Khuyết Tử Tâm Sa

Chương 9: Là Tịch Nhiên hay Lạc Ngư Phi?



Bốn trăm năm sau, Tịch Nhiên cùng Trình Tranh ngồi bên suối nhỏ câu cá, tiểu Tịch Nhiên bây giờ đã thành một cô nương xinh đẹp.

Hoạt sắc sinh hương.

Dương chi bạch ngọc.

Nàng lớn lên trong rất giống một người, sau gáy nàng có vết bớt màu đỏ mờ nhạt không rõ hình thù, chỉ biết, gần đây nó thường xuyên phát sáng lại có chút nóng. Tịch Nhiên không quan tâm lắm, Trình Tranh có xem qua nhưng cũng chỉ thở dài.

“ Thiên mệnh khó tránh, hà tất nghịch thiên. “

Năm xưa, Trình Tranh đi ngang qua Phượng tộc, nhìn thấy linh phách của Ngư Phi đang dần tiêu tán nên chàng đã lấy ra bình Thanh Thủy, thu nhặt từng mảnh linh phách, đem nó về gửi vào gốc cây Linh Phù, hút linh khí thiên địa, mười năm sau sinh ra một bào thai, đặt tên Tịch Nhiên, lặng lẽ, vắng lặng mà sống, không cần quan tâm thế sự ngoài kia diễn ra thế nào, chỉ cần an nhiên một đời ở Hoa giới. Không ngờ, Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng, năm trăm năm sẽ Niết bàn, thay da đổi thịt, trường sinh bất diệt. Muốn ẩn thân làm cỏ cây ngơ dại cũng khó mà ẩn nổi. Trình Tranh biết, khi nàng toàn thân bốc cháy, Niết bàn trọng sinh, Lạc Ngư Phi sẽ trở về, kí ức trước kia đều trở về.

Giữ người bên cạnh năm trăm năm cũng đủ rồi.

Tối hôm đó, Tịch Nhiên cảm thấy toàn thân nóng rang, mồ hôi nhễ nhại, vết bớt sau gáy nàng ngày một sáng hơn, một tia lửa bùng lên, toàn thân Tịch Nhiên bốc cháy, nàng mọc ra hai cánh, cả người tóe lửa, đôi mắt đỏ rực, bay lên trên cao. Cùng với tiếng kêu của hỏa điểu, Phượng Hoàng bay vút lên tận trời cao, ngũ sắc thần quang xuất hiện, trời đêm hôm sao sáng, vân tụ hồng quang, ánh sáng đỏ rực theo Phượng Hoàng mà nối tiếp nhau. Lục giới đều nhìn thấy được cảnh tượng này.

Người ở Phượng tộc đều đi ra ngoài xem, Lạc Tiềm Trúc nhìn qua nàng có chút ngạc nhiên.

“ Ngư Phi, muội vẫn còn sống sao? Năm trăm năm rồi, cuối cùng Phượng Hoàng Niết bàn trọng sinh, trở về rồi. “

Tiều Nhan Tức nhìn thấy hồng quang lại thấy Phượng Hoàng lửa trên cao đang sảy cánh bay lượn thì ngơ ngác đứng nhìn.

“ Con Phượng Hoàng nào thế? “

Chàng đối với việc xử lý binh biến vẫn là tốt hơn, những hiện tượng bất ngờ này, chàng không đoán giỏi nhưng cũng đúng vì Phượng tộc năm nào chả có con bay lên trời nhưng đây là con Phượng Hoàng đầu tiên xuất hiện hồng quang nối tiếp, vân tụ theo sau.

“ Là ai vậy? “

Chàng không muốn quan tâm nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó nói. Đi vào trong phòng, đóng cửa tịnh tâm.

“ Có khi nào là Ngư Phi? Cũng hợp với muội ấy, cái kiểu màu mè tỏa sáng này chỉ có thể là Ngư Phi thôi. “

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không một bóng người, vắng vẻ tĩnh lặng.

Lạc Ngư Phi trở về nguyên vẹn, nàng trút bỏ chuyện cũ, không muốn vướng bận, một lòng vì chúng sinh thiên hạ.

“ Nhan Tức? “

“ Nhan Nhan. “

“ Phạm Lai? “

“ Đại ca ca. “

“ Nhan Nhan. “

Phạm Lai đối với nàng hiện tại chính là một lần lịch kiếp thất bại, hắn không phải Nhan Nhan của nàng, Nhan Nhan càng không liên quan gì đến Phạm Lai. Năm trăm năm qua, nàng đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Nhan trốn trong góc tối, nắm chặt lấy ngọc bội nàng tặng, bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật hoang đường lại vì một người không đáng mà làm chuyện khiến Nhan Nhan bận lòng.



Nàng là con Phượng Hoàng duy nhất ở Phượng tộc mang Cửu Diệm Chi Hỏa, ngọn lửa mạnh nhất lục giới, chỉ tiếc lần lịch kiếp đó của nàng thất bại, không thể phi thăng làm Thượng Thần cho nên không thể nhỏ máu Phi Điểu, tu luyện ở Âm Dương chi động của Phượng tộc. Cho nên cứ dừng lại ở tầng thứ tám của Cửu Diệm Chi Hỏa, không thể đột phá cảnh giới tầng thứ chín. Ngay cả Phượng chủ cũng chỉ là Bát Diệm Chi Hỏa, thua xa với con gái thứ hai này. Chính vì thế nên nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng có thể chịu được hơn trăm roi Tâm Hỏa. Phượng Hoàng sinh ra mang trong mình trách nhiệm bảo vệ chúng sinh thiên hạ, yêu thương chúng sinh, không hai lòng.

Ngư Phi bay về Phượng tộc, nàng có vài chuyện muốn hỏi rõ mẫu thân, đến núi Tinh La, nàng biến thành dáng vẻ của một người khác, tiểu cung tì, nàng bay đến cung của mẫu thân, quan sát xung quanh rồi âm thầm đi vào. Mẫu thân nàng nằm trên giường, tay nắm chặt chuỗi Lưu Kim, chuỗi tay của nàng.

Phượng chủ nghe thấy tiếng động thì chợt ngồi dậy, bà nhìn thấy một tiểu cung tì vừa lạ vừa quen. Thoáng qua đã nhận ra thuật biến hóa của Ngư Phi, hai mắt bà chốc lát đã ngấn lệ. Ngư Phi cũng không dùng thuật biến hóa nữa, phất tay biến trở lại bộ dạng của bản thân vận một bộ bạch y đơn giản, đây có lẽ là lần đầu tiên mà nàng diện y phục không cầu kỳ như vậy.

“ Mẫu thân. “

Nàng quỳ xuống khấu đầu thỉnh an mẫu thân, Lạc Hải Đường đứng dậy đỡ nàng. Bà ấy ngắm nhìn nàng rất lâu, bà ấy của lúc này so với khi trước như hai người khác nhau.

“ Phi Phi, con về rồi, là mẫu thân không tốt, khi đó như bị ma xui quỷ khiến bắt ta tàn nhẫn với con như vậy. Đừng trách mẫu thân. “

Ngư Phi lắc đầu, nàng ôm chặt lấy mẫu thân, ôm lấy không buông. Đây là lần đầu tiên trong suốt nghìn nằm qua, nàng nghe thấy tiếng gọi Phi Phi ấm áp như thế, dịu dàng như thế. Đây cũng là lần đầu tiên, nàng gần với mẫu thân như thế, những tưởng nàng và mẫu thân sẽ xa nhau, càng lúc càng xa, hóa ra cũng có ngày gần nhau như vậy.

“ Phi Phi, về rồi thì tốt. Con ở lại đây không? “

Nàng kì thực rất muốn ở lại đây, dẫu cho người ở đây có phần không thích nàng nhưng nàng sẽ chứng minh cho họ thấy, nàng không phải Hắc điểu trong lời của họ, nàng là Lạc Ngư Phi.

Ngư Phi chính là Ngư Phi, không phải Hắc điểu.

Nhưng nàng muốn điều tra về người đứng sau cái chết của Ý Nhi, dùng thân phận Lạc Ngư Phi thì quá manh động, Tích Nhiên là người Hoa giới, chưa từng lộ mặt, có thể dùng thân phận ấy điều tra thực hư. Nàng muốn đem kẻ đó ra ánh sáng, ở trong tối mãi sẽ không tốt.

“ Con sẽ về lại Hoa giới. “

Lạc Hải Đường có chút nghi ngờ, nàng chưa từng đến Hoa giới sao lại muốn về Hoa giới.

“ Con quen một người bằng hữu ở Hoa giới, người đó có ơn với con, có sẽ về Hoa giới một chuyến. “

Lạc Hải Đường không ngăn cản chỉ trao lại chuỗi ngọc cho nàng, bà nhẹ nàng xoa lên đầu nàng.

“ Phi Phi, dù con có như thế nào thì con vẫn là con ta, ta lúc này mới chính là ta, nhớ kĩ, phải tu luyện cho tốt, con là hi vọng của Phượng tộc ta. “

Lời của mẫu thân nàng có chút không hiểu, tại sao người của lúc này mới chính là mẫu thân, tại sao nàng là hi vọng của Phượng tộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“ Mẫu thân, người nói rõ hơn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “

Lạc Hải Đường né tránh ánh mắt của Ngư Phi.

“ Vì con có Cửu Diệm Chi hỏa, Phượng Hoàng duy nhất sở hữu nó, năm xưa chỉ có Chu Tước và Hắc Điểu luyện thành tầng thứ chín của Cửu Diệm Chi hỏa nhưng cả hai đều không còn, con là người duy nhất hiện tại, hiểu chưa? “

Mẫu thân muốn nàng luyện thành tầng thứ chín, bảo vệ Phượng tộc. Hóa ra trong mắt mẫu thân, nàng cũng rất lợi hại, có thể gánh trọng trách rồi. Thật ra mẫu thân nàng yêu nàng nhất, năm nào sinh thần của nàng đều chuẩn bị quà nhưng lại không tặng nàng, quà đều cất ở động Phi Hoa, không cho ai đến gần. Khi nàng trải qua lôi kiếp, vốn Lạc Hải Đường muốn đến Thiên giới một chuyến nhưng khi đó, Tiềm Trúc bất ngờ bị đánh lén, cho nên bà ấy đã chọn ở lại chăm sóc cho Tiềm Trúc. Khi nàng bị hạ độc, Hải Đường có biết, bà đã sai Tam thống lĩnh đến Ma tộc một chuyến cũng dặn người đem thuốc đến cho con nhỏ nhưng thuốc lại mãi chưa tới. Từng chút từng chút lại khiến quan hệ mẫu tử hai người ngày một xa cách, dựng lên một bức tường thành cao rất cao, không thấu hiểu được cũng không nhìn qua được. Xa cách lại càng cách xa. Thật ra hôm hành hình nàng ở Phượng Thiên đài, tim gan đau xót nhưng lời đã nói ra không thể không làm, vốn muốn đánh năm mười roi răn dạy nhưng sau đó như bị điều khiển, một mạch đánh đến nguyên thần tan vỡ, hồn phi phách tán. Kể từ ngày đó, Hải Đường đã tự trách vô cùng, mang theo chuỗi ngọc bên người, ngày đêm nhớ thương lại đau khổ không nói nên lời.

Lạc Ngư Phi quỳ xuống bên cạnh mẫu thân, nhìn bà với ánh mắt chân thành.

“ Mẫu thân, nếu năm xưa, con chỉ nói nếu như, nếu năm xưa cả hai quả trứng đều nở, người sẽ chọn ai đến Thiên giới? “



Nàng tuy không thích nghe lời của Kiều Ý Nhi nói nhưng nàng luôn đặt những điều đó trong lòng, hôm nay, nhân lúc mẫu thân đang quan tâm nàng, nàng muốn hỏi rõ. Chỉ cần mẫu thân có nghĩ tới nàng thì cái gì nàng cũng sẽ làm, bảo vệ Lục giới không quá lời.

Lạc Hải Đường im lặng, bà cũng không biết nên chọn ai. Năm xưa giữa bà với Thiên Đế có một giao ước, đến khi con trai cả của Thiên đế ngồi vững trên vị trí Thái tử thì Phượng chủ phải gửi một tiểu nữ tử của mình đến cho Thái tử nuôi dạy, mai sau sẽ phong làm Thái tử phi, danh chính ngôn thuận mà làm Thiên Hậu. Tuy nói đứa trẻ nào được chọn ắt sẽ rất được yêu thương nhưng đối với Phượng tộc thì đó là ghét bỏ, tình mẫu tử quan trọng hơn hết, không thể xa mẫu thân và tộc mẫu từ khi còn rất nhỏ được, nếu bị gửi đi chính là nói với cả tộc rằng “ Ta không thương nó. “, mặc dù Nhan Tức có nói với nàng tình mẫu tử không gì thay thế được lại nói trên đời này không có người mẹ nào không yêu con mình. Nàng tuy muốn tin nhưng luôn mang uẩn khúc không thể xóa nhòa rằng mẫu thân nàng có thật sự yêu nàng không, hay như lời họ nói, không hề yêu nàng.

Nhận thấy mẫu thân ngập ngừng nàng cũng đã biết kết quả, nếu so giữa nàng với tỷ tỷ thì mẫu thân sẽ chọn tỷ tỷ rồi mới nhớ đến nàng, chính là như vậy.

“ Con không có nhiều thời gian, xin bái biệt mẫu thân tại đây, sau này nếu còn duyên, con sẽ lại đến Phượng tộc. “

Nàng bái biệt mẫu thân xong liền biến lại thành dáng vẻ của cung tì, lẳng lặng rời khỏi Phượng tộc. Nàng không biết rằng luôn có cặp mắt theo dõi nàng, quan sát nhất cử nhất động của nàng khi ở núi Tinh La. Nhan Tức ẩn mình không lộ diện, luôn ở phía sau quan sát Ngư Phi của chàng. Tuy không nói ra nhưng cả lục giới này ai mà không biết, muốn động đến Ngư Phi thì phải nhìn qua Nhan Tức, muốn nhìn đến Ngư Phi cũng phải nhìn qua Nhan Tức. Chỉ tiếc, chàng lại xem nàng là muội muội, năm trăm trước là muội muội, còn bây giờ là không rõ.

Ngư Phi một đường trở về Hoa giới, nàng dùng thân phận Tịch Nhiên đến gặp Trình Tranh. Sư phụ nàng ngồi nghỉ dưới chốn cũ, một ánh mắt đã nhìn thấu tâm tư của Ngư Phi.

“ Là Tịch Nhiên hay Lạc Ngư Phi? Nếu là Tịch Nhiên thì Hoa giới luôn chào đón, còn là Lạc Ngư Phi thì Hoa giới ta chứa không nổi, nên về lại tộc mẫu đi. “

Trình Tranh vốn không thích Phượng tộc nhưng lại cứu mạng Phượng Hoàng còn là điện hạ của nơi ấy. Y làm vậy đều là nghĩ tới tên bằng hữu kia, nhỡ không may hắn không còn Thái tử phi thì Hoa Gian Lộ há chẳng phải là nơi hắn trút giận sao?

Nữ tử im lặng, tuy nói là Tịch Nhiên nhưng bộ dạng suy tư sầu muộn này không phải là Tịch Nhiên.

Tịch Nhiên của Hoa giới là tiểu cô nương lanh lợi, hoạt bát, không ngại gian khó, không sợ sinh tử, quan tâm mọi người, vô ưu vô lo, có sư phụ, có các tỷ tỷ Hoa giới, có thiếu chủ bảo vệ, lời nói thốt ra đều là tùy hứng, không hề mang dáng vẻ ưu tư, đôi mắt lại chứa quá nhiều điều. Đôi mắt của Tịch Nhiên lấp lánh như chứa cả thiên hà trong đấy.

“ Con là Tịch Nhiên. “

Trình Tranh thở dài, y biết Tịch Nhiên không còn nữa.

“ Con muốn du ngoạn Lục giới. Sư phụ... “

Lời chưa nói dứt thì Trình Tranh đã chen ngang.

“ Nếu lòng không còn ở đây thì ta không giữ nữa, đi đi. Tịch Nhiên cũng được mà Ngư Phi cũng đặng, Hoa giới này sẽ luôn xem ngươi là hoa tiên tử vô ưu vô lo, không cần sợ hãi, có Hoa giới chống lưng cho ngươi, có Thái tử chống lưng cho ngươi. “

Trình Tranh vừa nói, ánh mắt vừa đảo sang gốc cây đằng sau, phía ấy không bóng người nhưng vẫn có kẻ nghe đặng. Đúng là Nhan Tức sẽ bảo vệ Ngư Phi nhưng Nhan Tức không chỉ là Nhan Tức mà chàng còn là Thái tử Thiên tộc, còn phải bảo vệ lục giới, kì thực không thể chăm chăm vào mỗi Ngư Phi được

“ Đa tạ sư phụ, dù thế nào người vẫn là sư phụ của con. Sẽ không thay đổi. “

“ Đi đi. “

Trình Tranh nhắm mắt vờ ngủ, đuổi Ngư Phi đi. Nàng đeo mạn che, biến thành Tịch Nhiên, rời khỏi Hoa giới. Lục giới này nàng có thể đi đâu, Hoa giới không thể ở lâu, Phượng tộc lại không thể lộ mặt, Thiên tộc lại quá quen thuộc, sợ rằng đến rồi lại không muốn rời đi. Nhất thời nàng đã đến Nhân tộc, đến Thiên quốc thực sự. Nghỉ trọ qua đêm ở nơi đó một hôm. Lục giới ngày đêm như nhau, duy chỉ có bờ Lịch Kiếp là thời gian phân biệt, một hai tháng thì đã trôi qua một kiếp người.

Nàng đối với Nhan Tức là ngưỡng mộ quý mến, tặng ngọc bội Tử Sa cho chàng cũng từ đó mà ra. Để làm ngọc bội nàng đã vất vả ngồi làm rất lâu, nàng từng làm Vân Hà, từng làm phàm nhân nên biết khi yêu quý ai đó, người ta hoặc là tặng túi thơm hoặc là ngọc bội, túi thơm với Nhan Tức không hợp, ngọc bội lại rất hợp. Vất vả cả buổi vẫn không biết nên khắc chữ gì lên ngọc bội, cơ hồ nàng nhớ đến quyển tu tiên phàm nhân, một cuốn thoại bản từng đọc qua của Phàm nhân trong lúc nhàm chán. Trong đó kể về một người tu tiên, lạnh lùng như băng, trong một lần tuân mệnh chưởng môn đi điều tra vài việc thì gặp được một nữ tử vận áo đỏ xinh tươi, mồm miệng chanh chua, nói lời nào cũng là không lọt tai. Ban đầu, người tu tiên không thích cô nương đó nhưng lâu dần lại thích quả ớt cay này, từng ánh mắt đến hành động đều là nuông chiều nhất mực. Âm thầm bảo vệ lại không than oán nửa lời. Đến khi nàng mất, tóc hắn đã bạc trắng, nhìn nàng nắm tay người thương đi về bồng lai tiên cảnh. Bản thân ở lại, nắm chặt vật nàng tặng. Từ đầu chí cuối đều không nói nửa lời. Ngư Phi rất thích tình cảm mà người tu tiên đó dành cho cô nương kia nên đã đặt tên ngọc bội là Tử Sa, tên của hai người.

( Đây là biểu hiện của việc lụy quá đó mọi người ạ, Tử Sa của tui)

Ngư Phi tự hỏi lòng mình, liệu nàng có thích Nhan Tức không, khi đó nàng sẽ gọi tên Tiều Nhan Tức, tâm động sẽ có phản ứng. Lần trước gọi tên, trong lòng không chút gợn sóng nhưng lần này, nàng đã cảm nhận được rồi. Xem ra là có một chút, Ngư Phi chưa từng thấy Nhan Tức quan hệ qua lại quá thân thiết với tiên tử nào, ngoại trừ Thanh Kiều ra thì hầu như đều là lời nói giữ kẻ, khuôn phép đúng mực. Chàng đối với người thường không khinh không chê, không đối xử đặc biệt với ai, nếu để một người ăn mày và một người sắp chết thì chàng sẽ chọn giúp cả hai, đối với chàng, chúng sinh đều như nhau. Vì có chúng sinh thì mới có chàng.

“ Bảo vệ lục giới là trách nhiệm của ta. Không có gì quan trọng hơn chúng sinh. “

Lời này của chàng, cả đời Ngư Phi cũng không thể quên được.