Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 304: Ngoại truyện 2.6 đại tiểu bảo chi quấn quýt thân phận



Giống như nhìn ra nghi vấn của y, Ngụy Tư Minh khuôn mặt âm trầm: “Ngồi trong này, đâu cũng không cho đi.”

Ý của hắn, chính là bắt Tần Kính Quân lưu lại, về phần có nhìn hắn tắm rửa hay không, căn bản là không quan hệ.

“Vì sao???”

Tần Kính Quân thực sự là càng ngày càng nổi giận, từ khi nhìn thấy Ngụy Tư Minh này, liền chưa từng thấy hắn phân rõ phải trái.

Chẳng biết tại sao quản đông quản tây với y, tự ý chủ trương, còn không cho một lời giải thích, thật sự là quá ác liệt!!!

“Ngươi không thể ở chỗ ta không nhìn thấy.”

Đối với vấn đề của Tần Kính Quân, Ngụy Tư Minh không cáu không giận, nhàn nhạt mở miệng.

Hắn chính là như vậy, đáy lòng ẩn chứa tình tự rõ ràng là kịch liệt, muốn biểu đạt dục vọng chiếm hữu cũng là cuồng dã, nói ra, lại nhàn nhạt như vậy.

Ngụy Tư Minh nói, lần thứ hai làm Tần Kính Quân nghẹn họng, khiến Tần Kính Quân cảm thấy không thể nói gì hơn.

Y thẳng tắp nhìn Ngụy Tư Minh một hồi, thấy kiên trì lãnh ngạnh trong ánh mắt đầy hàn băng kia, hai vai y chùng xuống, xoay người nổi giận ném mình lên giường.

“Được, ta không đi, ngươi tùy tiện.”

Ngụy Tư Minh này, xem ra phải nghĩ biện pháp cắt đuôi, để hắn kề cận y như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.

Thế nhưng, võ công người này cao như vậy, phải làm thế nào mới được???

Qua một hồi, tiểu nhị đem nước nóng và dục dũng tới, Ngụy Tư Minh cũng không di chuyển bình phong, trực tiếp đem dục dũng đặt ở bên trong, cởi quần áo tắm.

Tần Kính Quân thấy vậy rên lên một tiếng, xoay người, đem mặt mình chôn vào trong chăn.

Y lần thứ hai khẳng định, Ngụy Tư Minh, nhất định là từ chỗ dã man chưa khai hóa nào đó chạy đến, không hiểu luân thường không biết quan tâm người khác, làm chuyện gì cũng khư khư cố chấp...

Đầu Tần Kính Quân không ngừng chuyển động, nghĩ phương pháp trốn khỏi Ngụy Tư Minh.

Đối với người này, y tuy có chút hiếu kỳ, có vài phần cảm giác kỳ dị, thế nhưng, dù sao bị một người xa lạ quản chế như vậy thật sự là làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, nếu như Ngụy Tư Minh là ái nhân của y, quản y như vậy, trái lại còn có thể chấp nhận.

Thế nhưng, then chốt là, bọn họ không có bất cứ quan hệ nào cả!!!

Người quan hệ gì cũng không có, nhưng lại quản y như vậy, khiến y có chút không phục, hơn nữa, hắn còn tùy tiện ra tay đả thương người, vừa rồi mạng nhỏ của Lục Thính Lan, thiếu chút nữa liền bàn giao trong tay hắn.

Nếu tiếp tục ở cùng nhau, khó bảo toàn y sẽ không đứt luôn trong tay hắn...

Nhưng mà...

Nếu y rời khỏi người kia, người kia, có phải là sẽ giết càng nhiều người không???

Tuy rằng quen biết ở chung với hắn còn chưa tới một ngày đêm, thế nhưng y cũng đã biết nam nhân này tuyệt đối coi mạng người là con kiến hôi, há miệng ngậm miệng liền muốn giết người.

Mà đối với y khuyên bảo, Ngụy Tư Minh biểu hiện ra tuy rằng không nghe thấy, thế nhưng hành vi cũng thu liễm không ít, không có tàn bạo như trong miệng nói.

Này, liệu có phải là, y có lực ảnh hưởng nhất định đối với Ngụy Tư Minh, nếu y ở bên người hắn, hắn sẽ có một chút nhân tính???

Nghĩ nghĩ, Tần Kính Quân có chút quấn quýt, rõ ràng là một người không thân chẳng quen, ném đi không quản, còn mình trực tiếp về nhà không phải là giai đại vui mừng sao, vì sao y lại ở chỗ này do dự???

“Đang suy nghĩ cái gì???”

Hơi thở nóng rực của Ngụy Tư Minh, đột nhiên xuất hiện bên tai Tần Kính Quân, Tần Kính Quân nhất thời không có phản ứng tới, thân thể ngẩn ra, thuận miệng hồi đáp: “Đang suy nghĩ có nên rời khỏi ngươi hay không...”

“Không được!!!”

Tần Kính Quân vừa mới nói xong, hai tay Ngụy Tư Minh đã chăm chú túm lấy cánh tay Tần Kính Quân: “Ta nói rồi, ngươi là của ta, đời này kiếp này, đều không cho phép rời khỏi ta, ngươi phải ở lại bên người ta.”

Tần Kính Quân lúc này mới ý thức được Ngụy Tư Minh đã tắm rửa xong, y thở dài một tiếng, cảm thấy hiện tại đối mặt với Ngụy Tư Minh, vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.

Vấn đề quan trọng nhất giữa bọn họ là y là chuyển thế linh đồng, lúc y và ca ca vừa mới sinh ra đã được định trước là một đôi.

Cũng vì vấn đề duy nhất này, hiện tại y và Ngụy Tư Minh, nửa bước cũng không thể bước tiếp, dây dưa như vậy, tiếp tục duy trì đối với hai người bọn họ đều là thương tổn.

Y đã rất mẫn cảm phát hiện, y và Ngụy Tư Minh đều không giống người thường.

Ngụy Tư Minh từ trên khuôn mặt Tần Kính Quân phát hiện vài tia đầu mối, hắn trực tiếp thoáng tách ra một chút, đem thân thể Tần Kính Quân lật lại, đè lên trên người y: “Ta muốn ngươi, ngươi là của ta, không thể rời khỏi ta.”

Tần Kính Quân lúc này cảm giác được, dĩ nhiên không phải kinh hoảng, không phải sợ hãi, mà là vài phần phức tạp nói không rõ.

Nếu như, Ngụy Tư Minh hiện tại thực sự muốn y, có phải sau đó y và Ngụy Tư Minh sẽ trói buộc lẫn nhau, không cần nghĩ tới vị ca ca không biết ở nơi nào kia không???

Loại ý nghĩ này, giống như trái cấm vườn địa đàng, mê hoặc tư tự của Tần Kính Quân.

Hắn tinh tế nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Tư Minh, thân thể không tự chủ được bắt đầu phát nóng.

Đối với người này, y thực sự có cảm giác, rất muốn thân cận, nói buồn bực hắn bá đạo cũng là bởi vì hai người không có quan hệ, hoặc là nói vì không thể có quan hệ mà y buồn bực.

Nếu như, y cùng người kia đến bên nhau, các ba ba đa đa thúc thúc bá bá của y, có thể quên chuyện về y và ca ca y, từ đó thành toàn cho hai người bọn họ không???

Ý niệm này lan tràn trong đầu Tần Kính Quân, thế nhưng vừa nảy sinh một chút, đã bị Tần Kính Quân tự tay bóp chết.

Bởi vì y nhớ tới Tinh Tú lão nhân nói, huyết đồng sinh ra đó là họa thế, người duy nhất có thể ngăn cản huyết đồng, chính là y, cũng chỉ có y, chuyển thế linh đồng.

Vậy nên, y không thể tùy hứng.

Không thể dựa vào ý thích của mình, không thể phóng túng, đôi mắt hàm chứa hơi nước ngẩn ra giật mình nhìn Ngụy Tư Minh, tia sáng đáy mắt Tần Kính Quân, từng chút từng chút tối xuống.

Y giật giật thân thể, muốn giãy dụa, vươn tay đẩy Ngụy Tư Minh: “Không muốn.... Đứng lên, buông.”

“Không!!!”

Ngụy Tư Minh thẳng thắn lưu loát hồi đáp, sau khi trả lời, lập tức cúi đầu xuống, che lại đôi môi Tần Kính Quân.

Ở trong thần miếu không muốn y, là bởi vì hoàn cảnh ở đó không tốt, thân thể Tần Kính Quân lại có chút không khỏe.

Mà hiện tại, Tần Kính Quân trải qua một đêm nghỉ ngơi, đã khôi phục lại, hơn nữa, điều kiện ở đây cũng tốt hơn thần miếu.

Bàn tay to lớn của Ngụy Tư Minh, dễ dàng đem đôi cổ tay mảnh khảnh của Tần Kính Quân, ấn lên đỉnh đầu Tần Kính Quân, cái lưỡi cũng đã song song không cho cự tuyệt nạy mở cánh môi Tần Kính Quân, trong lúc hôn môi cũng khẽ nhấn mạnh một lần: “Ta muốn ngươi.”

Những lời này, mang theo bá đạo, mang theo ép buộc, mang theo không thể phản kháng.

Trong lòng Tần Kính Quân không quá phản đối, chỉ là, y vẫn nhớ tới huyết đồng ca ca chưa bao giờ gặp kia, có chút sợ ở bên Ngụy Tư Minh sẽ làm huyết đồng trở thành kẻ họa thế, vậy nên y vẫn không buông tha giãy dụa.

Hung hăng cắn đầu lưỡi Ngụy Tư Minh một chút, thừa dịp đầu lưỡi Ngụy Tư Minh ăn đau, Tần Kính Quân thở dốc nói: “Ca ca... Không được, ta là của ca ca, ta có ca ca... Ta là của hắn, ngươi không thể... Không thể đụng vào ta!!!”

Ngụy Tư Minh vốn bởi vì Tần Kính Quân phản kháng và cắn hắn mà dâng lên bạo ngược, lần thứ hai bởi vì lời Tần Kính Quân nói, liền rút đi vài phần, hắn một lần nữa ngậm lấy môi dưới của Tần Kính Quân: “Như vậy, đem ta trở thành ca ca ngươi là được...”

“Không được...”

Hai tay Tần Kính Quân bị áp lên đỉnh đầu còn đang giãy dụa.

Thế nhưng Ngụy Tư Minh không để ý tới y, còn dùng một bàn tay khác, cởi bỏ quần áo trên người Tần Kính Quân.

Môi lưỡi hắn lại xâm lấn đôi môi Tần Kính Quân, Tần Kính Quân mánh cũ muốn cắn hắn, lại nếm tới mùi máu tươi nồng đậm, Tần Kính Quân lập tức phản ứng tới đó là máu của Ngụy Tư Minh, y vừa cắn rách lưỡi Ngụy Tư Minh.

Vừa nghĩ như thế, y liền có chút nhẹ dạ áy náy, nguyên bản giãy dụa cũng yếu đi vài phần.

Sau khi cởi bỏ y bào của y, bàn tay có chút thô ráp của Ngụy Tư Minh di chuyển trên da thịt trơn truột của Tần Kính Quân, môi lưỡi lưu luyến mút vào nước bọt trong miệng Tần Kính Quân.

Thân thể vốn đã nóng lên của Tần Kính Quân, sau khi bị Ngụy Tư Minh mơn trớn, càng giống như nổi lửa, đem cả người y đốt cháy.

Loại lửa nóng này, càng từ tầng ngoài làn da truyền vào trong máu, trong cốt tủy, cuối cùng, ngay cả suy nghĩ của y cũng bị thiêu cháy.

“Ô... Không...”

Chỉ là một nụ hôn, một bàn tay, đã có thể khiến lý trí của Tần Kính Quân căng thẳng, hơn nữa rất có xu thế sắp sửa tan vỡ.

Ngụy Tư Minh này, ảnh hưởng đối với y, thật sự là không thể khinh thường.

Thế nhưng y hiện tại đã không có thời gian tính toán cái này, tay Ngụy Tư Minh một đường theo đường cong thân thể y xoa nhẹ, rất trực tiếp bao vây nơi yếu đuối thuộc về nam tử dưới thân y.

Điều này làm cho đôi mắt hơi nước sương mù của y càng thêm mê ly, hai tay bị áp chế lên đỉnh đầu cũng bỗng nhiên siết chặt, thân thể không tự chủ được run rẩy.

Cho dù vào lúc này, nét mặt Ngụy Tư Minh cũng không có nửa phần biểu tình, chỉ là hơi phiếm hồng, chỉ có ánh lửa toát ra nơi đáy mắt mới tiết lộ tình tự đáy lòng hắn.

Ngụy Tư Minh như vậy, hoàn toàn không giống tàn bạo thường ngày, bàn tay ấm áp của hắn trấn an vật nhỏ ở trong tay, không ngừng an ủi khiến nó đứng thẳng lên.

Tới lúc này, Tần Kính Quân đã không biết là nên tiếp thu hay là nên cự tuyệt, chỉ có thể vào lúc Ngụy Tư Minh rút khỏi môi y, mơ mơ hồ hồ kêu ca ca...

Y kêu ca ca, không biết là để nhắc nhở Ngụy Tư Minh nhớ tới y là của ca ca mà buông tay, hay là bởi vì nghe lời Ngụy Tư Minh nói, đem Ngụy Tư Minh trở thành ca ca y...