ Tư Nhân nhìn lọ dược trong tay, nàng liền gật đầu, mỗi khi nàng thoa một chút thì Băng Ngự lại đau lòng một chút mà nhìn nàng thoa lọ dược trị giá thiên kim cho mấy đứa nhỏ.

Từ đầu đến cuối, Hách Cửu Tiêu không hề tỏ vẻ phản đối, Hách Thiên Thần nhìn trước mắt, hơi xuất thần một chút, ở vào tuổi này, hắn và Hách Cửu Tiêu đã sớm không còn khóc mà gọi mẫu thân của mình, những gì bọn họ làm là lấy mạng của người khác.

Mu bàn tay bị một người khác bao lấy, Hách Thiên Thần nghiêng đầu nhìn sang rồi cười nhẹ, “Sắp đến biên ải, sắc trời không còn sớm, trong chốc lát tìm một chỗ dừng chân.”

Hách Cửu Tiêu không nói nhiều mà chỉ gật đầu, bỗng nhiên từ phía đối diện truyền tiếng bước chân, nhân số cũng không ít, đám dân chúng lại trở nên hỗn loạn, Hách Cửu Tiêu khẽ nheo mắt nhìn lên lá cờ đang tung bay từ phía xa, vật tổ ở mặt trên có hình mãnh hổ đang giương nanh vuốt.

“Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu! Chúng ta lại gặp nhau!” Chiến mã hí to, tiếng vó ngựa lộc cộc, Sở Thanh Hàn với một thân ngân khải ngồi trên yên ngựa, phía sau có ước chừng cả ngàn người, ánh tà dương chiếu rọi nơi chân trời, hồng hà giăng đầy trời, hắn cất to tiếng kêu, ý cười phi thường phong lưu.