Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 173



Vong Sinh phản chủ là vì trả thù giết cha, hắn không có sai, nhưng hắn trộm lấy cơ mật của Thiên Cơ Các, lại ám sát trong lúc Hách Thiên Thần đang ở trong hiểm cảnh, đối với bất luận kẻ nào từ trên xuống dưới của Thiên Cơ Các mà nói thì đây là phạm vào trọng tội. Kẻ phản bội chỉ có một kết cục, chính là chết.

Bên trong Hách Cốc thật yên tĩnh, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoại trừ bóng đêm thì chỉ thấp thoáng nhìn thấy ánh sao và mặt trăng, những thứ khác đều rất mơ hồ, lúc này là mùa đông, tiết trời luôn tối sầm rất sớm.

Hai người đứng trước cửa sổ nhìn ra bóng đêm mờ mịt, sau đó Hách Thiên Thần xoay người, rồi bước qua từ bên cửa sổ, không thể nhìn ra sự thương cảm hay tiếc nuối trên bóng lưng của hắn, tiếng thở dài chỉ hơi thoáng lướt qua.

“Thiên Cơ Các có quy củ của Thiên Cơ Các.” Chậm rãi bước đến cạnh bàn, khuôn mặt của Hách Thiên Thần ngay dưới ánh đèn, nửa sáng nửa tối, thấy không rõ biểu tình của hắn như thế nào khi nói ra những lời này.

Hách Cửu Tiêu đi đến bên cạnh, châm rượu rồi đưa qua, “Nếu không vì Thiên Cơ Các, ngươi muốn hắn sống hay chết?”

Tiếp nhận ly rượu bằng bàn tay với những vết thương chưa lành hẳn, Hách Thiên Thần nhấp một ngụm rượu, hương rượu thuần khiết nóng rực tiến vào trong lòng, “Cũng không phải là ta muốn hắn sống hay chết, mà là chính hắn muốn sống hay là muốn chết.”

Vong Sinh đã sớm có ý định muốn chết, khi hắn rút kiếm ám sát vào dưới tình cảnh như vậy thì hắn đã quyết ý, nếu không, hắn sẽ không chọn vào thời điểm đó, ở trước mặt bao nhiêu người mà ám sát, vô luận có thuận lợi hay không thì kết cục của hắn chỉ có một, làm tả sứ của Thiên Cơ Các thì Vong Sinh phải là người hiểu rõ nhất điểm này.

“Các chủ!” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rất mạnh, Xá Kỷ ở bên ngoài la lên, “Các chủ! Vong Sinh cắn lưỡi tự sát!”

Rượu trong ly lắc lư, nổi lên gợn sóng, Hách Thiên Thần đứng yên, không có phản ứng, tiếng đập cửa bên ngoài vẫn đang tiếp tục vang lên, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận ly rượu trong tay của hắn, “Hiện tại cứu hắn thì có lẽ vẫn còn kịp.”

Trầm ngâm một lát, cuối cùng Hách Thiên Thần lắc đầu, “Đây là tự hắn lựa chọn, ta có thể cứu hắn một lần nhưng không thể cứu hắn lần thứ hai hay thứ ba. Hắn ở giữa Thiên Cơ Các và Yêu Hồ tộc, giữa trung và hiếu rất khó quyết định. Từ khi hắn bị phong bế ký ức rồi đi vào Thiên Cơ Các, thì kết cục này đã được an bài.”

Câu cuối cùng tựa như tảng đá chìm xuống đáy biển, có một loại hàm xúc nặng nề. Hách Thiên Thần là Các chủ, càng không thể tổn hại quy củ trong Các, vô luận là ai thì đều phải trả giá cho những gì mình đã làm ra, cho dù là người thân cận của hắn, là tả sứ thì cũng không thể ngoại lệ.

Về phần hắn, trong lòng suy nghĩ như thế nào thì hoàn toàn không quan trọng.

Cửa mở ra, vẻ mặt của Xá Kỷ đầy lo lắng, đám người cùng nhau đến Vô Cực Uyển, bên trong gian ngục thất âm u ẩm ướt, Vong Sinh vẫn giữ tư thế đang quỳ, máu tươi trong miệng tràn ra đến vạt y bào rồi rơi xuống đất, cắn lưỡi không hẳn sẽ chết, nhưng hắn lại dùng sức không hề lưu tình, nhìn thấy nhiều máu như vậy, hiển nhiên không thể sống nổi.

“Đây là tội gì…..việc gì mà phải…” Xá Kỷ dựa vào cạnh cửa, hốc mắt đỏ ngầu, hắn là cô nhi, sớm xem Vong Sinh như huynh đệ, không ngờ Vong Sinh lại cất giấu bí mật lớn như vậy, cuối cùng lâm vào kết cục như thế này.

Hách Thiên Thần không bước vào, chỉ đứng bên ngoài, nhìn đến cảnh tượng trong phòng, thần sắc của Vong Sinh đang quỳ trên mặt đất thật điềm tĩnh, so với lúc ám sát hắn thì điềm tĩnh hơn rất nhiều, không thấy giãy dụa, không có đờ đẫn, thậm chí có vẻ bình an, giống như đã được giải thoát.

“Hắn không muốn ngươi khó xử.” Choàng tay ôm vai Hách Thiên Thần, sắc mặt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu hơi thoáng hòa dịu, “Hắn tự mình kết thúc là vì biết bản thân không thể báo thù cho cha, cũng là vì trả giá cho lỗi lầm của chính mình.”

Muốn tiếp tục ám sát Hách Thiên Thần là hoàn toàn vô vọng, ý đồ giết chủ cũng là tử tội, bất luận như thế nào thì Vong Sinh chỉ có một đường chết, hắn không còn lựa chọn nào khác, cũng không muốn lựa chọn điều gì khác. Nếu lúc này cho hắn một cơ hội quay lại, có lẽ hơn mười năm trước hắn sẽ không đi vào Thiên Cơ Các, hoặc là không nhìn đến Hách Thiên Thần ở dưới ánh trăng như đêm hôm đó, cũng như không tùy thị Hách Thiên Thần, thì hết thảy sẽ khác biệt.

“An táng hắn đi.” Ngữ thanh thản nhiên, Hách Thiên Thần xoay người rời đi, bóng dáng của hắn ở trong bóng đêm vẫn cương trực như trước, giống như chưa từng bị phản bội, chưa từng thất vọng, cũng chưa từng tiếc nuối.

Đêm khuya, trong Hách Cốc, ngoại trừ huyết tinh và những thi thể còn sót lại, chỉ có sự tĩnh mịch khiến người ta kinh hãi. Bên trong phòng ngủ, Hách Thiên Thần nằm sấp trên giường, mái tóc ẩm ướt xõa dài bên gối, trên người có mồ hôi, không khí tràn ngập một loại hơi thở mãnh liệt

Hắn thở dồn dập, trước ngực kịch liệt phập phồng, xoay người ngồi dậy, nâng lên ly rượu trên đầu giường, nhấp lấy một ngụm để làm thông cổ họng, “Ngươi bị gì vậy?”

Từ khi bọn họ lên giường, Hách Cửu Tiêu liền điên cuồng muốn hắn, hầu như không để cho hắn có cơ hội thở dốc, Hách Thiên Thần cũng bị kích thích phản ứng mạnh mẽ, hắn hôn lên người đối phương, để lại vô số hôn ấn, giao hoan một trận kịch liệt làm hao tổn hết thảy thể lực, cũng làm cổ họng của hắn khô khốc, lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó ly rượu trong tay của hắn lại bị Hách Cửu Tiêu cướp lấy.

Uống cạn phần rượu còn lại, Hách Cửu Tiêu buông xuống ly rượu, nhìn động tác ngồi dậy của Hách Thiên Thần, mồ hôi từ trước ngực nhiễu xuống, xúc cảm vừa rồi vẫn còn khắc sâu trong đầu Hách Cửu Tiêu, hắn đưa tay mớn trớn trên lồng ngực phập phồng, “Ngươi có thể vì hắn mà buồn phiền, nhưng chỉ có thể là hôm nay, đến ngày mai thì ta muốn ngươi phải quên đi người có tên là Vong Sinh.”

Nguyên lai là để ý đến thái độ của hắn đối với Vong Sinh, rốt cục thì Hách Thiên Thần cũng hiểu rõ, hương rượu lan tỏa ngay bên tai, còn có hơi thở và mùi mồ hôi của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nhếch lên khóe miệng, kề sát vào môi của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Hách Cửu Tiêu vẫn chưa hài lòng, choàng tay ra sau gáy rồi kéo Hách Thiên Thần lại gần, “Không được nhớ người khác.”

Hắn ghen với Vong Sinh.

Khi đó hắn không ở bên cạnh Hách Thiên Thần, khi đó bên cạnh Hách Thiên Thần có những người khác làm bạn, chính là Vong Sinh, là một đêm dưới ánh trăng, và hang động đầy thi thể….Vốn phải là hắn kéo tay Hách Thiên Thần mà không phải là Vong Sinh.

“Dù sao hắn cũng là thủ hạ của ta, đi theo ta đã nhiều năm.” Hách Thiên Thần cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng, nếu muốn hắn quên đi tất cả mọi người, chỉ nhớ rõ một mình Hách Cửu Tiêu thì việc này hiển nhiên không có khả năng.

“Hôm nay ngươi vì hắn mà buồn phiền.” Hách Cửu Tiêu thì thầm, giọng nói dường như đang oán trách, khiến Hách Thiên Thần phải bật cười, “Ta biết ngươi không thích Vong Sinh, bởi vì hắn có thể tiếp cận ta.”

“Quả thật như thế, cho nên hắn chết thì ta cũng không cảm thấy khó chịu.” Giọng nói lạnh lùng thản nhiên, cho dù hắn có thể cứu sống Vong Sinh, thì cũng chỉ vì nể mặt Hách Thiên Thần.

“Sợ ta bị thuộc hạ phản bội nên chịu đả kích, vì vậy ngươi dùng cách này để an ủi ta?” Hách Thiên Thần nhướng mi, vừa cười khẽ vừa hôn Hách Cửu Tiêu, ôm lấy thân thể ẩm ướt đầy mồ hôi của đối phương.

“Có cảm thấy đỡ hơn hay không?” Đây là cách tốt nhất để phát tiết, vô luận là bi thương hay phẫn nộ, thì hắn vẫn sẽ ở bên cạnh Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần ngồi dậy, lấy khăn lau đi dấu vết trên người, bước xuống giường chuẩn bị tắm rửa, “Vong Sinh ở trong lòng ta không quan trọng như ngươi đã nghĩ.” Hắn đứng ở bên giường, khoác vào ngoại bào rồi nhìn Hách Cửu Tiêu, “Việc hắn phản bội, ta quả thật rất khó chịu, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế.”

Hắn đến gần, cúi người rồi khẽ hôn bên môi của Hách Cửu Tiêu, “Cửu Tiêu, nếu ngươi muốn thử ta, không bằng trực tiếp hỏi ta thì sẽ nhanh hơn.” Nhìn vào đôi mắt âm u đầy thâm thúy của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần mỉm cười, xoay người bước ra ngoài.

Hách Cửu Tiêu sợ hắn phiền muộn, cũng là vì khó chịu đối với phản ứng của hắn, vừa muốn an ủi hắn, vừa muốn biết đến tột cùng Hách Thiên Thần có bao nhiêu thương tâm và thất vọng vì Vong Sinh. Cho nên hắn đã dùng cách này để xác nhận.

Kết quả là Hách Thiên Thần không hề bị ảnh hưởng bởi sự âu yếm của Hách Cửu Tiêu, vẫn luôn bình tĩnh lý trí, xem thấu tình cảm của thế nhân, kể cả lòng người đáng ghê tởm, vẫn là Hách Thiên Thần trước kia.

Có lẽ hắn tin tưởng Vong Sinh cũng không nhiều nhưngười khác đã nghĩ.

Thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chú phương hướng rời đi của Hách Thiên Thần, đôi mắt yêu dị hiện lên ý cười, đệ đệ của hắn a…..

Lại qua một ngày, trên giang hồ đã lưu truyền chuyện phát sinh ở Hách Cốc, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn như trước, bắt tay xử lý sự vụ, nếu đã quyết định đi tái ngoại thì trước tiên phải xử lý thỏa đáng tất cả những chuyện tại Trung Nguyên.

Trước khi bọn họ ra đi thì phải làm một chút việc, nhất là không thể vô duyên vô cớ buông tha cho đám người gọi là danh môn chính phái đã ra tay đối với bọn họ, thứ hai cũng là vì đe dọa những người đó một chút, xem như cảnh cáo, để tránh lúc bọn họ rời đi lại xảy ra phiền phức.

Mà phía bên triều đình, thái tử Sở Tĩnh Huyền đã bí mật an bài huynh đệ song sinh Sở Tĩnh tiến vào thái tử điện, nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn không biết có thu được tin tức hay không mà chẳng thấy dị động, An Lăng Vương từ khi phái người rồi bị thất thủ thì vẫn im hơi lặng tiếng.

Hết thảy tựa hồ đều bình ổn, hoặc có thể lại là một khúc dạo đầu trước cơn sóng gió, phía dưới mặt biển yên ả là vô số gợn sóng đang cuộn trào.

“Hách Thiên Thần, hôm nay ta sẽ quay về, nếu các ngươi muốn đi tái ngoại thì phải cẩn thận một chút, người nơi đó khác với chúng ta, phong tục cũng không giống, không phải dễ đối phó, nhất thiết phải nhớ kỹ.”

Trong nội đường, Vân Trung Tiên Tử Vân Khanh với một thân bạch y đứng bên cạnh Hoa Nam Ẩn, nàng chuẩn bị hồi cung, trước khi đi thì nghe nói Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chuẩn bị đi Vạn Ương, vì vậy có một chút lo lắng.

“Không cần lo lắng việc này, Hách Thiên Thần là ai, dó là Đàn Y công tử của chúng ta.” Hoa Nam Ẩn mặc bạch y như hạc, thẳng lưng mà đứng, vẫn vui đùa cởi mở như ngày thường, hắn phe phẩy cây quạt, mặc dù lúc này đã vào đông.

“Nói đủ chưa?” Hách Cửu Tiêu xưa nay không thích mấy chuyện tiễn biệt, cảm thấy không cần thiết, sắc mặt không hề thay đổi, “Nói đủ thì đi đi.” Hắn không còn thành kiến đối với Hoa Nam Ẩn, bất quả vẫn không thể nói là thích.

Trên thực tế, muốn Huyết Ma Y có hảo cảm đối với một người thì quả thật quá mức khó khăn, Hoa Nam Ẩn đã sớm bỏ qua chuyện này, điềm nhiên nhún vai, hắn kéo Vân Khanh, “Trước tiên ta đưa ngươi hồi cung.”

“Chờ đã.” Vân Khanh bỗng nhiên dừng bước, quay sang nói với hai người, “Ngươi có biết chúng ta làm sao lấy được lá thư đó hay không?” Nàng đang nói về lá thư nguyện trung thành của Vạn Minh Khê viết cho Sở Thanh Hàn, đương triều nhị hoàng tử.

Hách Thiên Thần chờ nàng tiếp tục nói, vốn nghĩ rằng Vân Khanh lấy được nó từ cha của nàng An Lăng Vương, hoặc là bằng cách nào đó, nay thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng thì liền biết trong đó có nội tình.

“Đó là nhị hoàng tử, hắn tự tay đưa cho ta.” Vẻ mặt của Vân Khanh tựa như rất ngoài ý muốn, nàng hoàn toàn không ngờ chứng cứ lại thu được từ chính tay của Sở Thanh Hàn. Ngày đó Sở Thanh Hàn tìm nàng, đưa cho nàng một thứ, nàng quả thật không thể tin được hắn lại thật sự làm như vậy.