Không Thể Cưỡng Lại

Chương 7



Đứng chờ ở tập đoàn Tống thị suốt ba ngày, cuối cùng Tống Vân Tịch cũng được cô thư ký dẫn vào văn phòng của Tống Bắc Thần.

Đây là lần đầu tiên Tống Vân Tịch tới Tống thị, mà cái tập đoàn này cũng là do một tay Tống Bắc Thần sáng lập nên.

Nhìn nhìn người đàn ông tuấn mỹ, khí thế tựa vương giả đang ngồi trong căn phòng xa hoa, trong lòng Tống Vân Tịch nửa vui nửa buồn.

Vui chính là vì Bắc Thần lợi hại!

Dựa vào chính năng lực của hắn, cuối cùng hắn cũng đã thành lập được một đế quốc thương nghiệp.

Đây là ước mơ của hắn khi còn trẻ, hắn đã làm được!

Cô biết rõ, từ khi còn nhỏ cô đã yêu người đàn ông nói được là làm được này rồi!

Nhưng nghĩ đến chuyện sắp sửa phải nói với hắn, trong lòng Tống Vân Tịch lại không khỏi không sầu lo.

"Chuyện gì?" Tống Bắc Thần lười nhác nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngồi ở ghế đối diện, không kiên nhẫn mà mở miệng.

Tống Vân Tịch vội vàng thu hồi suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía hắn: "Bắc Thần, em cũng biết, con trai Hướng Nam của chị mắc bệnh, hiện giờ rất cần một người có tủy thích hợp để tiến hành cấy ghép... Em có thể nể mặt Hướng Nam gọi em một tiếng "cậu" mà đi kiểm tra thử xem, nói không chừng có thể hợp với Hướng Nam..."

"Cậu?" Tống Bắc Thần như vừa nghe được một chuyện cười. Hắn nhướng mày, cười lạnh: "Tống Vân Tịch, cô coi tôi là thằng khờ à? Tôi đâu phải cậu ruột của con trai cô? Dựa vào cái gì tôi phải đi kiểm tra xem tủy của tôi có phù hợp với của hắn không?" Nói đến đây, hắn ngừng lại rồi gầm lên, thanh âm không chút độ ấm: "Cô nói đi, dựa vào cái gì?"

Thân mình Tống Vân Tịch chấn động, vội hoảng loạn giải thích: "Em là cậu của thằng bé, đi kiểm tra không phải là chuyện hiển nhiên sao?"

"Im miệng! Tôi không có người chị em nào cả, cho nên cũng không có cháu trai!" Tống Bắc Thần lạnh giọng ngắt lời cô, trong phút chốc, ánh mắt tràn đầy hận ý.

Bất nhưng chỉ vài giây sau, hắn lại bỗng nhiên cười lớn: "Để tôi đi kiểm tra tủy, còn không bằng cô sinh thêm một đứa nữa! Nếu Nghiêm Diệc Sâm không được... Tôi có thể hỗ trợ cô miễn phí, cô thấy thế nào?"

Ánh mắt Tống Vân Tịch cứng đờ, khó có thể tin những lời nói ngả ngớn này lại phát ra từ miệng của người đàn ông trước mắt. Vành mắt cô đỏ lên: "Bắc Thần, cậu có thể nhục nhã tôi, nhưng cậu nhất định phải đi kiểm tra!"

"Vậy cô nhất thiết phải cho tôi một cái lý do chính đáng!" Người đàn ông lười biếng dựa lưng ghế dựa, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn.

Hai tay Tống Vân Tịch ôm chặt đầu gối, trong lòng rối rắm.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng đưa ra được quyết định. Cô dũng cảm đón nhận ánh mắt hắn, mở miệng nói: "Bởi vì Hướng Nam là..."

"Anh Thần!"

Hai từ "Con trai" đang định nói ra thì đột nhiên bị ngắt lời. Tô Hiểu Manh đẩy cửa bước đến.

Nhìn thấy Tống Vân Tịch đang ngồi ở đây, đáy mắt Tô Hiểu Manh lóe lên sát ý, nhưng rất nhanh liền bị cô ta che dấu. Cô ta cười hì hì tiến chỗ Tống Bắc Thần, dịu dàng nói: "Anh Thần, thân thể của em đã khỏe hẳn rồi! Không phải anh nói muốn chọn ngày kết hôn sao? Em đã nhờ vài người chon ra mấy ngày tốt, anh xem một chút rồi quyết định đi!"

Nói xong, Tô Hiểu Manh liền đưa quyển lịch tới trước mặt hắn.

"Được!" Tống Bắc Thần nhận lấy quyển lịch, chỉ nhìn thoáng qua, liền chọn ngày gần nhất trong số những ngày tốt đó. "Ngày này ba tháng sau đi. Tôi thật hận không thể cưới em về nhà luôn!"

Nghe vậy, Tô Hiểu Manh vốn đang trừng mắt nhìn Tống Vân Tịch thì trong nháy mắt liền trở thành một bộ dáng thẹn thùng: "Đáng ghét!"

Nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, tim Tống Vân Tịch như bị hai bọn họ kẹp chặt, không thể thoát ra nổi.

Sự đau đớn này thật không biết phải làm sao.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trong mắt Tô Hiểu Manh hiện lên vẻ đắc ý.

"Ngại quá, quấy rầy hai người!" Tống Vân Tịch đứng dậy, nhẹ nhàng bở lại một câu rồi xoay người hốt hoảng rời đi.

Tống Bắc Thần nheo mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ vừa rời đi, đáy mắt chợt lóe lên tia tức giận.

Mẹ khiếp! Người phụ nữ đáng chết!

Đây là thái độ tới cầu xin hắn sao?