Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 2 - Chương 66



Hách Cửu Tiêu quay về, Hách Thiên Thần bắt tay vào xử lý sự vụ quan trọng, lúc này Hồng Nhan thật sự làm cho mỗi người trong các bang phái đều cảm thấy bất an. Không phải trả thù, không hỏi nguyên do, không nhìn thân phận, dụng ý thật sự của người hạ độc khiến người ta phi thường nghi hoặc.

“Thiếu gia…” Tiểu Trúc đến thư phòng, đương nhiên hắn biết thiếu gia không quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, việc qua đêm ở thư phòng cũng không phải chưa từng có, thiếu gia chỉ cần gọi hắn hầu hạ là được rồi, nhưng…..

Cầm theo vài thứ mà hắn vừa dọn dẹp bên trong rồi bước ra, Tiểu Trúc mặt đỏ tai hồng đứng trước mặt Hách Thiên Thần, ngơ ngác không biết phải làm sao, trang phục trong tay không phải chỉ có một mình thiếu gia mà là của hai người, ở trên còn có…..

Hách Thiên Thần ngẩng đầu, ánh mắt cũng dừng lên những thứ mà Tiểu Trúc đang ôm trên tay, đó là y phục của hắn, còn có của Hách Cửu Tiêu, phía trên còn dính một chút dấu vết. Hắn cho Hách Cửu Tiêu mặc trang phục của hắn để quay về, thân hình hai người kém nhau không nhiều lắm, Hách Cửu Tiêu đi rồi, y phục ban đầu vẫn còn ở lại.

“Cứ mang đi giặt sạch.” Nhìn màu sắc ấn trên cẩm y, trong đầu của hắn lại hiện lên khuôn mặt lây dính tình dục của Hách Cửu Tiêu, hơi thoáng dừng lại tầm mắt, hắn tiếp tục đề bút phê duyệt sổ sách trên tay.

Người đang phê duyệt sổ sách không hề nói thêm bất luận điều gì, thái độ như thế lại không khác gì đang thừa nhận, Tiểu Trúc lè lưỡi, trên mặt càng lúc càng đỏ, hắn thật sự tưởng tượng không ra tình cảnh thiếu gia và Huyết Ma Y ở cạnh bên nhau.

Không riêng gì Tiểu Trúc, ngay cả Hách Thiên Thần cũng không thể ngờ, hắn thừa nhận mình động tâm động tình nhưng lại chưa nghĩ rằng sẽ tiến đến mức này. Hách Cửu Tiêu dù sao cũng là huynh trưởng của hắn, muốn hắn chấp nhận những cử chỉ vô cùng thân mật giữa hai người, hắn vẫn chưa thể thích ứng nhanh như vậy. Mới đầu chỉ là tình huynh đệ, có ai lường trước sẽ có ngày hôm nay.

Cho dù Hách Thiên Thần nghĩ như thế nào thì những vấn đề tình cảm cũng không phải dễ dàng để nghĩ thông suốt. Không thể nghĩ ra thì không nên tiếp tục vắt óc suy nghĩ, lúc này còn rất nhiều việc phải làm.

Hồng Nhan khiến cho võ lâm rối loạn, đương nhiên ảnh hưởng cũng rất lớn, khắp nơi đều đi tra tìm manh mối, chuyện năm đó của Trang chủ Tần Chiến Thập Toàn Trang rất nhanh bị khơi ra, cơn giận dồn nén đã lâu khiến hào kiệt khắp võ lâm nhất thời tấn công, không ít người tìm đến tận cửa, vô luận thanh danh của Tần Chiến có lẫy lừng bao nhiêu thì việc Hồng Nhan có lai lịch từ Thập Toàn Trang vẫn là sự thật, hắn cũng không còn đường để chối cãi, chỉ có thể cầu cứu Thiên Cơ Các.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hách Thiên Thần lại ở bên ngoài Thập Toàn Trang.

Lúc này không phải tiệc rượu, người đi vào Thập Toàn Trang không còn sắc mặt vui mừng, đừng nói là vui mừng ngay cả biểu tình ôn hòa nhã nhặn cũng không có. Lý Tiếu Thiên tìm mấy người bằng hữu tri giao cùng nhau đến đây để hỏi tội, xưa nay Triệu Toàn của Bắc Hải Hữu Cực Điện vẫn luôn bất hòa với hắn nhưng lúc này cũng đứng ở Thập Toàn Trang, gặp phải chuyện giống nhau, bây giờ bọn họ có chung một mối thù. Ngoại trừ như vậy thì còn có Bang chúng Cái Bang, mấy trăm người bao vây Thập Toàn Trang, khiến nơi đây chật cứng.

Hôm nay mạnh thường quân mà người người ca tụng lại trở thành cái đích cho cả thiên hạ chỉ trích. Bên ngoài gia trang, đại môn rộng mở, từ ngoài vào trong cho đến nội đường đều đứng đầy người, không khí hết sức căng thẳng.

“Tần Trang chủ, ta kính ngươi là tiền bối, không dám lỗ mãng, nhưng trưởng lão của Bang ta bị trúng độc là sự thật, lần này tiến đến đây chính là muốn hỏi một chút, vì sao ngươi lại có loại kịch độc này, ngươi tàng trữ độc trong Thập Toàn Trang là có dụng ý gì? Nay độc truyền ra ngoài, ngươi phải giải thích như thế nào?” Quách Tiêu Nhiên của Cái Bang dẫn theo người đứng trước mặt Tần Chiến, hắn nghiêm mặt lại, bảo là không dám lỗ mãng nhưng thủ hạ của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để động thủ.

Tần Chiến vẫn chưa kịp trả lời thì đám người đã phẫn nộ hò hét, đệ tử Cái Bang nhao nhao gõ vào những chiếc bát trên tay, tiếng gậy đập xuống đất, vang lên ầm ĩ như đang đòi mạng, có người lớn tiếng quát, “Tần Chiến, ngươi đừng nghĩ rằng không người nào biết! Năm đó ngươi chiếm được một bảo bối tên là Hồng Nhan Huyết, lúc trước còn nói đây là rượu, nhưng kỳ thật nó chính là độc vật! Hồng Nhan Huyết chính là Hồng Nhan!”

Triệu Toàn của Bắc Hải Hữu Cực Điện cũng không bận tâm đến lễ nghĩa, hắn đã nhịn nhiều ngày, từ Bắc Hải đến đây, một khoảng thời gian bị áp lực, tức giận và oán hận hoàn toàn bộc phát, “Tần Chiến! Là ngươi hạ độc hại người trong cung của ta! Hôm nay ta sẽ bắt ngươi phải hoàn lại hơn một trăm mạng người!”

Người mất đi lý trí thường không thể bình tĩnh, một kiếm đâm ra, đánh vào chỗ hiểm, Tần Chiến né tránh, mũi kiếm lệch sang một bên, kiếm thế sắc bén lại tiếp tục ngang tàng chém đến!

Một kiếm này nếu chính xác thì trên người của Tần Chiến sẽ không chỉ có ngoại sam mà ngay cả ngực bụng đều bị xuyên thủng, nhưng Tần Chiến thân là Trang chủ Thập Toàn Trang, chiếm giữ đủ loại dị bảo trong thiên hạ, nếu không có lực tự bảo vệ thì há có thể bình yên đến ngày hôm nay? Nghiêng người phi thân, đồng thời hắn xuất chưởng cũng không hề lưu tình một chút nào, thoáng chốc kiếm khí cùng chưởng lực chạm vào nhau, phịch một tiếng, cả hai đều bị phản chấn.

Một khi đã động thủ, những người khác cũng không kiêng kỵ, chỉ trong khoảnh khắc, Thập Toàn Trang trở nên hỗn loạn. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)

Tuy rằng nhân số của hai bên chênh lệch, nhưng hộ vệ trong Thập Toàn Trang đều là cao thủ giang hồ mà Tần Chiến bỏ ra một số ngân lượng lớn để mời về, đến khi hỗn chiến, nhất thời không phân được thắng bại. Nhưng một khi đại chiến đã diễn ra mà có người chết, thì việc này càng khó hòa giải. Tần Chiến muốn ngăn cản cũng không còn kịp.

Lộc cộc, tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần, cuối cùng dừng trước cửa Thập Toàn Trang.

Tần Chiến lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt lập tức lóe sáng, hắn liền thu chưởng về, “Tất cả dừng tay! Dừng tay hết cho ta! Đàn Y công tử! Thiên Cơ Các Đàn Y công tử đến!”

Hắn kêu lên như vậy, tiếng gào thét của quần hùng nhất thời dừng lại, những người đang động thủ cũng ngừng tay.

Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, chỉ là mấy chữ nhưng lại có một loại ma lực, sức lôi cuốn kỳ lạ này đại biểu cho quyền thế địa vị và danh vọng, cũng đại biểu cho mưu trí và thủ đoạn không ai có thể sánh cùng. Thân ở giang hồ, vô luận là người nào thì cũng đều nghe qua cái tên này. Tất cả mọi người trong Thập Toàn Trang nhìn ra ngoài cửa theo ánh mắt của Tần Chiến.

Xa xa có người xuống ngựa bước đến, chỉ dẫn theo hai gã tùy tùng, tư thế xuống ngựa cùng khí chất đã có một cảm giác áp bách vô hình. Đám người bất giác tách ra, để cho người mặc thanh y có vẻ vô cùng thản nhiên và trầm tĩnh tiến vào. Mỗi một bước chân của hắn đều không vội vã, nhưng mỗi một bước đều có lực đạo nhất định, cứ như vậy mà đi vào, thản nhiên lướt qua đám người, ánh mắt thâm thúy giống như có thể nhìn thấu tất cả, nhưng lại giống như chỉ nhẹ nhàng xẹt qua, chưa hề đặt bất luận thứ gì vào trong mắt.

“Tần Trang chủ.” Hắn mở miệng, ngữ thanh thâm trầm vừa êm tai lại vừa du dương, làn da trắng ngần nổi bật dưới mái tóc đen huyền, không phải trắng nõn như nữ tử mà là do nội lực đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nên mới có thể hiển lộ ánh sáng như vậy, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tự nhiên, do đó khiến cho bất cứ cử chỉ nào của hắn cũng đều rất đẹp mắt.

Hắn quả thật như lời đồn đãi, có một phong thái mà thường nhân khó có thể với tới, giống như cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không có người nào có thể làm cho hắn dao động. Có kẻ chỉ mới nghe qua kỳ danh mà chưa bao giờ gặp mặt, lúc này được tận mắt nhìn thấy, mặc dù vốn không quá tin những lời ca tụng, nhưng bây giờ cũng tránh không được mà nhất thời trở nên ngốc lăng.

Đây là Các chủ Thiên Cơ Các, Đàn Y công tử!

“Công tử! Rốt cục ngươi đã đến! Lão phu thật sự là” Tần Chiến bị kích động, cước bộ dưới chân vừa nhanh vừa bất ổn, nhưng hắn không dám tiến lên nghênh đón, mà chỉ có thể đứng một bên phái người mau chuẩn bị một bàn trà nước, đương nhiên tất cả đều phải mới tinh.

“Không cần phiền phức như thế.” Hách Thiên Thần khoát tay, hắn đứng trước mặt mọi người, tựa như không phát hiện có một trận hỗn chiến vừa mới xảy ra ở đây, cũng không hề nhiều lời.

Tần Chiến kích động nhiệt tình chiêu đãi như thế, thậm chí muốn thay mới một chiếc bàn uống trà, những người khác nhìn thấy, khó tránh có một chút bực dọc, “Nghe nói Thiên Cơ Các xử sự đều hướng đến một chữ lý, chẳng lẽ lúc này Đàn Y công tử lại muốn phá lệ?”

Lời này là tỏ vẻ bất mãn, trong lòng nghi ngờ vì sao Hách Thiên Thần lại đến đây, cũng bởi vì không quen nhìn thấy có người chỉ mang theo hai gã tùy tùng mà lại có phong thái như thế, làm cho người ta nhìn thấy giống như bẩm sinh đã có khí chất cao quý, càng khiến lòng người cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Không riêng gì nữ tử, cả nam nhân cũng phải ghen tị.

Người nói chuyện là hảo hữu của Lý Tiếu Thiên,Vô Song Kiếm – Vạn Tử Kỳ, hắn vừa thốt lên thì đã bị Lý Tiếu Thiên huých một chút, ý bảo hắn câm miệng.

Mọi người vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Đàn Y công tử lộ ra tức giận, không ngờ hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt đảo qua trên người bọn họ, sau đó chậm rãi lên tiếng, “Thiên Cơ Các xử sự quả thật chỉ nói chữ lý, vì trên đời có rất nhiều người không phân rõ phải trái. Vô Song Kiếm, Vạn Tử Kỳ Vạn đại hiệp có thể nói ra những lời này, đủ thấy rõ là một người cực kỳ biết phân rõ phải trái, không hiểu hôm nay vì sao lại bận tâm mà đến đây? Là cái gì làm cho các vị huy động lực lượng đông như vậy, còn chưa đem sự tình hỏi rõ thì đã muốn động thủ?”

Chỉ thản nhiên nói ra vài câu, Vạn Tử Kỳ liền bị nghẹn lời, đối phương liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của hắn làm cho hắn bắt đầu hoảng sợ, dù sao trước mắt cũng là Các chủ Thiên Cơ Các. Hắn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý Tiếu Thiên kéo lại, những lời này của Hách Thiên Thần làm cho Vạn Tử Kỳ câm miệng cũng làm cho những người khác không thể phản bác.