Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 165



Kiếm phong lạnh lẽo đâm vào ngực, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi chảy ra từ trên thanh y, Hách Thiên Thần không thể tránh, chỉ cần hắn chậm một bước thì sẽ không chụp được tay của Hách Cửu Tiêu,

“Thiên Thần!” Hách Cửu Tiêu cuồng loạn, tay của hắn bị giữ chặt, sức nặng của thân thể cũng kéo cả Hách Thiên Thần tuột xuống. Lưỡi kiếm kia sẽ đâm càng lúc càng sâu vào ngực, nhưng đột nhiên kẻ ám sát lại rút kiếm rồi lui về phía sau.

“Vong Sinh?” Xá Kỷ và Hoa Nam Ẩn khiếp sợ! Kẻ tập kích Hách Thiên Thần lại là Vong Sinh!

Vong Sinh rút kiếm rồi xoay người bước đi, Xá Kỷ và Hoa Nam Ẩn không thể để hắn rời đi như vậy, trong khói bụi mù mịt, đường đi của Vong Sinh bị rất nhiều người cản lại.

“Hóa ra là ngươi!” Xá Kỷ trừng lớn mắt, cặp mắt đỏ ngầu, hắn vạn lần không nghĩ tới phản đồ của Thiên Cơ Các lại là Vong Sinh, là người ngày ngày đi theo bên cạnh Các chủ, vốn tưởng rằng sẽ trung thành tận tâm cùng với hắn! Là bằng hữu tri giao của hắn!

Vong Sinh không hề nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng cùng Xá Kỷ xuất chiêu, thủy chung vẫn chưa lên tiếng, trên kiếm của hắn còn mang theo máu tươi của Hách Thiên Thần, màu đỏ chói mắt, đám người vọt tới, tất cả đều là người của Thiên Cơ Các, lập tức bao vây lấy hắn.

Nạn này chưa yên, nạn khác đã đến, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, uy lực của hỏa dược ảnh hưởng lên không ít người. Sau khi Hoa Nam Ẩn đứng vững thì lập tức phóng đến vách núi, hắn chỉ thấy Hách Thiên Thần bổ nhào về phía trước, lúc này cát bụi mù mịt vẫn chưa tiêu tán, không ai nhìn thấy rõ tình hình của hai người ở bên vách núi là như thế nào.

Hách Thiên Thần nắm chặt tay của Hách Cửu Tiêu, dưới chân hai người là vực sâu thăm thẳm, sương trắng lượn lờ, toàn bộ đều dựa vào sức lực trên cánh tay trái đang bám vào vách đá dựng đứng của Hách Thiên Thần, giữa không trung chỉ có gió núi mạnh mẽ quấn lấy thân thể, y phục của hai người không ngừng tung bay, mùi máu tươi bị hàn phong phiêu tán, trong nắng mai, những tia sáng mặt trời rải rắc, nhưng vẫn không thể xua tan cái lạnh thấu xương khi tiết trời đã vào đông.

Máu tươi từ ngực của Hách Thiên Thần dần dần lan ra, ướt đẫm nửa thân thanh y, mái tóc cột cao nay đã tán loạn, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước, không hề hoảng hốt, tay phải nắm chặt Hách Cửu Tiêu, hắn thấy kẻ ám sát là Vong Sinh, nhưng thần sắc vẫn không có gì thay đổi, chỉ có vài phần lo lắng.

“Ngươi thế nào?” Hắn lo lắng thương thế của Hách Cửu Tiêu, nội thương chưa lành mà lúc này lại trúng phải Hỏa Lôi tiễn, hắn không biết hiện tại tình trạng của Hách Cửu Tiêu như thế nào.

“Ta không sao, chỉ bị nội thương mà thôi.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu hơi khàn khàn, bị uy lực của hỏa dược đánh vào, khóe miệng chảy máu, hắn cau mày, thấy bàn tay đang giữ chặt hắn có một dòng máu đang chậm rãi nhiễu xuống từ y mệ, rồi rơi xuống tay hắn, “Thiên Thần…”

Hắn kêu Hách Thiên Thần.

“Sao?” Hách Thiên Thần mất máu quá nhiều, lúc này bắt đầu cảm thấy hoa mắt, nhưng bàn tay của hắn vẫn không thả lỏng, một chút cũng không. Hắn đang nghĩ cách phải đi lên như thế nào, hắn có thể nghe thấy tiếng người hỗn loạn ở phía trên đang tiếp cận.

“Buông tay.” Hách Cửu Tiêu biết Hách Thiên Thần bị thương, không phẫn nộ cũng không thấy lo lắng, lời nói thật bình thản, cũng giống như thói quen điềm tĩnh và lý trí của Hách Thiên Thần. Hắn ngửa đầu nhìn Hách Thiên Thần dưới những tia nắng ban mai, nhìn đến mái tóc đen tung bay trong gió, nhìn đến khuôn mặt giận dữ của đối phương, đôi mắt yêu dị băng lãnh khẽ chớp động, “Ta muốn ngươi buông tay.”

“Ngươi lặp lại một lần nữa?” Sắc mặt của Hách Thiên Thần trắng bệch, bàn tay bắt lấy Hách Cửu Tiêu càng nắm càng chặt, chặt đến mức trở nên run rẩy.

“Ta muốn ngươi buông tay, Thiên Thần.” Ngữ điệu của Hách Cửu Tiêu thực bình tĩnh, thậm chí là nhu hòa, bất luận kẻ nào cũng chưa từng nghe thấy Hách Cửu Tiêu dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, chỉ có Hách Thiên Thần đã nghe qua, hắn cũng thích Hách Cửu Tiêu như thế, nhưng không phải vào lúc này, không phải dưới tình cảnh này.

Sức lực trên tay trái dần dần không còn đủ sức bám vào, năm ngón tay của Hách Thiên Thần run lên, hơi trượt xuống một chút, đầu ngón tay bám sâu vào khe hở trong núi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Ngươi câm miệng cho ta!”

Hách Cửu Tiêu lại muốn hắn buông tay ngay lúc này? Hốc mắt của Hách Thiên Thần hơi nóng lên, không biết là vì tức giận hay là vì điều gì khác, toàn bộ cánh tay trái gần như tê liệt, nhịp tim đập rất nhanh, hắn không còn khí lực tranh cãi với Hách Cửu Tiêu, hít thật sâu một hơi, rồi thản nhiên đáp lại, “Bây giờ không còn do ngươi làm chủ. Cửu Tiêu, lúc trước là ngươi ép ta, nếu ta đã chấp nhận thì ngươi đừng hòng bảo ta buông tay.”

Bất luận dưới tình huống nào thì hắn cũng không thể đáp ứng, cũng sẽ không đáp ứng.

“Ta sẽ không chết.” Ngữ thanh nhẹ nhàng như đang dụ dỗ, Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú dưới chân, đáy cốc có rất nhiều vong hồn, những người chết trong Hách Cốc đều an táng dưới sườn núi, nơi đó dường như có rất nhiều âm hồn đang vẫy gọi.

Hách Thiên Thần muốn cười, chẳng lẽ Hách Cửu Tiêu muốn lừa gạt một tiểu hài tử? Không còn khí lực để nhếch lên khóe miệng, hắn cảm thấy có một chút bất đắc dĩ, “Đừng nói nữa, chúng ta sẽ không chết, chỉ cần có thể đi lên….”

“Thiên Thần! Cửu Tiêu!” Hoa Nam Ẩn nhoài người vào vách đá rồi nôn nóng truyền lời xuống dưới, “Các ngươi kiên nhẫn chờ một chút, ta lập tức tìm thứ gì đó để kéo các ngươi lên!”

Rất nhiều người vây quanh ở vách đá, kình phong mạnh mẽ thổi tan mây mù trên đỉnh núi, bọn họ chăm chú nhìn xuống, nhìn thấy hai người đang cheo leo nơi vách đá, từng người trong các môn phái đều đăm chiêu suy nghĩ, là thiện hay ác, là thật hay giả, hết thảy những gì chứng kiến và nghe thấy lúc trước, vô luận chân tướng như thế nào thì chỉ có một việc là có thể khẳng định ngay lúc này, hai huynh đệ bọn họ quả thật hữu tình.

“Ai cho phép hắn hô thẳng tên của ngươi?” Giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu từ sườn núi truyền đến, hắn hỏi Hách Thiên Thần, nhưng Hoa Nam Ẩn ở trên đỉnh núi nghe như vậy liền dở khóc dở cười, rồi lại vừa tức vừa vội, “Hách Cửu Tiêu, ngươi không nên uống dấm chua ngay lúc này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta kêu….”

“Hiện tại ta không muốn nghe.” Lời nói của Hách Cửu Tiêu xuyên qua gió lạnh, vẫn băng lãnh phệ nhân như trước, nghe không ra có dấu hiệu bị trọng thương.

Chẳng lẽ hỏa dược không ảnh hưởng đến hắn? Lời nói của Hách Cửu Tiêu tựa như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tích tụ lực lượng, chỉ trong nháy mắt có thể mang đến tử vong, quay về trước mặt bọn họ. Những người đang âm thầm có chủ ý liền hồi hộp một chút, không dám manh động.

Khi sự sợ hãi đã xâm nhập vào đáy lòng của người ta, thị sức phán đoán cũng sẽ giảm xuống rõ rệt, trong khi sự sợ hãi lại phóng đại vô hạn.

Hoa Nam Ẩn hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thấy hiểu rõ, “Hảo hảo, ta sẽ không nói nữa, các ngươi cố cầm cự một chút, rất nhanh là có thể lên đây.”

Hoa Nam Ẩn biết dụng ý của Hách Cửu Tiêu, thì Hách Thiên Thần làm sao lại không biết. Hắn không lên tiếng, tầm mắt đã trở nên mờ ảo, nếu là một mình hắn thì còn có thể chống cự thêm một chút, nhưng phải chịu đựng sức nặng của cả hai, hắn lại còn bị thương, kiên trì đến giờ khắc này đã là vượt quá ý chí của hắn, nhưng hắn vẫn không buông tay.

Vong Sinh bị người của Thiên Cơ Các bắt giữ, uy lực của hỏa dược đã mất, cát bụi dần dần lắng dịu, Lý Miên Ca có dự định cùng nhau chết chung, hắn vẫn chưa rời xa Hỏa Lôi tiễn, cũng bị hỏa dược ảnh hưởng, tóc tai tán loạn, y phục nát bét, hắn bị những viên gạch sắc bén bắn vào bụng, lúc trước bị nội thương còn bây giờ thì bị ngoại thương, hắn hoàn toàn dựa vào lòng thù hận mà kiên trì.

“Hách Thiên Thần…..ngươi cũng có ngày hôm nay….” Chỉ dùng khuỷu tay để chống đỡ, hắn chậm rãi lết trên mặt đất. Hắn phải nhìn xem Hách Thiên Thần tả tơi chật vật cheo leo trên vách đá. Khuôn mặt đầy máu, hắn tiếp cận đến vách núi.

Người xung quanh tận mắt nhìn thấy hắn phóng ra Hỏa Lôi tiễn, có người tránh né không kịp mà bị hỏa dược gây thương tích, thậm chí còn bởi vì như vậy mà chết, biết lần này tất cả đều là do Lý Miên Ca khơi mào, vô số lời chửi rủa và chỉ trích đều hướng về Lý Miên Ca.

“Vì báo thù riêng mà liên lụy toàn bộ võ lâm, ngươi và ca ca Lý Tiêu của ngươi đều giống nhau! Ngươi cũng đáng chết.”

“Giang hồ hạo kiếp là do ngươi dựng lên! Lý Miên Ca! Ngươi phải tạ tội như thế nào?”

“Những người này đều là bị ngươi hại chết, Lý Miên Ca, ta muốn ngươi đền mạng.”

Trong tiếng mắng chửi, có một mũi ám khí phóng trúng đầu vai của Lý Miên Ca, toàn thân của hắn run lên nhưng vẫn tiếp tục lết về phía trước, có người đâm kiếm đến, hắn cũng không tránh né.

Cố gắng chịu đựng, máu không ngừng chảy ra, từ trong miệng của hắn, từ trên lưng, từ bờ vai….Nhưng hắn không dừng lại, trong lòng của hắn chỉ có hận, chỉ có tự giễu, cái gọi là giang hồ chính nghĩa, bất quá chỉ là gió chiều nào nương chiều nấy mà thôi…..

Cuộc đời của hắn chỉ có ca ca Lý Tiêu đối với hắn là tốt nhất, lại bị người ta bức tử, nay hắn cũng muốn bức tử cái kẻ đã hại ca ca của hắn….Chậm rãi lết đi, trước mắt của Lý Miên Ca chỉ có một mục tiêu – Hách Thiên Thần.

Thấy hắn vẫn chưa chết, rất nhiều người tung quyền cước lên người của hắn, bị người ngăn cản, Lý Miên Ca xem ra không thể sống nổi, hà tất phải hành hạ đày đọa nhiều như thế, những người thủy chung bàng quang đứng xem cuộc chiến đều là những kẻ hành sự cẩn trọng, bất quá nhìn thấy cảnh này thì đều lắc đầu.

Hách Thiên Thần nghe thấy tiếng quát mắng truyền đến từ phía trên, cực kỳ giống như lúc trước bọn họ đã làm với hắn, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng chỉ trong khoảnh khắc thì vài phần giễu cợt lạnh nhạt liền lui ra, tay của hắn đã mất đi cảm giác, hắn không biết bản thân mình còn có thể duy trì được bao lâu, hắn thậm chí không thể xác định chính mình còn bám vào vách núi hay không.

“Hách Thiên Thần…” Từ trên đỉnh núi truyền xuống giọng nói của Lý Miên Ca, xa xôi như ở thế giới bên kia, “Hách Cửu Tiêu thật sự đáng giá để ngươi cùng chết với hắn hay sao? Các ngươi là huynh đệ…..hơn nữa đều là nam nhân…..Đừng quên ca ca Lý Tiêu của ta đã chết như thế nào…..hắn cũng yêu một người nam nhân…..Hai người các ngươi…..sẽ không……tuyệt đối không có kết quả tốt…..”

Máu tươi tràn ra từ trong miệng, giọng nói vừa âm u vừa yếu ớt, hắn nằm trên đỉnh núi rồi nhìn xuống chăm chú, chậm rãi cười khẽ, mọi người bị lời nói oán độc của hắn chấn động, nhưng không thể không đồng ý với hắn.

Quan hệ giữa huynh đệ là loạn luân, là nghịch thiên, chuyện như vậy thật sự không thể dung tha trên hậu thế, cho dù Hách Thiên Thần có thanh danh hiển hách thì cũng sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện này.

So với những việc khác bao gồm để lộ bí mật, thân thế, hạ độc, những việc đó chưa thể khẳng định nên cũng không tính, nhưng chỉ cần chuyện loạn luân thì cũng đủ hủy đi thanh danh của hắn, làm cho hắn và Hách Cửu Tiêu bị nghìn người chỉ trích.

“Ngươi nói đủ chưa?” Hoa Nam Ẩn thật sự nghe không lọt lỗ tai, hắn đá văng Lý Miên Ca ra khỏi vách đá.

Hắn đang tìm thứ gì đó dài dài, vách núi thẳng đứng, không ai có biện pháp đi xuống cứu người, cởi ra ngoại bào của mình, rồi xé rách thành từng mảnh, sau đó bện lại như dây thừng, Vân Khanh nhìn thấy thế thì cũng bắt đầu xé vạt y bào của mình, liền bị Hoa Nam Ẩn ngăn cản, “Tiểu thư của ta, rốt cục ngươi có nhớ mình là phận nữ nhi hay không?”

Vân Khanh dừng lại động tác một chút, không có tâm tư tranh cãi cùng hắn, Già Diệp đại sư nghe như vậy liền thoát hạ áo cà sa trên người, “Dùng của ta.”

Tuy rằng cứu người là quan trọng, nhưng không thể để cho một vị cô nương để lộ thân thể ra bên ngoài như vậy, nhìn thấy Vân Khanh không bận tâm đến bản thân mà chỉ một lòng cứu người, không ít kẻ cảm thấy hổ thẹn, cũng có người thờ ơ chỉ đứng bên cạnh nhìn xuống, xem hôm nay Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có vượt qua được nạn kiếp này hay không, lo lắng cho mình sau này có thể bị trả thù hay không.

Lý Miên Ca lăn qua một bên, ho ra mấy ngụm máu rồi thì thào trong miệng, “Ca ca của ta đã chết, vì sao các ngươi lại không chết…..các ngươi đáng chết…..đáng chết….”

Trong mắt của hắn chậm rãi bốc lên nhiệt độ nóng rực, cố gắng sử dụng một chút khí lực cuối cùng, hắn bất chợt nhảy xuống vách núi.

Thân hình ngã xuống, đôi mắt mở to, cuồng phong đập vào mặt, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hách Thiên Thần, hắn liền cười to, “Ta muốn các người theo ta xuống âm phủ! Ha ha ha ha ha….”

Khi Lý Miên Ca rơi xuống thì hắn đã xem chuẩn mục tiêu, ngay lập tức bắt được y mệ của Hách Thiên Thần, rồi cất cao giọng một cách điên cuồng, “Nam tử tương luyến, huynh đệ loạn luân, thiên lý khó dung….”

“Thiên lý khó dung, thiên lý khó dung–” Ngữ thanh hòa cùng gió núi gào thét, sự điên cuồng cuối cùng của Lý Miên Ca là điều bất ngờ cho Hách Thiên Thần, y mệ bị nắm chặt, đã đến cực hạn khi phải chịu đựng trọng lượng của người thứ ba, đột nhiên toàn thân bị kéo xuống vài thước.