Không Thể Quên Em

Chương 37



“Ôi, đây là tủlạnh cửa đôi đó sao?” Mợ Lâm Uyển không biết đã mở tủ lạnh từ lúc nào,cứ đứng đó hâm mộ nói: “Tủ lạnh là phải hiện đại như thế này chứ.”

Không hiểu có ý gì mà tự nhiên mợ cô lại nói với em gái Lưu Vi của cô mộtcâu: “Con nhìn Lâm Uyển đi, rồi nhìn lại mình xem, cả ngày chỉ biết ngơngơ ngác ngác, đầu óc cũng không thông minh chút nào, về sau phải đitheo chị mà học tập nghe chưa…”

Lâm Uyển đang đứng bên cạnh bàn trà, bỗng dưng lại cảm thấy hơi khó chịu.

Mợ cô nói thế thật giống như đang muốn ám chỉ cô vậy, trong lòng vốn đãkhông muốn nói chuyện với họ, cô liền đơn giản đứng lên rồi trốn vàophòng ngủ, nhà cậu thấy cô thờ ơ như vậy, chắc cũng phải biết khó mà lui chứ.

Nào biết cô vừa mới chạy vào phòng ngủ thì ngoài kia cô em gái Lưu Vi đã cầm lấy điện thoại của cô đang đặt trên bàn trà.

Cô em gái bình thường còn tỏ ra lễ độ, lúc này lại không hề có chút kháchsáo, dù gì thì họ cũng đã sớm nghe thấy chuyện của Lâm Uyển, cho nênchắc hẳn ai nấy đều rất tò mò.

Cô bé liền quay sang nói với mẹmình: “Mẹ, Lâm Uyển nhận về một khoản tiền lớn như vậy, nhưng chị ý vẫnchưa đổi điện thoại, thế nào vẫn còn đi dùng hàng trong nước như vậychứ…”

Mợ Lâm Uyển nhìn con gái, cũng không có ý muốn ngăn cản,vẫn như trước nhìn ngó khắp nơi, quả thật chỉ muốn đem đồ dùng trong nhà Lâm Uyển chuyển hết sang nhà mình.

Lưu Vi vẫn thản nhiên nghịchdi động của Lâm Uyển, rất nhanh mở màn hình lên, lần lượt xem hết nhậtký điện thoại và nội dung tin nhắn trong máy, sau đó nhếch miệng nói:“Thì ra người tình của Lâm Uyển họ Tằng, bất quá người này thật thẳngtính, lại ít nói như vậy, gửi tin nhắn chỉ có ba chữ ‘đang làm gì’.”

Lâm Uyển đang ở trong phòng ngủ thu dọn, cảm thấy có điều không ổn nên lạiđi ra ngoài, kết quả vừa đúng lúc gặp Lưu Vi đang làm chuyện xấu.

Lâm Uyển cực kỳ tức giận, bước lên phía trước giật lại di động trong tayLưu Vi.Cô chưa từng gặp một người không có gia giáo như vậy, không nghĩtới đã từng này tuổi rồi mà Lưu Vi vẫn còn giống như một đứa trẻ.Cô hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Vi, nói: “Mày nên nhớ mình chỉ là người ngoài,lớn như vậy rồi còn lén lút xem điện thoại của người khác, không cònchuyện tử tế nào để làm sao.”

Nếu như là trước đây thì Lưu Vi đãsớm phản bác lại, nhưng lần này không biết tại sao mà nó lại không nóigì, chỉ ra vẻ đáng yêu thè lưỡi, làm nũng muốn nói em không có cố ý.

Hơn nữa làm điệu bộ kia xong, Lưu Vi cư nhiên còn đưa tay sờ sờ quần áo Lâm Uyển, lấy lòng nói: “Chị ơi, quần áo của chị đẹp quá, chắc là của nhãnhiệu thời trang thế giới phải không ạ?”

Lâm Uyển nhìn vào bộ đồ đang mặc trên người đã mua hơn một năm, thật sự không có gì để nói, cô liền dứt khoát hất tay Lưu Vi ra.

Thế nhưng cô em gái kia lại không hề biết xấu hổ, cứ thế tiếp tục quấn lấy, còn khoát tay cô rồi thân thiết nói: “Chị Lâm Uyển, em nghe nói gần đây chị rất lợi hại, muốn cái gì có cái đó…”

Lâm Uyển liếc mắt nhìnLưu Vi.Cô em này cũng coi như là có chút nhan sắc, nhưng cuộc sống sinhhoạt lại rất hỗn loạn, lúc học trung học còn chạy tới ký túc xá nam sinh để ngủ với người ta…

Lúc này lại tỏ ra sùng bái cô như vậy, Lâm Uyển chỉ còn biết nhíu mày.

Quả nhiên rất nhanh cô nghe thấy em gái nói: “Một mình chị trông chừng mộtông chú như vậy không cảm thấy lo lắng sao? Vạn nhất một ngày nào đó hắn chán ngấy chị, sau đó đi tìm một người phụ nữ khác thì coi như chị xong đời rồi.Hai chị em mình là người một nhà nên em mới nói thẳng, chị cócần em giúp không, hai chúng ta cùng nhau giám sát hắn, có phải là tốthơn so với việc một mình chị làm không? Hai chị em mình có thể giúp đỡlẫn nhau, chị nếu gặp khó khăn gì thì em cũng có thể thay chị chăm sóchắn…”

Lâm Uyển có thể xem như là người từng trải, nhưng từng câutừng chữ cô em gái này nói ra cũng đã khiến cho cô phải trợn tròn mắt,sau vài giây thì cô mới có thể phản ứng lại được những câu nói kia.

Lâm Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, dứt khoát hất tay Lưu Vi ra, vẻ mặt chán ghét mắng: “Mày thật ghê tởm! Lời nói không biết xấu hổ như vậy mà cũng có thể nói ra được!!!”

Lưu Vi dường như cũng có chút bẽ mặt, sắc mặt không tốt cãi lại: “Cái gì mà ghê tởm? Loại chuyện này chị có thểlàm, chẳng lẽ tôi lại không à? Tôi xem chị là người nhà nên mới lêntiếng muốn giúp chị, chị cho là với gương mặt bình thường đó thì có thểthành công giữ được người ta sao, nếu tôi là chị, chắc tôi phải đi độnngực, sau đó đem cả người chỉnh sửa lại hết thì mới dám ra ngoài quyếnrũ người ta.”

“Lăn ngay cho tao!” Lâm Uyển không muốn cãi lý, sợphải nghe thấy những từ làm ô uế lỗ tai mình, cô chỉ vào cửa hô: “Màynhanh chóng cút cho tao, muốn ra ngoài bán thân thì cứ việc, cứ tùy tiện tìm một thằng đàn ông mà bám vào, đừng tới đây làm bẩn nhà của tao!”

Lâm Uyển kêu như vậy khiến mẹ cô ở trong phòng bếp cũng nghe được, bà liềnvội vàng đi ra, thấy hai đứa đang đỏ mặt tía tai đứng cãi nhau.

Cậu mợ Lâm Uyển cũng đi đến, mợ cô cũng không khuyên ngăn, chỉ lại gần LâmUyển rồi nói thầm: “Lâm Uyển à, Lưu Vi dù gì cũng là em họ của cháu, sao cháu lại nói như vậy, hơn nữa cái gì mà không biết xấu hổ chứ, Lưu Vicủa mợ đã làm chuyện gì sai đâu, ít ra thì nó cũng không để cho người ta bao dưỡng…”

Vừa dứt lời, Lâm Uyển còn chưa nói gì thì mẹ cô đãnổi cáu, bà hùng hổ mở toang cửa ra rồi hét vào mặt những người đó: “Các người cút hết cho tôi! Về sau còn dám bước chân vào đây thì đừngtrách!”

Vừa thấy mẹ Lâm Uyển trở mặt, những người này cũng khôngbiết nên làm gì, thế nhưng trước khi ra cửa còn có chút bất mãn, cònquay lại ôm đống hoa quả vừa mang tới đem đi hết.

Còn một quả dưa hấu mẹ Lâm Uyển đã đem đi bổ, lúc này Lâm Uyển không nói hai lời liềnđi vào phòng bếp bê khay dưa hấu ra, sau đó đứng trước mặt cậu mợ hấtthẳng hết xuống đất.

Đóng sầm cửa lại, Lâm Uyển tức run cả người, mẹ cô thấy vậy liền an ủi nói: “Xem ra từ nay về sau nên ít cùng họhàng lui tới thì hơn, hai mẹ con mình ở với nhau cũng tốt, yên tĩnh lạithanh nhàn…”

Lâm Uyển cảm thấy sống mũi cay cay, cô nguyện khôngcó những người thân như vậy, chỉ cần có mẹ là đủ, cô không hiểu, vì saolúc hai mẹ con cô gặp khó khăn, thì người tìm đến gây phiền toái lạikhông phải là ai khác mà lại chính là những người thân thích trong giađình?!

Tại sao người thân lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổiđến như vậy chứ? Giống như toàn bộ tâm trí sức lực của họ đều dùng để ức hiếp những người trong gia đình vậy!

Mẹ Lâm Uyển tuổi đã cao nên đương nhiên là rất thấu hiểu suy nghĩ của Lâm Uyển, bà cúi đầu nắm taycô, khẽ khuyên nhủ: “Con đừng để bụng những chuyện đó, hồi trước mẹ cònchịu ấm ức nhiều hơn con, không ngờ mợ con cô ta lại có thể nói ra những câu khó nghe như vậy, coi như mẹ đã nhìn ra, cũng chẳng phải điều gìtốt đẹp, thật không đáng để con phải tức giận vì bọn họ, không đáng chút nào đâu con à.”

Lâm Uyển gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy,chính cô còn hận không thể nhảy ra khỏi hố lửa, nhưng còn có người lạiđang hy vọng muốn nhảy vào đó kìa, cô em họ kia không phải loại não tànthì là cái gì chứ hả.

Ngồi một lúc, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rấtnhiều, lúc này mới đứng dậy tiếp tục giúp mẹ thu dọn phòng, nhân cơ hộibàn bạc về tấm rèm cửa, nghĩ lần sau lúc rảnh rỗi sẽ giúp mẹ đặt một tấm rèm theo yêu cầu.

Nào biết một lúc sau, Lâm Uyển lại nhận được một cuộc điện thoại.

Cô nhìn vào màn hình, đúng là số điện thoại của lái xe, cô cảm thấy rấtkhó chịu, còn hai tiếng nữa mới đến thời gian mà Tằng Tuấn yêu cầu, lúcnày lại gọi tới để làm gì chứ.

Bấm nút nhận, cô liền nghe thấyđầu bên kia tiếng tài xế lịch sự nói: “Lâm tiểu thư, Tằng tiên sinh bảotôi đưa cô đến một nơi, bây giờ tôi đang đứng dưới lầu, phiền cô nhanhchóng đi ra.”

May là mẹ cô cũng đã dọn dẹp sắp xong, Lâm Uyểnliền nói với mẹ một câu, nhân tiện mang đồ đạc của mình đi luôn, chínhlà cô còn đang thắc mắc không biết là Tằng Tuấn muốn đưa cô đi đâu.

Lúc cô ngồi lên xe thì phát hiện ra đây không phải là đường về biệt thự,trái lại con đường nhỏ này lại có chút quen thuộc.Tuy nhiên cô cũngkhông muốn nghĩ tiếp, dù sao thì Tằng Tuấn và cậu của cô có thể xem nhưlà cách xa vạn dặm.

Nhưng mà đường càng đi lại càng thấy giống, chỉ ít phút sau, xe đã đỗ lại ngay dưới nhà của cậu mợ cô.

Trong lòng Lâm Uyển cảm thấy không thể tin nổi, bản thân vừa mới cùng nhà cậu gặp mặt, bây giờ Tằng Tuấn lại đưa cô tới đây?

Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Tài xế không nói gì, thế nên càng khiến cho Lâm Uyển rối như tơ vò, cô buồn bực bước xuống xe, có hơi chần chừ vì thật sự không biết phải đi đâu,bèn thử tiến vài bước thăm dò xem thế nào.

Cô vốn chỉ muốn nhìnqua một chút, nào biết còn chưa vào nhà đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc.Thanh âm đó rõ ràng là của mợ và em họ cô.

Lâm Uyểnngây ngốc, hơn nữa cửa nhà lại không khóa, mới đầu cô còn tưởng là họquên đóng cửa, kết quả vừa tiến lại gần mới phát hiện ra, cánh cửa kiacăn bản chính là bị người ta phá hỏng, trên khóa còn có một lỗ thủngtrông rất khủng bố.

Cô kinh ngạc nhìn vào bên trong, chỉ thấycảnh tượng trong nhà quả thật giống như vừa trải qua một trận động đất,càng thần kỳ hơn đó là trong đống đồ đạc hỗn độn, Lâm Uyển liếc mắt mộtcái liền chú ý ngay tới một bức ảnh dán trên tường…

Mà vấn đề chính là bức ảnh này thật quá sức tưởng tượng!

Bức ảnh tuy là được in máy nhưng lại vô cùng rõ ràng và sắc nét, một ngườiphụ nữ toàn thân trần truồng, trước ống kính làm đủ các tư thế.

Người đó chính là Lưu Vi!

Lâm Uyển hít sâu một ngụm khí lạnh, Lưu Vi vẫn đang khóc sướt mướt, lúc này vừa hay nhìn thấy cô, liền vừa gào vừa khóc chạy tới, gắt gao bám lấytay Lâm Uyển, lắc đầu lia lịa nói: “Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồichị ơi, em không nên gửi ảnh của em cho anh ta…Em chỉ muốn có thể tạođược mối quan hệ với anh ta thôi, em thật sự không có ý muốn cướp đoạtbất cứ thứ gì của chị đâu…”

Lâm Uyển khẽ than một tiếng, đến bâygiờ đầu óc cô vẫn còn mù mờ chưa hiểu rõ chuyện gì, cũng không hiểu vìsao mình lại bị đưa đến đây.Lúc này nghe thấy vậy, cô cũng chỉ biết nhíu mày, theo bản năng hỏi một câu: “Ảnh gì cơ?”

Mẹ Lưu Vi hiểnnhiên cũng bị dọa chết khiếp, lúc bọn họ trở về vẫn còn gió êm sónglặng, nào ngờ không bao lâu sau thì xảy ra chuyện này…

Tuy rằngbiết trên đường trở về, Lưu Vi đã tức giận nói vài câu, nào là sẽ choLâm Uyển đẹp mặt, còn bảo cái gì mà đã biết số di động của người kia,không có Lâm Uyển nó cũng có thể làm cái này làm cái nọ…

Thếnhưng bà cũng không nói lại, dù sao diện mạo của Lâm Uyển cũng không thể đẹp bằng con gái mình, cho nên chắc chắn chuyện kia sẽ không kéo dàiđược lâu, cứ để cho nó nói vài câu chà đạp Lâm Uyển cũng không sao hết.

Nào biết vừa mới về nhà chưa được bao lâu thì thấy một đám người kéo đến,bọn họ không gõ cửa mà trực tiếp phá khóa xông vào.Sau đó lại không hềnói một tiếng mà bắt đầu đập hết cái này cái kia trong nhà, phàm là thứgì chắn đường chướng mắt thì đều làm cho hỏng hết.

Lúc này mợ Lâm Uyển liền đem chuyện này kể lại với cô.

“Em cháu thật sự không cố ý đâu, nó chỉ muốn trêu đùa “bạn trai” của cháumột chút thôi mà, gửi cho anh ta mấy tấm ảnh, cháu nhìn xem, bây giờ lại thành ra như vậy…”

Lâm Uyển bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, nhịn không được mà liếc mắt xem thường, trong lòng thầm nghĩ đó chính là báo ứng.Không có việc gì lại tự nhiên đi chọc vào dã thú, người ta mà không nổi điên lên thì quả thật là uổng phí.

Cô đi quanh phòng mộtlượt, thật không tưởng tượng được rằng cô em họ này lại có thể chụp được những tấm ảnh mất mặt đến vậy, chính là Tằng Tuấn sao lại có nhiều ảnhcủa nó như thế, nhìn kỹ thì không giống như photoshop, mà nếu làphotoshop thì cô em họ kia đã không sợ hãi như vậy…

Cô không nhịn được liền hỏi: “Anh ta lấy ảnh của mày bằng cách nào?”

“Những ảnh này em đều để trong hòm thư QQ…” Lưu Vi đưa tay lau nước mắt: “Em sai rồi, em vốn chỉ muốn đùa một chút…”

Lâm Uyển hiểu ra, cũng không nói thêm gì nữa.Nhưng trong đầu cô đã sớm tính toán đến thời gian có thể thực hiện được chuyện này, từ lúc Tằng Tuấnnhận được ảnh từ điện thoại, sau đó quyết định xử lý những người này…

Tuy rằng cô không rõ là Tằng Tuấn có bao nhiêu người trợ giúp, thế nhưngsau khi biết số di động của Lưu Vi, anh đã lập tức tìm người xâm nhậpvào hòm thư QQ của nó, lấy hết những tấm ảnh nhạy cảm, sau đó gọi ngườitới đây đập phá…

Lâm Uyển đã tính trước tính sau mà vẫn thấykhủng bố, bởi vì cô nhớ rõ ràng gia đình cậu mợ rời khỏi nhà cô chưa đầy ba tiếng đồng hồ…

Với năng lực hành động này, nếu Tằng Tuấn thật sự muốn xử ai, phỏng chừng chưa đến một ngày đã có thể làm cho người ta ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết.

Lúc Lâm Uyển rakhỏi nhà cậu mợ, cô liền rầu rĩ ngồi trong xe, trong đầu không ngừngnghĩ xem không biết Tằng Tuấn có hiểu lầm gì cô không, dù sao thì số diđộng kia nghĩ thế nào cũng giống như là cô cố ý nói cho Lưu Vi biết vậy…

Liệu anh có nghĩ là cô muốn giới thiệu em họ của cô cho anh không?

Lúc Lâm Uyển về biệt thự, cô đi vào phòng khách, thấy Tằng Tuấn đang ngồi trên sô pha làm cái gì đó.

Cô nghe thấy trong tay anh truyền đến tiếng kim loại va chạm, hình như làcó thứ gì đó cần gỡ ra.Anh đang rất chuyên tâm tháo rời, vẻ mặt vô cùngtrầm tĩnh.

Lâm Uyển đứng giữa phòng khách chần chừ hồi lâu, rốtcục quyết định phải thanh minh cho mình một câu, nhưng mà còn chưa kịphá miệng thì đằng kia Tằng Tuấn đã lên tiếng: “Em qua đây một chút.”

Lâm Uyển hết hồn, chậm rãi bước tới, vừa nãy còn không biết phải mở miệngnói thế nào, lúc này lại cuống quýt hết cả lên, vội vàng giải thích:“Tằng Tuấn, em họ lén lút xem trộm điện thoại của tôi…Tôi cũng khôngbiết là nó lại đi nhớ số di động của anh, sau đó còn gửi ảnh cho anhnữa…Tôi thật sự cái gì cũng không biết…”

Tằng Tuấn không cắt ngang lời cô, cũng không nói thêm câu gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho cô đến gần.

Lâm Uyển lúc này không thể không đi tới.Anh ngẩng đầu lên, cư nhiên lại thế hiện ra một nét mặt vô cùng vui vẻ, cánh tay liên tục giơ lên hạ xuống, cuối cùng cũng tháo được hết nút thắt của cái vòng.

Lâm Uyểnkhông hiểu là anh có ý gì, cô cắn cắn môi, ngay giữa lúc không biết phải làm sao thì anh lại bỗng nhiên cầm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng, đưatay khẽ sờ lên tóc cô, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tóc của em nếucắt ngắn đi một chút chắc sẽ rất đẹp.”

Lâm Uyển trước kia cũng đã từng cắt tóc ngắn, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của cô mà cắt ngắn quáthì trông rất khó coi, cho nên lúc còn học đại học cô đã cắt kiểu bônghoa lê, nhìn cũng không tệ.

Không nghĩ tới Tằng Tuấn lại thôngthạo như vậy, người như anh mà còn có thể biết kiểu tóc nào phù hợp vớikhuôn mặt của phụ nữ.Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, dường như nghĩđến điều gì đó, lập tức lên tiếng đề nghị: “Cắt kiểu bông hoa lê đi,chắc chắn sẽ rất hợp với em.”