Không Phụ Thê Duyên

Chương 115



Trước Tết Khất Xảo một ngày, lão Vệ Quốc Công mới mang trưởng tôn và cháu dâu cùng nhau trở lại biệt trang Tây Sơn

Đầu tháng 7, tại hành cung tránh nóng, hoàng đế đã mang Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng chư vị phi tần, công chúa, hoàng tử trở lại kinh thành, số đông người đến nơi này tránh nóng cũng đi theo trở về, chỉ có một ít người như nữ quyến Vệ Quốc Công phủ mới còn ở lại Tây Sơn

Thời tiết tháng 7 vẫn thập phần oi bức như cũ, thừa dịp buổi sáng mặt trời chưa ló dạng bọn họ đã xuất phát trước, đến giờ Thìn bọn họ đã trở lại biệt trang.

Sau khi trở lại biệt trang, trước tiên Hoắc Thù cùng Nhiếp Ngật về phòng rửa mặt, thay một thân xiêm y sạch sẽ, hai người liền đi chính viện thỉnh an Nhiếp lão phu nhân.

Thời điểm bọn họ đến, người nhị phòng, tam phòng đều đã ở đây


Lão Vệ Quốc Công ngồi bên cạnh Nhiếp lão phu nhân, hai vợ chồng già đang nói chuyện, Nhiếp lão phu nhân hình như có vẻ tức giận, đang oán trách lão Vệ Quốc Công dẫn tôn tử cùng cháu dâu đi mất, vừa dẫn đi liền đi mất một thời gian dài như vậy làm cho bà mong nhớ không thôi. Lão Vệ Quốc Công cười ha hả, bộ dạng có bị trách cũng không sao làm cho Nhiếp lão phu nhân sau khi quở trách vài câu cũng có chút bất đắc dĩ.

Bọn tiểu bối bên dưới đều cúi đầu, làm như không thấy được bộ dạng kia của lão Vệ Quốc Công

Khi nhìn thấy bọn Nhiếp Ngật lại đây, Nhiếp lão phu nhân vô cùng vui sướng, vội vẫy tay cho hai người đến trước mặt, sờ sờ người này một chút, xoa xoa người kia một chút, vui vẻ nói: “Trở về thì tốt rồi, ngày mai là Tết Khất Xảo, Tố Tố cũng cùng mấy muội muội của con cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa đi”


Hoắc Thù cười khanh khách mà đáp ứng

Chờ khi Nhiếp lão phu nhân cao hứng qua đi, đột nhiên cảm giác không đúng, nheo đôi mắt vẩn đục lại, chần chờ nói: “Nhìn Tố Tố thế nào cũng thấy có chút đen thì phải?”

Nữ quyến các nhà phú quý đều là đại môn không ra nhị môn không tới giống như nhau, cho dù có đi ra ngoài cũng đi kiệu đi xe, mang mũ che nắng, cực kỳ ít tiếp xúc với ánh mặt trời, da thịt trắng nõn tinh tế, ngoại trừ những người da đen bẩm sinh thì đều có làn da ưa nhìn

Hoắc Thù đi biển chơi mấy ngày đã bị phơi đen không ít, tuy rằng trong khoảng thời gian này đã nỗ lực dưỡng trắng, nhưng chưa được một tháng nên không cách nào có thể khôi phục về làn da trắng nõn trước kia. Có thể là do tương phản quá lớn, hơn nữa còn có một phòng đầy nữ nhân làm so sánh, liếc mắt một cái là có thể làm người ta nhìn ra chút khác biệt


Hoắc thất cô nương nhịn không được cúi đầu, nàng biết sẽ như vậy mà

Nghe được lão phu nhân nói những người khác cũng nhịn không được nhìn qua, vừa nãy không để ý nhưng lúc này nhìn lại xác thật là có chút đen

Lão Vệ Quốc Công nghe được lời này nhịn không được vui vẻ nhìn về phía tôn tử.

Nhiếp Ngật thần sắc không đổi, nói: “Đoạn thời gian này du ngoạn ở Đào Hoa Giản không cẩn thận phơi nắng hơi nhiều, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi”

Giải thích này cũng giống như không giải thích, nhưng mà xưa nay Nhiếp lão phu nhân không phải là người thích quản việc người khác, nghe xong liền nói: “Vậy phải bảo dưỡng thật tốt đấy, cô nương gia vẫn là trắng mới đẹp”

Lời này của Nhiếp lão phu nhân cũng là nhận thức vẻ đẹp đương thời, người ốm cùng trắng mới là đẹp.
Hoắc Thù cười tủm tỉm đáp lời, trong lòng nảy sinh ác ý, nhất định phải mau chóng trắng lại bằng mọi giá.

Sau khi rời khỏi chính viện, Nhiếp Ngật nhìn khuôn mặt đẹp của nàng hình như có chút không cao hứng, trong lòng hơi buồn cười, ôn nhu nói: “Kỳ thật nàng đã trắng hơn rất nhiều rồi, tin tưởng qua vài ngày nữa liền sẽ tốt thôi” Cho dù nàng vẫn cứ đen như vậy hắn cũng không ngại.

Hoắc Thù vẫn uể oải, "Nhưng mà người khác liếc mắt nhìn một cái vẫn nhận ra được! Không được, nếu bà ngoại nhìn thấy ta nhất định sẽ hoài nghi, trước khi chưa trắng lại như cũ ta nhất định không thể đi gặp bà ngoại.”

Nhiếp Ngật thấy bộ dạng nàng vẫn buồn rầu như cũ, tuy rằng rất muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Sau khi trở lại phòng, tất nhiên là phải an ủi một hồi, nhìn thấy nàng dần dần thoải mái, lại nảy sinh ác ý phải lăn lộn mình trắng trở về bằng mọi cách, Nhiếp Ngật lại nhịn không được muốn cười.
Bất quá không chờ được Hoắc Thù hung hăng lăn lộn mình trắng trở lại hoàn toàn, bọn họ liền về kinh, tiếp theo là hôn sự của Vĩnh Bình Hầu phủ thế tử Thẩm Bân cùng Cát Linh

Hoắc Thù tới kinh thành lâu như vậy, đối với Vĩnh Bình Hầu phủ cũng có chút hiểu biết.

Vĩnh Bình Hầu phủ nhìn như an tĩnh, kỳ thật vấn đề cũng không ít, sự tình so với Tĩnh An Hầu phủ còn muốn nhiều hơn, đặc biệt là trong phủ này còn có một lão phu nhân cực kỳ bất công. Nếu đại phòng không giữ thân phận đích trưởng, chỉ sợ dựa vào sự bất công của Vĩnh Bình hầu lão phu nhân đã hận không thể để con thứ hai trực tiếp kế thừa hầu phủ, làm cho tôn tử do nhị phòng sinh ra làm Vĩnh Bình hầu thế tử rồi

Thẩm Bân thân là đích trưởng tôn Vĩnh Bình Hầu phủ, vốn khi hắn thành niên hẳn là nên được phong làm Vĩnh Bình hầu thế tử, nhưng bởi vì nguyên nhân Vĩnh Bình hầu lão phu nhân can thiệp vào, mà Vĩnh Bình hầu trời sinh tính tình yếu đuối, không dám trái ý mẫu thân, tự nhiên cũng làm theo ý bà, dẫn tới việc Thẩm Bân tuy bên ngoài có mỹ danh là trưởng tử đại phòng Thẩm gia, nhưng địa vị trong phủ lại rất lúng túng
Cho đến sau khi Thẩm Bân cùng Cát Linh định hôn, Vĩnh Bình hầu mới dâng thư thỉnh phong thế tử.

Vĩnh Bình Hầu phủ làm hỉ sự, cho người mang thiệp mời qua, đây là nhà mẹ đẻ tổ mẫu, mặc kệ như thế nào Hoắc Thù cũng đều phải cho mặt mũi.

Khi Hoắc Thù đi thỉnh an Nhiếp lão phu nhân liền nói cho bà biết việc mình muốn đi Vĩnh Bình hầu phủ uống rượu mừng, Nhiếp lão phu nhân nghe xong cười ha hả nói: “Đây là hỉ sự, nên đi nên đi”

Hoắc Thù biết tính tình Nhiếp lão phu nhân, lập tức cũng cười tủm tỉm mà đáp lời.

Chờ nàng trở lại Lăng Vân viện không lâu, liền nghe nói Nhị thái thái dẫn theo hai nữ nhi lại đây.

Hoắc Thù không khỏi có chút kỳ quái, tuy rằng Vệ Quốc Công phủ còn chưa phân gia nhưng ngày thường là ai lo phận nấy, không có việc gì cũng rất ít khi qua lại. Nàng gả lại đây lâu như vậy, cũng là khi đi chính viện thỉnh an lão phu nhân mới nói chuyện cùng các nữ quyến này trong phủ, còn thời gian khác các nàng cũng không thường lui tới Lăng Vân viện, cho dù Tam thái thái là người lanh lợi, tựa hồ cũng không thích tới nơi này
Hoắc Thù mơ hồ hiểu được các nàng đây là tránh Nhiếp Ngật, đối với hắn có một loại kính sợ tự phát, thấy các nàng không tới, nàng cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Nay thấy Nhị thái thái các nàng tới cửa, Hoắc Thù bảo nha hoàn bưng trà bánh lên, cười khanh khách mời các nàng ngồi, hỏi: “Nhị thẩm cùng hai muội muội khó có lúc tới, hôm nay cần phải ngồi thêm một lát, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”

Nhị thái thái vẫn bộ dạng hiền lành kia, nhưng mà lúc này trên mặt lại có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là vì trong lòng có việc

Nhiếp Tuệ ngồi ngay ngắn một bên, bộ dáng thẹn thùng; Nhiếp Tư vẫn trầm mặc như cũ, nhưng bên trong trầm mặc lại có chút thanh lãnh.

Uống xong chén trà nhỏ, lại hàn huyên một lát, Nhị thái thái mới dẫn hai cô nương rời đi.

Hoắc Thù bưng trà, bộ dạng không thể hiểu được, không biết vị nhị thẩm này hôm nay lại đây định làm gì, chẳng lẽ chỉ muốn dẫn hai nữ nhi đến chỗ của nàng uống trà?
Hoắc Thù nghĩ không ra, liền không tiếp tục quan tâm, buổi tối sau khi Nhiếp Ngật trở về liền đem việc này nói cho hắn biết

Nhiếp Ngật ngừng chốc lát, thấy nàng mở to đôi mắt thanh thanh triệt triệt nhìn qua, vẻ mặt kỳ quái, trong lòng biết tuy Ngu lão phu nhân đã dạy dỗ nàng rất tốt, nhưng rốt cuộc tình cảnh Ngu gia đặc thù, người trong nhà cũng quá mức đơn giản, không phức tạp như các nhà huân quý trong kinh thành, dẫn tới nàng không hiểu đối với rất nhiều chuyện.

Nhiếp Ngật lập tức ôm nàng đến trên giường đất sát cửa sổ, cẩn thận nói cùng nàng: “Hôm nay chỉ sợ không phải tự mình nhị thẩm muốn lại đây, mà là nhị thúc bắt nàng lại đây.”

“A?” Hoắc Thù sửng sốt.

“Nhị thúc cực kỳ thương yêu thứ nữ nhị phòng Nhiếp Tư, ngược lại không quá coi trọng nữ nhi Nhiếp Tuệ do nhị thẩm sinh ra. Nàng biết đấy, sang năm Nhiếp Tư liền cập kê, nhị thúc muốn tìm cho nàng ta một cửa hôn sự tốt, nhưng thứ nữ không thể so được với đích nữ, nhị thúc sợ ủy khuất nàng ta, cho nên muốn để nàng ta thân cận cùng nàng nhiều một chút, dính chút ít hào quang thôi”
Hoắc Thù không chỉ là tức phụ đại phòng, tương lai còn là đương gia chủ mẫu Vệ Quốc Công phủ, ngoài ra hiện nay nàng vẫn là thế tử phu nhân, hơn nữa còn có quan hệ tốt cùng Tứ công chúa, An Dương quận chúa, Hoàng Hậu trong cung thường thường có ban thưởng, độ nổi bật trong kinh thành này cũng không thấp, chỉ cần là người có chút tâm tư liền hiểu được qua lại với nàng có lợi mà không có hại

Hoắc Thù nghe xong, rốt cuộc cũng đã hiểu được bộ dạng không được tự nhiên hôm nay của Nhị thái thái là vì sao, chỉ là Nhiếp Tư khi đó vẫn luôn duy trì bộ dạng trầm mặc thanh lãnh làm nàng cũng không nhìn ra được cái gì

“Này thật đúng là khó xử cho nhị thẩm.” Hoắc Thù tức khắc có chút đồng tình cùng Nhị thái thái.

Nhị thái thái là người tính tình mềm mại, tính tình Nhiếp Tuệ cũng không khác nàng lắm, cố tình trượng phu lại sủng ái thứ nữ, toàn tâm toàn ý mưu cầu cho thứ nữ, cho dù Nhị thái thái tính tình rộng lượng nhưng chắc trong lòng cũng không được thoải mái. Chỉ là tính tình nàng mềm mại, mặc dù nàng có khó chịu, cũng không biết phản đối như thế nào, vì vậy đành phải dẫn hai nữ nhi tới đây
Nghĩ đến đây, Hoắc Thù hỏi: “Nhị thúc như vậy…… Tổ phụ tổ mẫu mặc kệ sao?” Sủng thiếp diệt thê cũng không phải việc tốt lành gì, nếu truyền đi ra ngoài bị người chê cười không nói, còn sẽ trở thành nhược điểm bị người khác công kích

“Thân thể tổ mẫu không tốt cũng lực bất tòng tâm, tổ phụ là một đại nam nhân cũng không tiện nhúng tay vào chuyện trong phòng nhi tử. Hơn nữa, nhị thúc chỉ sủng một thứ nữ thôi, cũng không làm gì quá mức, nên liền mặc kệ hắn.” Nhiếp Ngật giải thích xong, nhìn nàng nói: “Nếu nhị thẩm cùng tam thẩm tới nàng cứ chiêu đãi, nếu bọn họ có đưa ra yêu cầu gì không hợp lý, nàng trực tiếp cự tuyệt là được”

Hoắc Thù nghe xong gật đầu, “Chàng yên tâm, ta không ngốc.”

Nhiếp Ngật nghe xong nhịn không được muốn cười, nàng tất nhiên là không ngốc, nhưng đôi khi phương thức hỏi chuyện lại có chút kỳ quái, làm người ta có chút mắc cười thôi.
Chờ đến ngày đại hỉ tại Vĩnh Bình Hầu phủ, Hoắc Thù cùng Nhị thái thái, Tam thái thái dẫn theo mấy cô nương Nhiếp gia cùng đi Vĩnh Bình Hầu phủ uống rượu mừng. Nhiếp Ngật bởi vì làm việc ở trong cung cho nên không có đi cùng, chờ đến sau giờ lành mới có thể từ trong cung đi qua

Trên đường, hai cô nương tam phòng Nhiếp Từ, Nhiếp Du cùng nhau ngồi trên xe ngựa với Hoắc Thù, Nhiếp Tuệ bị Hoắc Thù kêu lên xe đi chung, chỉ còn lại một mình Nhiếp Tư thanh thanh lãnh lãnh đi theo Nhị thái thái.

Nhị thái thái thấy nàng trầm mặc, cũng có chút xấu hổ nhưng lại không biết nói gì.

“Aiz, Nhị tỷ, vì sao không gọi đại tỷ đi? Xe ngựa đại tẩu lớn, có thể cùng nhau ngồi.” Nhiếp Du tuổi nhỏ nhất cười tủm tỉm nhìn Nhiếp Tuệ nói.

Nhiếp Tuệ thẹn thùng liếc nhìn Hoắc Thù một cái, nhẹ giọng nói: “Ta có kêu nhưng đại tỷ không tới.”
Nhiếp Từ hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Đại tỷ luôn luôn là người hiểu đại thể, không ai kêu nàng, nàng tất nhiên sẽ không tới. Nhưng mà nếu nhị thúc biết lại đau lòng nàng, đến lúc đó nhị thẩm cùng Nhị tỷ không thiếu được lại bị quở trách.”

Nhiếp Tuệ nghe xong, sắc mặt trắng bệch

Hoắc Thù lập tức kéo tay nàng, nhẹ nhàng vỗ, cười nói: “Không đâu, nhị thúc là người hiểu lý lẽ”

Nhiếp Tuệ nghe ra nàng an ủi, sắc mặt mới tốt lên một chút.

Nhiếp Từ cùng Nhiếp Du nhìn bộ dáng nàng, vẻ mặt hận sắt không thành thép. Các nàng đều là con vợ cả, từ xưa đến nay đích thứ chính là địch nhân thiên định, tuy không đến mức đối đãi với nhau như kẻ thù, nhưng ngày thường cũng không thể nào thân thiết, hơn nữa các cô nương trong phủ ít, cũng chỉ có bốn tỷ muội các nàng, trong đó chỉ có Nhiếp Tư là con thiếp, nhìn liền biết không thể chung trận tuyến với hai tỷ muội các nàng
Cố tình Nhiếp Tư ở nhị phòng lại được sủng ái, đè bẹp đích nữ nhị phòng Nhiếp Tuệ dưới chân, hai tỷ muội tự nhiên càng khó chịu.

Có mấy tỷ muội ở đây ríu rít nói chuyện, chờ lúc tới Vĩnh Bình Hầu phủ, Hoắc Thù đã từ lời nói của mấy cô em chồng biết được không ít chuyện của nhị phòng tam phòng, ấn tượng cũng càng khắc sâu.

Đi vào Vĩnh Bình hầu phủ, nhìn thấy Vĩnh Bình hầu phu nhân mặc một bộ y phục tiên hạc đỏ thắm mới tinh. Có lẽ là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, hôm nay nàng tươi cười lanh lẹ, nhìn ai cũng đều là vẻ mặt vui tươi, thấy người Vệ Quốc Công phủ đã đến, cười khanh khách chào đón, thân thiết kéo tay Hoắc Thù, cười nói: “Đã lâu không gặp, Thù Nhi trổ mã ngày càng xinh đẹp. Nghe nói ngươi cùng Linh Nhi cảm tình không tồi, về sau nàng gả qua đây làm phiền ngươi chỉ điểm nhiều hơn”
Tuy nói Vĩnh Bình hầu phu nhân đây là đang cao hứng, nhưng lời này nghe qua liền có chút quá lộ liễu.

Hoắc Thù cùng vị tiên tử biểu tỷ kia qua lại còn chưa tới đâu làm sao có thể nói tình cảm tốt, cảm tình tốt là với Cát Kỳ mới đúng. Bất quá hôm nay nàng cũng không có mất hứng, chỉ là đáp ứng cùng nói vài câu chúc phúc

Vĩnh Bình hầu phu nhân tuy rằng muốn nói cùng nàng thêm mấy câu, nhưng mà còn có các khách nhân khác nên đành phải tiếc nuối cho người dẫn các nàng đi phòng khách dành cho nữ quyến nghỉ ngơi uống trà, chờ đợi giờ lành sắp đến.

Đi vào phòng khách, Hoắc Thù liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ quyến Tĩnh An Hầu phủ

Hôm nay Vĩnh Bình hầu thế tử cưới vợ, người Tĩnh An Hầu phủ tự nhiên phải qua đây uống vài ly rượu mừng. Bất quá Hoắc Thù phát hiện, đại bá mẫu Tĩnh An Hầu phu nhân cũng không ở đây, người tới chỉ có đám người Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân cùng với Hoắc Quyên, Hoắc Diệu
Hoắc Thù chào hỏi cùng đám người Nhị phu nhân, nhìn nhìn, liền ngồi xuống vị trí bên cạnh Hoắc Diệu

Vì nàng hiện giờ là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, thân phận không tầm thường, cho nên khi Hoắc Thù đến, ánh mắt của hơn phân nửa người ở đây đều rơi xuống trên người nàng, chờ khi nàng ngồi vào chỗ bên cạnh Hoắc Diệu, Hoắc Diệu cũng trở thành tiêu điểm chú ý của đám người này

Từ sau khi Hoắc Thù hồi kinh, địa vị của Hoắc Diệu ở Tĩnh An Hầu phủ liền dần dần thay đổi, đã thật lâu rồi nàng không có bị người khác chú ý như thế này, lúc này bị người nhìn đến da đầu tê dại, bất quá nàng cũng không dám nghi ngờ quyết định của Hoắc Thù, yên lặng để nàng ngồi ở chỗ đó, cả người đều có chút cứng đờ.

Khi Hoắc Thù hỏi nàng một câu, hốc mắt Hoắc Diệu đột nhiên đỏ lên.