Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 119



Nếu ai trúng một đao này thì cả người sẽ bị chém làm đôi.

Nhát đao này chém thẳng vào nơi mà Hàn Thanh đang ngồi, Uyển Nguyệt bị Hàn Thanh đột ngột kéo qua khiến nàng ngã vào lòng hắn, lưỡi đao lướt qua đỉnh đầu của nàng, mái tóc dài buông xuống, rồi trở nên rối tung, nàng rút ra một cây chủy thủ xinh đẹp từ trong lòng rồi nhảy về hướng cửa sổ.

“Cả gan ăn cấp đồ của chủ thượng, ngươi còn muốn chạy hay sao?” Tên đại hán gọi những người khác tiếp tục truy đuổi, nơi mà Hách Thiên Thần đang ngồi rất gần cửa sổ, Uyển Nguyệt ở ngay trước mặt hắn trước khi nhảy ra ngoài, vài tên đại hán đuổi tới, bọn họ hơi thoáng chần chừ một chút.

Chỉ nhìn thấy khí chất của thanh y nam nhân này thì liền biết thân phận của hắn bất phàm, không dám hỏi nhiều, cũng sợ gặp phải phiền phức, tên đại hán cầm đầu cũng không phải một kẻ ngu ngốc, hắn để cho thủ hạ tiếp tục đuổi theo, không dám mở miệng nói một chữ nào với Hách Thiên Thần.

Cũng chỉ trong nháy mắt công phu, đám người từ cửa sổ nhảy xuống, mọi người trong tửu quán kinh hãi, lúc trước vẫn còn hoảng sợ mà yên lặng, bây giờ mới vỡ òa. Chủ quán không tính báo quan, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, biết quan phủ cũng không quản được người giang hồ, may mắn là tổn thất không lớn, chỉ có vài tấm bình phong bị chém, cùng với cái bàn và thức ăn trên đó.

Lúc trước còn giai nhân ở bên cạnh, rượu ngon trong tay, đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ, nhưng Hàn Thanh lại không đuổi theo, mà chỉ nhún vai nhìn Hách Thiên Thần, “Đáng tiếc giai nhân là kẻ trộm, xem ra là việc nhà, bản công tử cũng không thể quản.”

Hách Thiên Thần đã sớm quen với những việc trong giang hồ giống như vậy, Hàn Thanh tựa hồ là cố ý muốn kết giao với hắn, làm cho hắn không khỏi nhớ đến Hoa Nam Ẩn năm đó, chẳng qua phong thái của người này thật sự cao hơn Hoa Nam Ẩn, nhưng không biết thân phận của đối phương, nhất là thời buổi đang rối loạn, Hách Thiên Thần không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hàn Thanh.

Lập tức khẽ gật đầu đáp lại, để cho Xá Kỷ và Vong Sinh tiếp tục dùng cơm, hắn chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Không ngờ Hàn Thanh cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, thấy Hách Thiên Thần đứng dậy thì hắn cũng đứng lên, khi bước qua bên cạnh Hách Thiên Thần thì liền nhẹ giọng nói một câu, “Ngày mai ra đi cần phải cẩn thận, nếu để người ta biết thứ mà nàng trộm được đang ở trong tay của ngươi thì có thể gặp phải phiền toái.”

Dứt lời, Hàn Thanh điềm nhiên bước qua, khi đi đến ngã rẽ nơi hành lang thì liền quay đầu nhướng mi nhìn Hách Thiên Thần, trong đáy mắt hàm chứa thần sắc đầy giảo hoạt.

Hách Thiên Thần nheo mắt lại, bước lên bậc thềm, thần sắc vẫn như thường nhưng trong lòng hơi thoáng chấn động.

Chưa bao giờ nghe qua cái tên Hàn Thanh, người này giống như đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lại sắc bén như thế, mới vừa rồi khi Uyển Nguyệt nhảy ra khỏi cửa sổ là lúc từ trong y mệ của nàng hạ xuống một vật, cố ý nhìn hắn một cái rồi vội vàng bỏ chạy.

Thứ đó rơi xuống bên cạnh chiếc bát sát cạnh bàn, ở trong khe hở không thể thấy rõ, hắn vẫn ung dung thản nhiên, chờ vài tên đại hán chạy đi thì mới thuận tay lấy ra, động tác tuyệt đối không khiến người khác chú ý, nhưng động tác này lại dừng trong mắt của Hàn Thanh.

Quay lại phòng, đặt vật kia lên bàn, là một mảnh da được cuốn lại, hắn vừa mở ra thì lập tức biến sắc. Hình dáng địa thế của ngọn núi này, bên cạnh tòa kiến trúc còn được đề tên, đúng là Ngọc Điền Sơn, đây là một tấm bản đồ.

Tấm bản đồ rất nhỏ nhưng có thể đem toàn cảnh Ngọc Điền Sơn vẽ vào đó, những tòa lầu các trên núi nhỏ như con kiến, nếu người nào có thị lực không tốt thì khó mà nhìn ra. Liếc mắt nhìn lại thì mơ hồ có thể thấy được có những nơi dùng mực đỏ để chỉ điểm, ghi rõ ràng những nơi có thiết lập cơ quan, nơi nào có bảo vật, nơi nào cực nguy hiểm, tất cả đều được viết trên đó.

Nếu tấm bản đồ truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động rối loạn khắp giang hồ, vạn người tranh đoạt.

Ngọc Điền Sơn, Kích Ngọc Hầu, họa Hồng Nhan chưa dẹp ổn, hỗn loạn lại nổi lên, mọi thứ đã sớm mất đi khả năng khống chế.

Hơn mười năm trước thì Hách Thiên Thần đã biết lòng người là thứ khó nắm trong tay nhất, hắn có thể thấy được nhưng không có cách nào khống chế những tham lam và dục vọng của con người, ngay cả hắn cũng không thể tránh được tâm tư như vậy, nếu không phải như thế thì hôm nay hắn sẽ không thay thế Ngụy Tích Lâu để nắm giữ Thiên Cơ Các.

Chẳng qua hắn không cảm thấy hứng thú đối với bảo tàng và bí kíp.

Cầm tấm bản đồ trong tay, có một chút cảm giác làm cho sắc mặt của hắn bỗng nhiên trầm xuống. Tấm bản đồ này được chế bằng da, loại cảm xúc vừa co dãn vừa trơn bóng này….Miếng da được đặt lên bàn, hắn lập tức gọi Vong Sinh, “Múc nước.”

Nước được đưa đến, Vong Sinh cúi đầu đứng một bên, chờ Hách Thiên Thần rửa tay xong, nhìn chiếc khăn trắng tinh bị ném xuống bàn. Từ khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhận thức cho đến nay, thì đã rất lâu hắn không nghe thấy Hách Thiên Thần dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, hắn không khỏi lo lắng mà nhìn Hách Thiên Thần, “Các chủ?”

“Ta không sao, lui ra đi.”

Hạ xuống y mệ được xắn lên, sắc mặt của Hách Thiên Thần cho thấy hắn không muốn Vong Sinh nhiều lời. Vong Sinh đã từng nhìn thấy ánh mắt vừa chán ghét vừa vắng lặng như thế này, chẳng qua đã từ rất lâu, khi đó dường như…..

“Lui ra.”

Ngữ thanh nặng nề cùng ánh mắt lạnh lùng cắt ngang hồi ức của Vong Sinh, đột nhiên phục hồi tinh thần, hắn vội vàng lui về phía sau, “Dạ.”

Hách Thiên Thần thở dài một hơi, ánh mắt luôn luôn thản nhiên ung dung lại xuất hiện một chút dao động, trong khoảnh khắc thì khôi phục thần sắc trầm tĩnh như ban đầu, ngồi trong chốc lát, hắn gọi người chuẩn bị nước tắm, sau khi tắm rửa thì nằm lên giường.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quen có người bên cạnh….

Chợp mắt liền nghĩ đến Hách Cửu Tiêu, hắn quyết tâm bình ổn rối loạn trong lòng, nhưng lại nghĩ đến mẫu thân Diễm Âm của bọn họ, phân tích những rắc rối và phức tạp trước mắt, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng.

Mấy tháng sau sẽ xảy ra những tranh đoạt như trong đầu đã suy nghĩ. Đây là một giấc mộng cho ảo giác rất chân thật, Hách Thiên Thần thức tỉnh, cả đầu đầy mồ hôi, hắn đưa mắt nhìn về tấm bản đồ da người được đặt trên bàn.

Nhìn vào tấm bản đồ mềm mại dưới ánh trăng, hắn có một loại cảm giác không rõ.

Hách Thiên Thần chợp mắt một lần nữa rồi nằm xuống. Tấm bản đồ không biết thuộc về ai, là người nào lại có dụng tâm như thế, có thể thấy được người nọ nhất định phải đoạt được bảo tàng ở Ngọc Điền Sơn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời vừa tờ mờ sáng, khi hắn khởi hành thì đã không còn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa dưới lầu, Hàn Thanh xem ra đã rời đi còn sớm hơn hắn.

Không bận tâm, đám người lập tức khởi hành, còn hai ngày đường xá là có thể đến Thiên Cơ Các, nhưng lúc này bầu trời lại đổ cơn mưa.

Dông tố bất thình lình nổi lên, kinh lôi phá thiên, điện quang tựa hồ giáng xuống đỉnh đầu, trên người của Hách Thiên Thần dường như đã ướt đẫm, Xá Kỷ giục ngựa tiến lên, “Các chủ, ta nghĩ chúng ta nên trú mưa một lát.”

Hách Thiên Thần đang muốn gật đầu thì chợt thấy ở xa xa có bóng người đang đánh nhau, chiếc xe ngựa nằm nghiêng ngả bên ven đường, vùi lấp trong nước bùn, ngăn cản một nửa con đường ở trước mặt.

Chiếc xe ngựa này rất quen mắt, người đang động thủ cũng không xa lạ.

Hàn Thanh với một thân hoa phục cẩm y không sử dụng kiếm mà lại dùng đao. Trong cơn mưa xối xả, người cùng hắn giao thủ không phải là người nào khác mà chính là mấy tên đại hán gặp ở tửu quán, song phương đều bị trận mưa này làm ướt sũng, nhưng tư thế xuất đao vẫn không bị trở ngại.

Mà nước mưa theo góc độ của ánh đao phóng ra như dây xích, trong tiếng sấm vang trời có thể loáng thoáng nghe được âm thanh quát tháo.

“Giao bản đồ ra đây!” Đám người bao vây Hàn Thanh, lực của đám người đánh ngang tay với hắn, tên cầm đầu đang thủ thế, mấy người khác lấy ra một chiếc vòng từ trong lòng, cùng nhau đối mặt với Hàn Thanh.

Hàn Thanh vốn đang sử dụng đao như tia chớp, trên mặt đất vẫn còn những vong hồn chết dưới lưỡi đao của hắn, lúc này hắn thấy thế trận như vậy cũng không dám manh động, mấy tên đại hán cười lạnh, kẻ cầm đầu lên tiếng, “Đây là Bạo Vũ Lạc Hoa, ngươi cũng biết rõ, nếu thứ này chụp vào người của ngươi thì sẽ xuyên thủng mấy ngàn lỗ.”

“Vậy tai sao ngươi không ném đi? Giết ta, như vậy có thể lấy được bản đồ.” Trên người của Hàn Thanh rõ ràng không có bản đồ nhưng lại không nói rõ, vẫn bình tĩnh thản nhiên mà đứng, vung đao vẫy đi vết máu, phong thái cuồng loạn ở trong mưa càng thêm sắc bén rõ ràng.

Bị thái độ như vậy của hắn chọc giận, tên đại hán thịnh nộ quát một tiếng, “Hảo! Là ngươi tự chuốc lấy phiền phức!”

Khách, Khách, Khách, tiếng cơ quan ráp vào nhau vang lên, trong tiếng sấm và tiếng mưa cơ hồ yên lặng không hề lộ ra tiếng động, nhưng Hàn Thanh vẫn nghe thấy, lưỡi đao bay nhanh, không biết bao nhiêu mảnh hàn châm bị hắn đỡ được, còn lại một vài mảnh sẽ dừng trên người của hắn, đột nhiên nước mưa sáng rực như tơ, loáng thoáng phản chiếu vài tia lôi điện đang xẹt qua.

Hách Thiên Thần nâng y mệ, màu xanh y mệ thấm đẫm nước mưa, bị nội lực thúc giục, giống như mũi kiếm sắc bén xuyên thấu màn mưa, nước mưa chí nhu nhưng có thể khắc cương, mặc dù không thể cản trở được ám khí đang phát ra liên tục từ cơ quan, nhưng có thể giúp Hàn Thanh chớp lấy thời cơ nhảy lên giữa không trung. Trong trận mưa xối xả, hắn tựa như một loài chim nhanh nhẹn đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Kinh ngạc khi thế cục thoáng chốc thay đổi, không kịp xuất chiêu, mấy tên đại hán lập tức thua trong tay Hàn Thanh, lưỡi đao không hề do dự mà hết nhập vào bụng rồi tới ngực, lưỡi đao vừa rút ra thì có người ngã xuống.

“Lại gặp Đàn Y công tử, hảo công phu!” Vuốt nước mưa trên mặt, Hàn Thanh chắp tay ôm quyền, “Trước tiên ta xin cảm tạ!”

Hách Thiên Thần thản nhiên thu tay lại, chỉ mỉm cười, “Không dám nhận, xe ngựa của ngươi….” Hắn đưa tay chỉ vào ven đường, “Cản lộ.”

Xa phu đã chết, xe ngựa cũng bị vùi lấp trong nước bùn, vô cùng thê thảm, Hàn Thanh nghe ra ý tứ không muốn nhận phần ân tình này của Hách Thiên Thần, hắn nheo mi rồi nói, “Hách công tử khách khí như thế, chẳng lẽ là chê ta trèo cao, không sánh bằng Các chủ Thiên Cơ Các?”

“Là các hạ đa tâm.” Hách Thiên Thần quan sát nét mặt của Hàn Thanh. Mới vừa rồi Hàn Thanh rõ ràng có cơ hội nói tấm bản đồ không ở trên người hắn, nhưng rốt cục hắn lại không hề nói.

Xá Kỷ nhìn trời vẫn không ngừng trút mưa, nhịn không được mà lên tiếng, “Các chủ, trời vẫn còn mưa, ngươi xem….” Nếu như bị Huyết Ma Y biết, chỉ sợ bọn họ sẽ bị đôi mắt kia liếc nhìn vài lần, gánh thêm vài tội.

Biết Xá Kỷ lo lắng, nghĩ đến Hách Cửu Tiêu nếu lúc này ở ngay đây thì sẽ nói cái gì, Hách Thiên Thần nhịn không được mà khóe miệng khẽ nhếch, trên khuôn mặt lạnh nhạt lại hiện lên ý cười mang theo một loại thần sắc khác biệt, như phong vân di chuyển, có một chút lưu luyến bịn rịn khẽ rung động lòng người, đôi mắt đen như ngọc từ trầm tĩnh thậm chí đạm mạc lại hóa thành nhu hòa, suối tóc đen huyền ướt sũng dán trên gò má, có vài giọt nước ngã nhào theo đuôi lông mày….

Hàn Thanh bỗng nhiên dời mắt, chỉ về nơi phương xa rồi cao giọng cười khẽ, “Phía trước đã ở trước mắt, còn có nơi nào trú mưa, nếu đã ở trong mưa, vì sao không cảm thụ tư vị của mưa thu?”

Trận mưa lần này quả thật hiếm thấy, giống như Hàn Thanh cũng là người hiếm thấy, hắn đứng dưới cơn mưa xối xả càng tăng thêm phong thái cuồng loạn tiêu sái, lắc đầu vẫy đi nước mưa, hắn hoàn toàn không bận tâm đến trận mưa này, “Hách Thiên Thần, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nợ ta một phần ân huệ.”

Hắn kêu thẳng đích danh, dường như hai người đã quen biết, Xá Kỷ và Vong Sinh vừa kinh ngạc vừa bội phục. Trên giang hồ, những người dám gọi đích danh của Các chủ cũng không nhiều, trừ phi là người quen, nhưng Hàn Thanh rõ ràng không thuộc vào hàng ngũ này.

Hách Thiên Thần biết Hàn Thanh đang nói về chuyện những tên đại hán muốn lấy lại tấm bản đồ, hắn căn bản không cần, cũng không muốn nợ phần ân huệ không rõ ràng này, vừa nghe xong thì liền lắc đầu, “Tại hạ bị ngươi liên lụy, bây giờ ngươi lại đòi ta một phần ân huệ, có vẻ không thích hợp cho lắm.”

“Nga? Nói như vậy là thế nào?” Hàn Thanh tựa hồ cảm thấy hứng thú, nhìn Hách Thiên Thần đi đến một gốc cây đại thụ bên ven đường, hắn lập tức đuổi theo.

Bầu trời không còn nhìn thấy sấm sét nhưng mưa vẫn rất lớn, Hách Thiên Thần đến dưới tàng cây, Hàn Thanh đi sát theo sau, rồi tiếp tục hỏi, “Ý của ngươi là sao?”

“Tấm bản đồ kia.” Phất đi nước mưa trên y mệ, Hách Thiên Thần nhớ tới tấm bản đồ da người đặt trong túi gấm, “Ý của Uyển Nguyệt là muốn giao nó cho ngươi nên mới cố ý tiếp cận, không ngờ vẫn chưa kịp giao ra thì những người đó đã đuổi theo, trong lúc vội vàng đã giao cho ta, nay những người đó sớm muộn cũng sẽ biết tấm bản đồ ở trong tay ta, ngươi nói xem, bọn họ sẽ làm thế nào?”