Không Nhớ, Không Quên

Chương 33: Chương 12.3



Editor: Lost In Love

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Sau khi Đường đại thiếu gia làm gọn gàng xong mọi việc, ở lúc ánh mắt của hai cô bé hoàn toàn hóa đá, kéo một cô ngẩn người trong đó đi.

"Đường...Diệc Thiên." Đầu lưỡi của Hàn Niệm hơi tê tê, nói chuyện cũng run rẩy.

"Hả." Anh đáp lại một tiếng.

"Anh không hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì sao?" Theo ý của cô, dù sao cũng nên hỏi rõ ngọn nguồn chứ.

Anh dừng bước lại, buông tay đang nắm của nấm hương nhỏ ra, cúi đầu nhìn cô, "Em nghĩ tôi rất rảnh rang sao?" Mỗi ngày anh dành thời gian năm phút nhìn cô chen lấn trên xe buýt cũng đã rất lãng phí rồi!

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"..." Đương nhiên Hàn Niệm biết anh bận rộn! Vì vậy im lặng cúi đầu xuống, "Ồ."

Nhìn khuôn mặt u buồn của cô, Đường Diệc Thiên có chút không đành lòng. Nghe nói nội tâm của những cô bé ở tuổi này vô cùng mong manh, không để ý thì trong lúc vô tình bởi vì nhạy cảm quá mà bị tổn thương, buồn phiền rồi mắc chứng tự kỷ, như thế anh sẽ không có kịch vui để xem.

"Khụ, dĩ nhiên tôi biết có một số việc không phải ai khóc trước thì chính là người vô tội, nhưng em khóc đến xấu thành như vậy, cũng đủ biết rồi, Nếu giả trang được, phải nhớ soi gương tập khóc với góc độ và biểu cảm đẹp một chút..." Trong ngăn kéo ở trường học của Đường Diệc Thiên, thường nhận được những bức thư tình đau khổ...cùng với ảnh kèm theo giống như vậy.

Hàn Niệm còn chưa kịp cảm động việc anh tin tưởng mình, đã bị bốn chữ "Xấu thành như vậy" đánh vào địa ngục. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Làm kẻ lừa đảo xinh đẹp còn khó coi hơn người thành thật...Sao người ta lại nghĩ sự lựa chọn này khó khăn!

Hai người đi một trước một sau, gió đêm hơi lạnh, Hàn Niệm hắt hơi một cái. Đường Diệc Thiên dừng lại, thấy nấm hương nhỏ chân ngắn cách mình một khoảng lớn, không khỏi nhíu mày, "Em lạnh sao?"

Hàn Niệm xoa mũi, đoán chừng là lúc nảy khóc lâu quá nên bị lạnh, "Không sao, tôi về nhà uống canh gà là được."

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Canh gà." Đường Diệc Thiên nhướng mày, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ không dễ nhìn thấy, "Canh gà trị cảm cúm sao?"

"Đúng vậy!" Hàn Niệm nghiêm túc trả lời, "Mỗi lần tôi bị cảm mẹ đều nấu canh gà cho tôi uống, uống rất ngon. Tuy mẹ tôi nấu ăn rất khó ăn, nhưng mẹ hầm canh gà uống rất được!"

Mẹ của Đường Diệc Thiên mất sớm, anh không có ấn tượng gì, càng chưa uống qua canh gà trị cảm cúm của mẹ, vì vậy anh hỏi thử một câu, "Vậy bây giờ nhà em đang có à?"

"Ừ! Thật đúng lúc! Sáng nay mẹ nói tối sẽ hầm canh gà cho tôi uống, để tôi cao lên." Nấm hương nhỏ hết sức vui vẻ, về nhà có canh gà để uống, có lẽ sẽ không bị cảm!

Rõ ràng là Đường đại thiếu gia đang có hứng thú với cái gì đó, nhưng đương nhiên anh sẽ không viết suy nghĩ lên mặt, như vậy rất ngu ngốc. Vì thế anh ho nhẹ một tiếng, mặt tỉnh bơ nói, "Đi nhanh đi, tôi đồng ý với mẹ em là phải đưa em vào cửa nhà đấy!"

* * * * * * * *

Chuyện tiếp theo càng khiến Hàn Niệm bất ngờ hơn, hai anh em này từ đi học chung mỗi ngày biến thành đến nhà cô ăn chực mỗi ngày! Lý do là dì nấu ăn ở trong nhà Hàn Niệm có tay nghề tương đối khá. Cộng thêm Đường Khải có việc nhờ Phạm Tâm Trúc, con gái Đường Diệc Nhu cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, có lẽ có chút vấn đề cần nói với người phụ nữ trưởng thành. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Bọn họ vừa tới, Hàn Niệm đã ngồi ổn định ở vị trí của vịt con xấu xí! Hai anh em này, đúng chuẩn...con của nhà người khác!

Con nhà người khác cao hơn mình! Đẹp hơn mình! Thành tích tốt hơn mình! Thông minh, siêng năng, rộng lượng, hiểu chuyện và nói chuyện khéo léo dễ mến hơn mình...

Hơn nữa còn đẹp giống như mẹ của mình, làm sao cũng thấy giống mẹ của Đường Diệc Nhu hơn, mà cô là lượm được!

Được lợi từ người khác, thì phải nhường nhịn họ, thái độ của Đường Diệc Thiên đối với cô tốt hơn trước rất nhiều. Có mấy lần cô chen chúc không lên được xe buýt, đều là anh ở sau lưng đẩy, nhấc cô lên. Còn có một lần tan học, anh mua một miếng bánh ngọt cho Hàn Niệm ăn.

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Hàn Niệm còn nhớ đó là một miếng bánh xoài ngọt, phía trên rải một quả mâm xôi làm trang trí, cô bỏ quả mâm xôi vào miệng nhấm nháp một hồi, sau đó hỏi anh, "Thịt của quả nho này đều là màu tím phải không!"

Có lẽ nấm hương nhỏ này ăn gì cũng cảm thấy mới lạ, đều reo hò nhảy nhót. Từ đó về sau anh mua cho Hàn Niệm rất nhiều đồ ăn, có rất nhiều thứ trước kia Hàn Niệm chưa từng ăn qua, lúc đó cô nghĩ, nếu anh là anh trai của mình thì tốt quá. Mình có thể ăn được nhiều thứ, hơn nữa không bị người khác bắt nạt, quan trọng nhất là nếu bọn họ là anh em, mình cũng sẽ đẹp giống vậy!

Không như mong muốn chính là, bởi vì quá gần gũi với anh, Hàn Niệm lại bắt đầu bị bạn cùng lớp xa lánh, nhưng lúc này cô đã không còn khóc lóc như lần đầu, nhưng khó tránh khỏi có chút buồn bực.

Sau khi tan học thì Đường Diệc Thiên dẫn cô và Diệc Nhu đi ăn pizza. Hiếm khi anh chủ động an ủi, "Đừng sợ người khác bắt nạt em, mà phải cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mang tất cả những gì họ làm với em, trả hết lại."

Hàn Niệm phồng hai má lên nhai, "Thịt ở bên ngoài nhân bánh ăn ngon quá! Ăn ngon quá!"

Đường Diệc Thiên mỉm cười, nấm hương nhỏ này, đúng là kiên cường một cách bất ngờ. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Dù vậy, cô vẫn nhớ kỹ câu nói đó, chưa bao giờ quên.