Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 27: Tần gia ảnh vệ



“Nhị công tử.”

Long Kính toàn thân bao vây trong bóng đêm, lần thứ hai lặng yên không một tiếng động xuất hiện.

Trang phục của hắn, tựa như chủ nhân của hắn, ám, hắc, không hổ là một trong những ảnh vệ thượng đẳng nhất của ba vị ám hoàng.

Tần Vô Song tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt, nét mặt vẫn là một mảnh mạn bất kinh tâm, lười biếng nói:

“Nói.”

Long Kính thùy hạ mặt mày:

“Thượng Quan gia vẫn đang ở trạng thái ẩn thế, chỉ có Thượng Quan thiếu gia Thượng Quan Tôn và muội muội Thượng Quan Nhược Vũ, bởi vì có chút chuyện bị trục xuất gia môn...

Mặt khác, Vân Khuynh công tử chính là bị Thượng Quan Tôn mang đi, lấy tình huống hiện nay đến xem, tựa hồ là bởi vì nhị công tử trêu chọc Thượng Quan tiểu thư.”

Tần Vô Song kiều kiều bạc thần đường cong duyên dáng:

“Thượng Quan Tôn... Tốt tốt tốt, giỏi lắm Thượng Quan Tôn, Long Kính.”

Kỳ thực, tâm tình hắn hiện nay vẫn đang tốt, dù sao, hắn biết Vân Khuynh tin tức, không phải sao???

Hắn giơ lên mí mắt, nhìn về phía thủ hạ luôn luôn ổn trọng này:

“Long Lê tới chưa???”

Long Lê, là một ảnh vệ danh thượng đẳng khác.

Thượng đẳng ảnh vệ, toàn bộ Tần gia, cũng chỉ có sáu người mà thôi, sáu người này, tất cả đều là văn võ toàn tài, cầm kỳ thư họa, đao thương côn bảng, kỳ hoàng dược lý, vân vân, hầu như là không gì không biết, không nơi không hiểu.

Là Tần gia từ nhỏ bắt đầu hạ khổ công phu, nỗ lực đại giới rất lớn bồi dưỡng ra.

Sáu gã thượng đẳng ảnh vệ này, ba chủ minh, ba chủ ám.

Căn cứ yêu cầu, thời gian khác nhau cùng ba vị công tử Tần gia xuất môn.

Hiện nay Long Kính bên người Tần Vô Song, đó là một trong ba chủ ám thượng đẳng ảnh vệ, mà Long Lê, lại là thượng đẳng ảnh vệ chủ minh.

Chỉ là, vốn có Long Kính diện vô biểu tình vừa nghe tên Long Lê, khuôn mặt không tự chủ được co quắp một chút, lập tức lại khôi phục.

Gục đầu xuống:

“Long Lê đã ở trên đường, vừa truyền tin nói hai canh giờ sau sẽ đến.”

“Hai canh giờ...”

Tần Vô Song đứng lên, bước đi thong thả đến trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài sáng sủa như trước:

“Như vậy, chờ Long Lê tới rồi đi đón Khuynh nhi trở về.”

Người của hắn, tất nhiên là phải hảo hảo thủ giữ, hảo hảo bảo vệ, thế nhưng y cũng phải có năng lực tự bảo hộ mình — cho dù không có võ công, không phải sao???

Khuynh nhi tương đối thông minh, hẳn là, sẽ không làm hắn thất vọng.

——— ——————–

Trong rừng đào, Thượng Quan Tôn dùng thời gian rất lâu, rất cẩn thận dùng bạch sắc ti đái đem sợi tóc Thượng Quan Nhược Vũ cột chắc.

Lại giúp nàng sửa sang lại y phục, Thượng Quan Tôn thở dài nói:

“Được rồi.”

Thượng Quan Nhược Vũ ngẩng đầu, vung lên thần biện phấn nộn, cười xán lạn như hoa:

“Cảm tạ ca ca.”

Thượng Quan Tôn lắc đầu:

“Đối với ca ca còn cần nói cảm tạ sao???”

Thượng Quan Nhược Vũ thè lưỡi:

“Là không cần.”

Sau đó mới đi hướng Vân Khuynh một bên ngốc điệu:

“Này, ngươi thật là nam nhân sao??? Thế nào lại so với ta một người nữ hài lớn lên còn đẹp hơn???”

Mặt Thượng Quan Tôn âm trầm, đánh giá tướng mạo Vân Khuynh, càng xem càng chướng mắt, tướng mạo như vậy, quả thực chính là quyến rũ tiểu Vũ của hắn mà!!!

Mà cái trán Vân Khuynh, cũng lập tức nhảy ra ba sợi hắc tuyến:

“Cô nương, trưởng thành như vậy cũng không phải là ta nguyện ý, ngươi không cần châm chọc ta như vậy.”

Thượng Quan Nhược Vũ thấy y như vậy ‘Xì’ một tiếng nở nụ cười, cười đến xinh đẹp khả ái, một điểm cũng không có phổ thông nữ tử cười giấu răng câu thúc.

Hơn nữa Thượng Quan Nhược Vũ cười, còn rất có nhất phó cười phai ân cừu ý tứ hàm xúc. Cười xong cũng không cho Vân Khuynh sắc mặt xem, chăm chú nhìn Vân Khuynh nói:

“Ta nói chính là thực sự, lúc ta vừa thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi là phu nhân của bại hoại kia...

Chính là ngươi là một nam nhân lớn lên đẹp, cho nên ta mới có thể nhìn không qua... Bất quá, ngươi so với bại hoại kia tốt hơn. Bại hoại kia thâu ngọc của ta, còn đùa giỡn ta... Hanh hanh...”

Bại hoại kia, hẳn là chỉ Tần Vô Song.

Kỳ thực nàng nói đúng, Vân Khuynh đích thật là ‘Phu nhân’ của ‘Bại hoại’ kia.

Bất quá hoàn hảo, nha đầu kia hiện nay không có ý kiến quá lớn với y, chỉ là đối với Tần Vô Song ý kiến có phần lớn.

Vân Khuynh dưới đáy lòng suy xét một phen, mở miệng nói:

“Cô nương. Chẳng hay nhị vị hôm nay muốn dẫn ta tới đây, là mục đích gì???”

Nếu đối phương không có ác ý, như vậy, y có thể yên tâm làm rõ trọng tâm câu chuyện.